Lỡ Hẹn

Chương 72



Trời trong xanh, gió rì rào, giữa đại dương bao la rộng lớn, cảm giác lênh đênh trên mặt biển khiến Đức Huy dấy lên nhiều sầu muộn. Sóng vỗ vào mạn tàu, nắng chạm lấy làn da, mùi của biển cả thoang thoảng xen lẫn cùng với khí trời, cảm giác này, bao lâu rồi anh mới được cảm nhận lại.

Năm đó anh cũng đứng tựa mạn tàu, rời đảo vào đất liền với nhiều ước mộng về tương lai. Giờ anh đã trở về, sau nhiều năm xa xứ cùng với những hoài niệm về tuổi thơ. Hai chuyến đi, hai bước ngoặt của cuộc đời. Năm ấy anh rời bỏ bình yên để tìm tương lai và hạnh phúc. Giờ anh bỏ mọi thứ chỉ để tìm lại bình yên. Sau những năm tháng bôn ba, bon chen nơi xứ người, anh mới hiểu rằng, hóa ra, với anh, bình yên cũng là một dạng hạnh phúc.

Phú An, nơi bình yên của những năm thơ ấu, anh đã trở về rồi đây.

“Say sóng à?” Tiếng nam giới vang lên.

Đức Huy quay lại và nhận ra là oan gia. “Người con của biển.” Anh nhếch môi cười. “Chứ không phải là kẻ sinh ra ở đất liền.” Là Quang Tuấn bạn anh. Không ngờ lại trùng hợp gặp nhau trên cùng chuyến đi.

Quang Tuấn bĩu môi khi nhận ra hàm ý Đức Huy muốn nói. “Nửa dòng máu đang chảy trong người tôi là của Phú An nhé.” Mẹ anh cũng sinh ra ở Phú An. “Cảm giác thế nào, sau nhiều năm quay lại?”

Đức Huy khẽ cười. “Vậy cảm giác của bạn thế nào?”

“Phấn khích, hớn hở, bồn chồn, sầu muộn.” Quang Tuấn nhìn sang bạn mình. “Và hy vọng.”

Đức Huy gật đầu như tán thành. “Hy vọng.” Anh cũng đang mang cảm giác hy vọng đây. “Sao lại quyết định về đảo?”

“Bác sĩ bảo nên thay đổi không khí.” Quang Tuấn thở dài. “Còn bạn?”

“Mệt mỏi.” Đức Huy đáp ngắn gọn rồi hỏi. “Lan Ngọc sẽ cầm trịch hả?”

Quang Tuấn gật đầu. “Hơi có lỗi, khi phải bắt nó gánh vác nhiều thứ như vậy.”

Tàu cuối cùng cũng cập bến, cả hai người đều không xách theo nhiều hành lý, ngoại trừ chiếc vali chứa đủ đồ dùng cần thiết. Đang rảo bộ trên đường thì hai người bất ngờ bị chặn đường bởi một người đàn ông lạ.

“Các anh đã bị bắt vì tội xâm nhập hòn đảo mà không báo trước.” Người đàn ông tra còng vào tay hai người, mỗi còng một tay.

Quang Tuấn nhếch môi. “Really?”

Là Dương Ngọc Phi, Đức Huy nhận ra bạn mình nên liền khẽ cười.

“Ly cái gì mà ly, biết nói tiếng Việt không?” Ngọc Phi trêu đùa. “Đi về đồn ngay.” Sau khi xe đi một đoạn, Ngọc Phi mới hỏi. “Hai người về đâu?”

Quang Tuấn giơ tay lên. “Còn không tháo còng?”

“Chút tháo.” Ngọc Phi mỉm cười vì thích thú.

“Trung tâm Y tế Phú An nha Phi.” Đức Huy căn dặn.

Quang Tuấn liếc mắt. “Đồi Phú Lâm.”

Ngọc Phi thắc mắc. “Hưng Luật Sư không về cùng hả?”

Đức Huy liền đáp. “Hưng nó đang bận chút việc nên chưa thể về. Bạn ấy bảo khi nào giải quyết xong mọi chuyện, bạn ấy sẽ về ngay.”

Ngọc Phi vừa lái xe, vừa sờ cằm. “Đến lúc đó thì khí Tuấn có còn ở đây không?” Đức Huy bảo sẽ về đảo ở luôn. Hưng cũng có ý định như vậy. Chỉ gã Tuấn này úp úp, mở mở ra ở vài tháng.

Quang Tuấn hiểu từ “khí” là từ ngữ địa phương hay được dùng ở Phú An. Nếu như ở Thanh Hải, người ta hay gọi là “thằng đó”, “gã đó”, thì ở đây dùng “khí đó”. Nghe Ngọc Phi nói, Quang Tuấn liền nhếch môi. “Tùy vào thái độ của mày.” Thật ra khi vừa đặt chân lên đảo, anh đã nghĩ về việc mình định cư ở đây lâu dài. Không khí trong lành hơn nhiều so với Thanh Hải. Cả việc ô nhiễm tiếng ồn nữa, ở đây khá yên tĩnh, ngoại trừ lúc tàu cập bến.

Trong khi đó tại Trung tâm Y tế Phú An, y tá Phượng đứng ở quầy tiếp tân nói. “Nghe bảo sáng nay sẽ có bác sĩ mới tới đó chị Thư.”

Bác sĩ Anh Thư đang đứng xem bệnh án. “Hy vọng người đó có đủ kiên nhẫn và hiểu được giá trị của lời thề Hippocrate.” Từ khi cô làm việc ở đây, không biết bao nhiêu bác sĩ đã đến và đi vì không đủ kiên nhẫn và cũng không thể chịu được cực khổ.

Y tá trưởng Huệ An chem lời vào. “Đừng lo, cậu ấy thừa tiêu chuẩn.”

Mắt y tá Phượng như rực sáng lên. “Bác sĩ mới đẹp trai không vậy cô?”

“Cũng tạm.” Giám đốc trung tâm, ông Văn Hùng bất ngờ lên tiếng. “So với y tá Nghiêm thì thua xa.”

Chỉ nghe vậy là y tá Phượng cảm thấy chả còn mặn mà. Xét theo tiêu chuẩn đẹp trai của cô, thì ông Nghiêm còn không đáng để quan tâm. Bác sĩ mới này thua xa thì chắc nhan sắc chả khác gì Chí Phèo.

“Quan trọng là năng lực như thế nào?” Đây mới là điều bác sĩ Anh Thư quan tâm.

Y tá trưởng Huệ An nghe vậy chỉ tủm tỉm cười.

“Sao cô An lại cười?” Anh Thư liếc mắt nhìn thấy nên tò mò.

“Lát sau sẽ rõ.” Giám đốc Hùng bước tới gần cửa đứng chờ, vì ông biết con trai ông chuẩn bị tới.

“Thưa chú.” Đức Huy lúc này bước vào với khuôn mặt rạng rỡ.

Giám đốc Hùng mỉm cười trìu mến. “Về rồi hả con?” Ông ôm cu cậu, người mà ông xem như là con trai của mình vào lòng.

“Chào cô.” Đức Huy nhìn thấy cô An đang bước tới.

“Xem con trai cưng của tôi nào.” Y tá trưởng Huệ An vui mừng trong lòng. Sao bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng gặp lại người mà cô xem như là con trai.

Đức Huy sau khi chào hỏi liền nói lớn. “Xin chào mọi người, tôi là Nguyễn Đức Huy. Là bác sĩ của bệnh viện Hoàng Gia ở Thanh Hải, nhận lệnh điều chuyển ra Phú An. Mong mọi người giúp đỡ.” Anh cúi nhẹ đầu.

Anh Thư nãy giờ sửng sờ, cô cứ nghĩ gã này chỉ tới thăm giám đốc, chứ không ngờ là chuyển công tác ra đây. “Không, không.” Dù trời đất sụp xuống, hay ngày tận thế nổ ra, thì đây là gương mặt cô không hề muốn gặp lại. “Không được.” Cô quay sang giám đốc Hùng. “Chả phải chú bảo con, sẽ tìm một vị bác sĩ ra đây để phụ việc mà.”

“Thì đúng rồi.” Giám đốc Hùng khẽ cười. “Con bảo cần người san sẻ bớt việc. Chú vừa tìm được bác sĩ tim mạch, lại có chứng chỉ phẫu thuật tổng quát.” Ông giơ ba ngón tay lên để biểu họa. “Lại cộng thêm chứng chỉ cấp cứu nữa. Một bác sĩ nhưng lại làm được bao việc, như vậy là quá hời rồi đúng không?”

Anh Thư biết rõ cái con người này. Khi ở bên bệnh viện Kenneth, sau khi hoàn tất chương trình nội trú, anh ta đã lấy chứng chỉ bác sĩ phẫu thuật tim mạch. Người ta sau đó sẽ dành thời gian học lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ về chuyên khoa tim mạch. Anh ta lại đi ngược lại, thay vì học lên, anh ta lại tiếp tục tham gia chương trình nội trú dành cho bác sĩ khoa tổng quát.

Thay vì người ta về Hoàng Gia với chức danh thạc sĩ về chuyên khoa nào đó, anh ta lại về với chức danh bác sĩ với hai bằng phẫu thuật. So về chức danh, tất nhiên hiện giờ cô vẫn hơn xa anh ta. Bởi vì cô đang theo học và chuẩn bị lấy bằng tiến sĩ chuyên khoa tim mạch. Còn anh ta thì vẫn là chức danh bác sĩ bình thường. Gì, có thêm chứng chỉ cấp cứu, tất nhiên ở khoa cấp cứu thì lấy chứng chỉ cấp cứu rồi. Sao không học thêm chứng chỉ phẫu thuật thần kinh nữa đi cho đủ bộ. Cô ghét cay, ghét đắng con người này.

“Không, có anh ta thì không có con.” Anh Thư không kiềm chế được cảm xúc. “Con đổi ý rồi. Con không ở lại đây nữa. Con sẽ về lại Thanh Hải.”

Đức Huy chỉ biết khẽ cười khi thấy Anh Thư nhõng nhẽo như đứa nhóc vậy.

Giám đốc Hùng cũng phì cười theo. “Con kệ nó đi. Tính nó sáng nắng, chiều mưa ấy mà. Mai nó sẽ quên thôi.”

Một thời gian sau…

“Chú.” Anh Thư xồng xộc lao vào phòng làm việc của giám đốc trung tâm. “Con không chịu nổi nữa rồi. Con muốn đi.” Cô chợt đổi ý. “Không, con không đi.” Cô đang hạnh phúc ở đây kia mà. “Chú bảo anh ta đi đi.”

Giám đốc Hùng phì cười. “Sao vậy? Huy nó lại làm gì con à?”

“Con không thích anh ta.” Anh Thư nhăn nhó.

Ông khuyên bảo. “Con hứa với chú là sẽ ở thêm ba tháng mà. Thôi ráng thêm một thời gian đi, rồi tới lúc đó chú tính.”

“Tại sao nhiều nơi như vậy, nhưng anh ta lại về đây? Ghét thật chứ.” Cô cảm thấy khó hiểu.

Ông nhẹ nhàng khẽ cười. “Vì con ở đây.”

Tất nhiên là ông cố tình thêu dệt câu chuyện này rồi. Nhưng dù sao ông cũng mong con trai mình sớm kết hôn, lập gia đình. Tuổi nó giờ cũng lớn rồi, nhóc Thư này tuy ngoài mặt khó chịu vậy thôi, nhưng ông thừa biết trong tâm cô nhóc này rất tốt bụng và thiện lành. Biết đâu với sự gợi ý của ông, hai đứa này sẽ thành một đôi.

Anh Thư lúc này chỉ biết im lặng không nói. Mặt cô bắt đầu đỏ lên và tim bắt đầu đập mạnh khi cô nghĩ đến việc gã đó thích mình.