"Huh?" Lưu Thanh Nhiên nhập nhèm tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn trên xe, bên cạnh là Dương Khanh đang khẽ lay lay người cậu.
Thấy cậu đã tỉnh, Dương Khanh cũng dừng lại động tác, cái tay đang giữ bên vai cậu cũng rút lại.
"Xuống xe đi em, chúng ta về tới rồi" Dương Khanh nói rồi nhanh nhẹn bước ra nhường đường cho cậu đi trước.
Đưa mắt nhìn quanh xe, lúc này chỉ còn hai người cùng bác tài đang chỉnh lại ghế ngồi phía trên. Lưu Thanh Nhiên cũng nhanh chóng đứng dậy, hình như cậu ngủ hơi lố rồi, mọi người cũng đã xuống hết.
"Ư...em ngủ lâu lắm ạ? Mọi người đều xuống cả rồi." Loay hoay tìm túi, Lưu Thanh Nhiên vô ý đụng đầu vào cửa kính, không đau nhưng hơi choáng.
"Không lâu lắm, mọi người cũng vừa mới xuống thôi. Túi em đây rồi, xuống thôi." Dương Khanh vừa nói, lại tiện tay xoa lên đầu cậu nơi vừa bị đụng. Cũng may là không bị sưng.
Lưu Thanh Nhiên cũng để yên cho anh xoa, có chút hưởng thụ. Đáp một tiếng "vâng" rồi cả hai một cao một thấp dẫn nhau xuống xe.
Đã là 7 giờ tối, cả đám cũng đã mệt nên quyết định đặt đồ ăn về chứ không nấu nữa.
"Mấy đứa ăn gì anh đặt nào?" Bạch Nhan vừa nói, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên điện thoại tìm món ăn.
"Đồ nướng đi anhhh." Chu Thanh Phong ngân dài một tiếng, điệu bộ con sâu lười mà nằm trên sô pha.
"Ừm...vậy những người khác thì sao, có muốn ăn đồ nướng không hay gì khác?" Anh quay sang hỏi những người khác.
Cả đám cũng không ý kiến, dù sao cũng đã lâu họ chưa ăn nướng, coi như bữa này chữa lành tâm hồn bị tổn thương sau trận đấu hồi chiều đi.
Mùi thịt nướng, mùi cay tràn ngập trong phòng ăn kích thích vị giác. Ngay sau khi Bạch Nhan và Dương Khanh vừa động đũa, hai con hổ đói Chu Thanh Phong và Mạch Xuyên lao vào đánh chén. Hai người ngồi cạnh nhau, ăn xong miếng sườn liền coi cục xương thành cây kiếm mà đánh nhau văng nước thịt tùm lum bị Lý Châu Yên cho mỗi đứa một cốc mới chịu ngồi yên.
Lưu Thanh Nhiên cũng ăn rất ngon miệng, chuyện buồn lúc chiều cũng bị quăng ra sau đầu cả, thức ăn mới là chân ái. Cái người ngồi cạnh cậu cũng không ngơi tay. Bởi cậu bé nhất lại ngồi góc bàn nên khó để gắp đồ ăn, Dương Khanh bên cạnh rất tích cực mang thức ăn về cho cậu. Một chén đầy ụ trước mặt khiến Lưu Thanh Nhiên vui đến cười híp mắt.
Bữa ăn nhanh chóng trôi qua. Đã là 8 giờ tối, cả đội lúc này đang chia cặp ra đánh. Lưu Thanh Nhiên cùng Chu Thanh Phong trong một trận, nói chuyện rất nhiệt tình.
"Giải còn 60 giây nữa mới hồi anh, em có ulti rồi"
"Được rồi, có mỗi Vio thôi, lên lấy luôn trụ đi nhanh không Astrid nó xuống"
"Vâng ạ"
Hai người anh một câu em một câu, rất nhanh âm thanh Victory vang dội từ hai chiếc điện thoại.
"Hay lắm Thanh Nhiên!" Chu Thanh Phong vừa cười vừa nói, tay nhanh chóng bấm trở về sảnh đấu.
"Anh cũng vậy, lại được MVP nữa" Lưu Thanh Nhiên cũng vui vẻ đáp.
Bắt đầu trận mới, khác mỗi cái lần này có thêm cả Nhất Dương và Mạch Xuyên vào cùng.
Buổi tối cứ vậy mà trôi qua. Rất nhanh đã đến ngày diễn ra trận đấu thứ 3 của cả đội ở vòng Playoff.
Ở trận này, WTB gặp lại đội mà họ đã từng chạm trán, chính là cái tên KLP. Không mấy bất ngờ khi hai đội lần nữa lại gặp nhau. Trận đấu ngày hôm nay sẽ chính là trận quyết định quyền đi tiếp của cả hai đội. Đội nào thằng sẽ phải đấu thêm một trận nữa để tiến vào chung kết, về phần đội thua sẽ phải dừng bước ngay tại đây.
Vẫn là một trận Bo7, cần 4 lần dành chiến thắng mới có thể hoàn toàn chiến thắng ở trận này.
"Mọi người ơi, có gắng nhé!" Mạch Xuyên ánh mắt lo lắng nhìn cả đội. Lại nữa rồi, cái cảm giác tức ngực này là thế nào vậy?
"Tất nhiên rồi, mọi người cùng cố hết sức nào!" Chu Thanh Phong thừa năng lượng nói.
Tiến vào sân trong tiếng hô hào của khán giả, WTB năm người một hàng, tiến đến bắt tay chào hỏi với đội bên kia.
Sau phần chào hỏi, cả hai đội về lại vị trí của mình, WTB là bên phải còn KPL là bên trái.
Thiết bị máy móc đã sẵn sàng, để chuẩn bị cho trận đấu sắp tới nên mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Dù đã ngồi ở vị trí này không ít lần nhưng Lưu Thanh Nhiên vẫn là hồi hộp như ngày đầu. Cảm giác nhộn nhạo trong lòng, hưng phấn hồi hộp trộn lẫn không biết diễn tả thế nào. Trận đấu ngày hôm nay, trận đấu quyết định việc dừng lại hay đi tiếp của cả đội, Lưu Thanh Nhiên không thể để mắc sai lầm được.
Đột nhiên...cậu có chút sợ hãi. Nếu cậu lại sai nữa thì sao? Lỡ như cậu lại làm không tốt, tự mình bóp team...Không dám nghĩ tới. Được rồi, không nghĩ nữa, trận đấu trước mặt, cứ đến là đón thôi!
Trước khi ngồi vào ghế, Dương Khanh từ đăng sau, lần nữa dúi vào tay cậu viên kẹo rồi tiện tay xoa đầu cậu. Như một hình thức cầu may, không thể thiếu trong mọi trận đấu. Lúc nào cũng thế, người con trai ấy thật biết cách làm người ta yên tâm.
Trận đấu còn 30 giây nữa sẽ bắt đầu, mọi người thôi những lời động viên, mỗi người phải tự nhắc nhở bản thân mình, đây là cơ hội cuối cùng của họ. Mất nó chính là mất tất cả, nỗ lực đi đến tận đây rồi, không thể để những cố gắng trước đó trở thành công cốc được.
Trận đấu giữa hai đội đã từng chạm mặt nhau từ trước, đã biết được thực lực của nhau. Sau cùng ai đi ai ở lại, vẫn là để trận đấu này quyết định đi.