Lỡ Nhau Một Đời

Chương 22: Đoản 22



Ánh mắt anh lướt qua tia hoảng hốt, lời nói của cô như tiếng sét đánh ngang tai, một lúc lâu sau anh mới nói giọng nói nhu hòa nhưng đầy kiên định:" Đúng! "

Anh không muốn lừa dối cô, nhưng anh cũng đã có ý định sẽ nói cho cô biết nên anh không giấu giếm nà thẳng thắng thừa nhận.

Khương Doãn Nguyệt cười lạnh, tia hi vọng trong mắt cô biến thành tuyệt vọng, giọng nói đầy lạnh nhạt:" Thì ra anh lại nói dối em, Triết Cẩn Phong tại sao lại đùa bỡn tôi? Năm năm trước cũng vậy mà năm năm sau cũng vậy, tại sao anh đã ra khỏi trái tim tôi tại sao lại quay lại khiến nó đau đớn như vậy chứ? "

Đúng vậy, nếu như lúc đó anh không tới thành phố này thì tưởng chừng cô đã quên được anh, nếu như anh không nhớ lại thì hay biết mấy!

Triết Cẩn Phong kinh ngạc, ánh mắt của cô quá lạnh lùng khiến anh ngạc nhiên, anh biết cô đã hiểu lầm nên vội giải thích:" Nguyệt Nguyệt em nghe anh giải thích đã, anh đã định nói với em về chuyện của Bạch Hạ Yên nhưng vẫn chưa có thời gian, bây giờ anh đã nói rõ ràng với cô ta em... "

" Đủ rồi! " Khương Doãn Nguyệt lên tiếng ngắt ngang lời của anh, cô không muốn nghe anh nói nữa, một tầng sương mờ tràn lên khóe mi cô, cô gắt gao kiềm nén.

" Anh đi ra ngoài đi! Em muốn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta nói tiếp! " Cô lên tiếng, thân hình nhỏ nhắn nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu, cô thật sự rất mệt mỏi...

Triết Cẩn Phong muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bất gặp hành động của cô thì im bặt thở dài tiến lên chỉnh lại đèn trong phòng sau đó nhìn cô một cái rồi rời đi.

Khi bóng dáng cô độc của anh khuất dần sau cánh cửa, cô kéo chăn ra những giọt nước mắt long lanh chảy xuống gò má của cô thấm vào gối sau đó biến mất, nước mắt cứ thế tuông rơi cuối cùng cô cũng kiệt sức mà thiếp đi, rèm mi dài nặng nề khép lại!!!

Ngày hôm sau khi cô thức dậy đã là giữa trưa mặt trời đã lên cao, cô chậm rãi mở mắt nhìn lướt qua chổ trống bên cạnh, không có dấu hiệu đã nằm qua cô thở dài ánh mắt lướt qua khung cửa sổ thấy bên ngoài đã tỏa nắng cô mới ngồi dậy đi vào phòng tắm, nhìn vào chiếc gương lớn thấy đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ cô nhẹ thở dài khom xuống xúc miệng.

Sau khi vệ sinh xong cô thây một chiếc váy màu hồng nhạt trông cô cũng thanh lịch và nhẹ nhàng, cô trang điểm một chút phấn mới có thể làm cho đôi mắt bớt sưng đi.

Ở ngoài phòng khách, Triết Cẩn Phong đang ngồi trên sofa gương mặt mệt mỏi, Cẩn Thiên ngồi đối diện anh nhìn chằm chằm vào anh, lát sau mới lên tiếng:" Ba làm sao vậy? "

Triết Cẩn Phong lướt ánh mắt qua cậu con trai, tâm tình phức tạp nói:" Mẹ con đã biết chuyện đó! "

Ánh mắt Cẩn Thiên thoáng ngây dại, cậu lên tiếng hỏi nhưng có phần chắc chắn:" Chuyện giữa ba và cô Bạch Hạ Yên đó? "

Anh gật đầu, khẽ nhắm mắt lưng tựa vào ghế, anh cũng không biết vì sao cô lại biết chuyện đó chuyện này chỉ có anh và Cẩn Thiên biết vậy ai nói cho cô biết??

Khoan... Bạch Hạ Yên! Đúng rồi tại sao anh lại không nghĩ ra là cô ta chứ?

" Vậy mẹ có nói gì về chuyện ba không hề nhớ lại hay không? " Cẩn Thiên hỏi ánh mắt đầy lo lắng.

" Không có! " Anh nhẹ nhang đáp, ánh mắt vẫn khép chặt hoàn toàn không nhìn thấy một bóng dáng đang đứng bất động trong góc.

Cuộc trò chuyện giữa Cẩn Thiên và Triết Cẩn Phong hoàn toàn lọt vào tai cô không sót một chữ, thì ra là con trai cô đã biết về chuyện của anh đã có hôn ước về người khác, thậm chí còn cùng anh đóng kịch nói rằng anh đã nhớ lại thì ra mọi thứ đều là giả dối vậy mà cô cứ tưởng mọi thứ đã trở nên yên bình, anh và cô sẽ sống hạnh phúc với nhau khiến cô đã phụ lòng của Lăng Hi thậm chí còn không tin tưởng anh ta!

* Xoảng * Ly nước trên tay cô rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo vỡ tan, nước và thủy tinh bắn vào chân cô, bị thủy tinh bắn trúng chân cô đã bị xướt rách da vài tia máu hiện lên . Âm thanh đã thu hút ánh mắt của Cẩn Thiên cậu quay đầu lại nhìn thấy cô cậu bất giác trợn mắt, anh cũng bị tiếng động làm cho giật mình nhanh chóng mở mắt nhìn thấy cô lạnh lẽo đứng đó dưới sàn đầy mảnh vỡ thủy tinh.

Ánh mắt anh chợt co rút, anh đứng bật dậy phản ứng đầu tiên của anh đó chính là cô đã nghe hết tất cả!

" Mẹ! "

" Nguyệt Nguyệt! "

Anh và Cẩn Thiên đồng thanh lên tiếng, trong lòng cả hai dâng lên dự cảm không lành. Cẩn Thiên cũng đã biết mẹ mình đã nghe hết, cậu muốn tiến lên đi về phía cô thì đã bị giọng nói lạnh nhạt của cô làm cho bất động!

" Con đừng gọi ta là mẹ! " Khương Doãn Nguyệt cất giọng, ánh mắt vô cảm nhìn cậu. Cậu đâu hề biết rằng khi nói những lời đó lòng cô đau đớn không thôi, ai nỡ nói vậy với đứa con mình mang thai chín tháng mười ngày đứt ruột đẻ ra, cô xem Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt như sinh mệnh của mình, khi cô ôm con trai từ tay y tá thì lòng cô vui khôn tả xiết, nhưng cô không ngờ con mình lại lừa dối mình.

Cẩn Thiên vô thức run lên, năm năm nay cô không hề nói chuyện với cậu bằng giọng lạnh lùng đó vậy mà hôm nay cô lạnh lùng thốt ra, khóe mắt cậu đỏ ửng vô thức nói:" Mẹ! "

" Nguyệt Nguyệt! Sao em lại nói như vậy Thiên nhi! " Triết Cẩn Phong nhìn cô, anh biết cô thương nhất là con trai với con gái của mình, vậy mà hôm nay cô lại nói ra những lời như vậy hẳn là tổn thương vô cùng lớn.

" Triết Cẩn Phong anh im miệng đi! " Khương Doãn Nguyệt như biến thành người khác, ánh mắt đầy thất vọng và lạnh lẽo không còn nhu hòa và dịu dàng như thường ngày.

Anh hơi bất ngờ trước lời nói của cô, Cẩn Thiên cũng giật mình.

" Sao hai người lại im lặng như vậy? Tại sao không giải thích với tôi đi, tại sao không nói với tôi là anh đang đùa bỡn tôi hoặc là anh đã lấy lại kí ức đi! Còn con nữa Cẩn Thiên, tại sao lại không nói với ta rằng con cùng ba con lừa gạt ta! Tại sao hai người lại thích lừa gạt tôi vậy, còn có chuyện gì mà tôi chưa biết không? Ví dụ như bữa tiệc sinh nhật khó quên? Hay là buổi sáng lãng mạng gì đó đều nằm trong kế hoạch của hai người!! " Mấy từ cuối cô gần như hét lên, bước chân loạng choạng tiến kên vài bước không hề để ý phía dưới sàn đầy mảnh vỡ.

Mảnh vỡ đâm vào lòng bàn chân cô máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả sàn nhà, ngược lại cô không hề thấy đau chút nào vì hiện tại vết thương trong lòng cô đang rách ra máu chảy không ngừng.

Mắt thấy chân cô đầy máu, lòng anh đau như cắt anh hốt hoảng muốn tiến lên giọng đầy lo lắng:" Nguyệt Nguyệt! Cẩn thận. "

" Anh đừng đến đây! " Khương Doãn Nguyệt lùi lại, mảnh vỡ càng đâm sâu thêm.

Nói xong cô quay người trở lại phòng, đóng cửa thật chặt cô tựa lưng vào cánh cửa khóc thật lớn như đứa trẻ cô độc mặc kệ bên ngoài anh gõ cửa gọi tên cô, anh gõ cửa đến tay cũng rơm rớm máu còn cô ở trong khóc đến lạc cả giọng.

Cô khóc rất lâu, rất lâu tựa hồ như nước mắt luôn kìm nén xuốt mấy năm trời, khóc cạn cả nước mắt của một đời người, ông trời thật quá bất công với cô, không bao giờ cho cô một hạnh phúc trọn vẹn!!!

[…]

Ở một nơi khác trên tầng cao nhất của công ty Hải Đế, Lăng Hi đang dựa lưng vào ghế nhàn nhã thưởng thức rượu vang ánh mắt vô cảm phóng ra ngoài thành phố những xe cộ đi lại cứ như hạt cát nhỏ bé.

Công ty Hải Đế này chính là tâm huyết của anh ta, khi vừa mới đến thành phố Provence này anh ta đã sáng lập ra nó với chuyên ngành kinh tế, ngành nghề gì cũng kinh doanh quan trọng nhất vẫn là sản xuất rượu vang , chỉ trong vòng 3 năm ngắn ngủi mà anh ta đã đưa Hải Đế phát triển vững mạnh cả trong nước lẫn ngoài nước lợi nhuận mỗi năm đều kên đến hàng tỷ khiến nhiều người hâm mộ với cả ngoại hình điển trai của anh ta khiến biết bao cô gái phải thầm thương trộm nhớ nhưng trái tim anh ý chỉ hướng về một mình cô mà thôi!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bạch Hạ Yên với chiếc màu đỏ nóng bỏng bước vào, ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn anh ta.

" A Hi! " Bạch Hạ Yên dịu dàng gọi, giọng ngọt ngào như rót mật vào tai.

Lăng Hi lướt ánh mắt qua mặt cô ta, cất giọng lạnh nhạt:" Em đến đây làm gì? "

Bạch Hạ Yên không quan tâm đến khẩu khí lạnh nhạt của anh ta, vẫn dịu dàng nói:" Không có gì là không được đến tìm anh sao? "

Lăng Hi im lặng không nói gì chỉ là đôi mày thanh tú khẽ chau lại, Bạch Hạ Yên biết rằng anh ta sắp hết kiên nhẫn nên đành lên tiếng:" Được rồi! Em đã nghỉ ra cách khiến Triết Cẩn Phong quay về bên cạnh em, theo như em quan sát là anh ta vẫn chưa thật sự nhớ lại! "

Ánh mắt Lăng Hi vẫn không có gì kinh ngạc như thể anh ta đã biết rất rõ rồi, anh ta chỉ mở miệng nói:" Cách gì? "

Bạch Hạ Yên nhón người đến, nhẹ giọng nói vào tai anh ta, nói xong cô ta khẽ cười gian giảo.

Lăng Hi nghe kế hoạch cuả cô ta, ánh mắt lướt qua tia thích thú cùng hài lòng, gật đầu nói:" Được, em cứ như vậy mà làm! "

Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn của anh ta rung lên, anh ta cầm lên bên trên hiển thị tên của cô, là tin nhắn của Khương Doãn Nguyệt gữi cho anh ta với nội dung vô cùng ngắn gọn nhưng thể hiện đầy sự kiên định.

* Lăng Hi chúng ta tổ chức hôn lễ đi! *

? Author: Hạ Vy ?
— QUẢNG CÁO —