Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 10



Hướng Biên Đình cũng là về sau mới phát hiện trong nhà thật ra có povidone, Hạ quản gia đã chuẩn bị sẵn những dược phẩm cần thiết có khả năng phải dùng đến, nó được đặt trong ngăn tủ dưới bàn trà.

Lúc ăn tối, Lâm Vũ Hách nhìn thấy vết thương trên tay cậu, kinh ngạc nói: “Tay cậu làm sao vậy?”

“Sơ ý cọ trầy.” Hướng Biên Đình nói.

“Cọ chỗ nào mà trầy miếng da to vậy, bị té xe hả?”

“Tớ tự cọ.”

Lâm Vũ Hách nghe đến mơ màng hồ đồ: “Cậu làm gì?”

“Đánh người.”

Lâm Vũ Hách sửng sốt, trêu đùa bảo: “Cậu đánh người? Thiệt hay giả? Cậu mà cũng đánh người á? Tớ tưởng tượng không ra, cậu đánh ai?” 

“Cũng không xem như đánh, chỉ là túm một cái……” Hướng Biên Đình kể cho Lâm Vũ Hách nghe chuyện xảy ra trên tàu điện ngầm hôm nay. 

Lâm Vũ Hách nghe xong liền mắng to: “Cái thứ ngốc bức biến thái, cái loại ngốc bức như này nên đánh, trực tiếp phế nó luôn.” 

Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. 

“Cậu không dùng nước chấm sao? Nước chấm của cửa hàng này ngon lắm đó.”

Hướng Biên Đình ăn xong mới nói: “Tớ không thích ăn nước chấm.” 

Hướng Biên Đình ăn lẩu canh hầm xương đều không dùng nước chấm, Lâm Vũ Hách “aiz” một tiếng: “Cậu ăn nhạt thật, tớ lại thích đậm vị cơ.” 

“Vậy cậu ăn nhiều vào.”

Quán cà phê Mộ Lạc ra thức uống mới, Lâm Khả Vi cố ý nhắn WeChat cho Lâm Vũ Hách, mời thằng em trai đến quán thưởng thức, cũng dặn mang theo em trai Hướng Biên Đình đến luôn.

Lâm Vũ Hách nói chị cậu ta bụng dạ khó lường, Lâm Khả Vi trả về một câu: “Cà phê chị mày mời”, Lâm Vũ Hách liền nhướn mày, lập tức đồng ý. Dù sao thì cà phê của quán ấy không rẻ, hương vị lại không tồi, cho nên phải nhân cơ hội ‘làm thịt’ bà chị cậu ta một phen.

Xế chiều hôm sau, Lâm Vũ Hách đáp ứng lời mời tiến đến, phía sau là một đám bạn, Lâm Khả Vi thấy vậy ngẩn ra, chỉ muốn đánh người.

Lâm Khả Vi nhìn Hướng Biên Đình cười mỉm, nhưng lúc quét mắt đến Lâm Vũ Hách, cô liền thu lại nụ cười, trừng mắt, liếc cậu ta một cái.

Lâm Vũ Hách tiếp đón nhóm bạn tìm chỗ ngồi, đi tới nói chuyện với chị cậu ta.

Lâm Khả Vi cầm miếng khăn giấy quạt lên đầu cậu ta, nhỏ giọng nói: “Chị bảo mày mang Tiểu Hướng tới, chứ có bảo mày mang nhiều người như vậy đâu hả.”

Ngoại trừ Hướng Biên Đình, Lâm Vũ Hách còn mang theo hai nam, hai nữ.

“Đều là bạn học à?” Lâm Khả Vi nhìn thoáng qua vị trí bọn họ đang ngồi.

“Ừ.” Lâm Vũ Hách bắt lấy khăn giấy từ tay bà chị, cầm trong tay gấp lại: “Yên tâm, không bắt chị trả tiền, tụi em nói rồi, AA. Lát nữa tụi em muốn đi chơi trốn thoát mật thất, trước tới chỗ chị ngồi chơi tí.”

Lâm Khả Vi hừ cười: “Em có khiếu làm bạn của chị em phụ nữ nhỉ, còn mang theo hai em gái tới.” 

“Đâu ra, hai người đó đâu phải em rủ. Người tóc ngắn là bạn gái của thằng bạn chung ký túc với em, người còn lại là bạn thân của bạn gái thằng bạn em, không liên quan gì đến em hết nha.” 

Lâm Khả Vi sắp bị cậu ta lòng vòng đến hôn mê: “Vậy hai cậu ấy đều là bạn cùng phòng ký túc của em?” 

Lâm Vũ Hách gật đầu.

Lâm Khả Vi lại liếc sang bên kia, cảm thán một câu: “Soái ca đúng là sinh vật hi hữu mà.”

Lâm Vũ Hách đần ra hai giây mới hiểu Lâm Khả Vi có ý gì: “Gộp tui lại mà mắng đấy hả?”

Lâm Khả Vi bị cậu ta chọc cười: “Ai mắng em, chị là đang trần thuật sự thật khách quan hiểu chưa.”

“Đặt cà phê như nào?”

“Em qua đó ngồi đi, lát nữa chị mang thực đơn tới.”

“Không quét mã tự chọn được hả?”

“Không được.” Lâm Khả Vi từ dưới tủ rút ra một quyển thực đơn: “Lát nữa đừng gọi chị là chị nghe chưa.”

“Tui đứng đây nói chuyện với bà cả nửa ngày, không nói bà là chị tui, chẳng lẽ nói bà là bạn gái tui chắc?” 

Lâm Khả Vi cười mắng: “Biến đi.”

Lâm Vũ Hách trở về chỗ ngồi được một lát, Lâm Khả Vi liền cầm thực đơn tới cho bọn họ đặt đồ uống. Tiêu Dịch Dương xách bình tưới hoa từ gian trữ vật bước ra, lúc đi đến bàn của Hướng Biên Đình thì hơi dừng chân, Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn gã một cái.

“Khéo thế.” Tiêu Dịch Dương nhìn Hướng Biên Đình nói.

Lâm Khả Vi nghe tiếng quay lại, gọi: “Ông chủ”.

Tiêu Dịch Dương ‘ừ’ một tiếng, lại nhìn về phía Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình lễ phép cười: “Đúng là khéo ạ.” 

Tiêu Dịch Dương không nói thêm gì, xách cái bình tưới đi ra ngoài.

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Sao ai cậu cũng quen thế?”

“Anh ấy là bạn của thầy Hạ, lần trước có gặp qua.”

“Thầy Hạ?”

“Ai?” Lâm Khả Vi nhìn Lâm Vũ Hách.

“Thợ xăm trên lầu đó.”

Lâm Khả Vi ‘ồ’ một tiếng: “Đã quen biết đến vậy rồi à?”

“Chứ sao, WeChat cũng thêm rồi. À đúng rồi, hôm nay anh ấy có ở đây không?”

“Ai?”

“Thì thợ xăm trên lầu đó.”

Trước khi tới, Lâm Vũ Hách có nhắn WeChat hỏi Hạ Tuyên, hỏi hắn hôm nay có ở trong tiệm không, nhưng hắn không trả lời.

“Không biết, không nhìn thấy.” Lâm Khả Vi nói.

“Để lát nữa em lên xem thử.”

“Thợ xăm gì vậy?” Bạn cùng phòng hỏi Lâm Vũ Hách: “Cậu muốn xăm mình à?”

“Ừ, tớ định làm.”

“Thì ra lầu hai là cửa hàng xăm.”

Hai người bạn cùng ký túc của Hướng Biên Đình, một người tên Lưu Siêu, người còn lại tên Trần Gia Hiên, hôm nay Lưu Siêu mang theo bạn gái tới, bạn gái cậu ta lại mang theo bạn cùng phòng, bạn gái Lưu Siêu với bạn cùng phòng cô ấy đều là bạn học cùng lớp với Hướng Biên Đình.

Chọn thức uống xong, mấy người lấy di động ra chuẩn bị chơi hai ván game, bạn gái Lưu Siêu đề nghị: “Đằng sau hình như có sân, tụi mình ra ngoài chơi đi, đừng làm ồn đến người khác.”

Vì thế, bọn họ liền chuyển ra sân sau quán cà phê, trước khi đi Lâm Vũ Hách có nói với chị cậu ta một câu.

Lâm Vũ Hách thấy Hướng Biên Đình cũng mở ra phần mềm chơi game, ngạc nhiên bảo: “Tớ còn tưởng cậu không chơi game chứ.”

Bình thường, Hướng Biên Đình đúng là rất ít chơi game, đều là Thẩm Trạch rủ rê cậu chơi chung, online, offline đều chơi. 

“Chơi. Nhưng tớ không có anh hùng nhiều lắm, chỉ có mấy cái.”

“Tài khoản phụ à?” Lâm Vũ Hách hỏi.

“Chính.”

“Để tớ xem thử.” Lâm Vũ Hách thò qua nhìn: “Đều là dã chiến à, vậy cậu chơi thích khách đi.”

Lưu Siêu hỏi bạn gái mình: “Em chơi gì?”

“Pháp sư.” Lý Nhuỵ quay đầu hỏi Hình Hiểu Hinh: “Hiểu Hinh, cậu chơi pháp sư không? Cậu chơi thì tớ làm phụ trợ cho.”

“Level của tớ thấp lắm, chơi với các cậu chắc không được đâu.” Hình Hiểu Hinh nói. 

Lý Nhuỵ nói: “Không sao, tụi mình bắt cặp chơi.”

Hình Hiểu Hinh cười cười: “Chơi bắt cặp không vui đâu, đừng để ý đến tớ, các cậu cứ chơi đi, tớ lướt Weibo.” 

Nhanh chóng thắng một ván, Hướng Biên Đình mang tiết tấu rất tốt, đồng đội nằm thắng.

“Đậu.” Lưu Siêu nhìn màn hình di động: “Gặp được dã cha.” 

Hình Hiểu Hinh ngồi cạnh thò qua nhìn di động của Lý Nhuỵ, liếc thấy chiến tích của Hướng Biên Đình: “Lợi hại thật……” 

Lý Nhuỵ biết Hình Hiểu Hinh có ý với Hướng Biên Đình, cô đưa di động của mình cho Hình Hiểu Hinh: “Cậu chơi của tớ đi.” 

“Hả?” Hình Hiểu Hinh vội từ chối: “Đừng, tớ cùi bắp lắm, không muốn làm cậu rớt level đâu.”

“Không sao đâu, rớt thì đánh lại thôi.” Lý Nhuỵ nhét điện thoại vào trong tay cô bạn, hơi nâng cằm hướng về phía Hướng Biên Đình, cười mỉm: “Nói nữa, không phải có dã cha ở đây sao, bảo dã cha mang cậu theo.” 

Hình Hiểu Hinh ửng hồng vành tai: “Aiz…… Tớ đã bảo không chơi……” 

Lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ bưng mâm đồ uống đi tới bàn bọn họ, cậu ấy rất cẩn thận đặt từng ly cà phê xuống, lúc cầm ly thứ hai có lẽ là do nóng quá nên cầm không chắc, làm đổ cái ly. 

Hướng Biên Đình đang đặt tay trên bàn, bị cà phê nóng bắn trúng. 

“Á!” Lưu Siêu hô một tiếng, nhanh tay đỡ lấy cái ly. 

Mấy người vội vàng đứng lên, cầm di động lui ra sau nửa bước.

Hình Hiểu Hinh nhanh tay rút khăn giấy đưa cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình nhận lấy nói tiếng: “Cảm ơn”. Cậu ngẩng đầu, phát hiện người mang cà phê cho bọn là cậu em trai của Hạ Tuyên. Cậu ấy hình như bị giật mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn quanh, vẻ mặt lo âu. 

Lưu Siêu ‘chậc’ một tiếng: “Ê, làm gì vậy……”

Lâm Vũ Hách hỏi Hướng Biên Đình: “Tay cậu có bị bỏng không?”

“Không.” Hướng Biên Đình lau cà phê dính trên cánh tay, cậu lại nhìn thoáng qua cậu nam sinh nọ, cậu ấy cầm mâm đứng tại chỗ bất động, ngón tay cái dùng sức bóp nhíu chỗ hổ khẩu, chóp mũi cũng ra mồ hôi. 

Lý Nhuỵ đứng dậy kéo ghế dựa sang một bên: “Cậu mau giúp chúng ta lau bàn chút đi.”

Cậu ấy đứng đó không nhúc nhích.

Lưu Siêu thấy hơi khó chịu, thoáng cất cao giọng: “Có ý gì đây, mắt không tốt, ngay cả tai cũng không nghe thấy sao?” 

Hướng Biên Đình nhíu mày: “Cậu ấy cũng không phải cố ý, không cần phải la cậu ấy.”

Giọng của cậu không lớn, lời nói cũng rất nhẹ nhàng, mấy người đều nhìn sang cậu, Lưu Siêu cũng không nói nữa. 

Lần trước Hướng Biên Đình đã cảm giác được, cậu nam sinh này hơi khác với người thường.

Lâm Khả Vi thấy Ninh Viễn đi lâu rồi vẫn chưa quay lại, bước ra nhìn thoáng qua, thấy cà phê đổ đầy bàn, cô vội vã chạy tới: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ lau bàn cho mọi người ngay, lát nữa sẽ mang ly khác tới.” Cô quay đầu an ủi cậu nam sinh: “Không sao đâu A Viễn, em đi đi, bên này để chị lo.” 

Nam sinh nghe vậy liền đi vào quán, Lý Nhuỵ cười nói với Lâm Khả Vi: “Chị, nhân viên phục vụ chỗ chị đều có cá tính như vậy sao?” 

Lâm Khả Vi chỉ cười không nói gì.

Trong cà phê có đường, dùng khăn giấy lau xong vẫn thấy rít, Hướng Biên Đình đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc bước ra phát hiện cậu nam sinh đang đứng ở cửa, vẫn không dám nhìn thẳng vào người khác, đôi mắt liên tục nhìn quanh, tay nắm viền tạp dề cọ cọ. 

Hướng Biên Đình có thể cảm giác được đối phương muốn biểu đạt gì đó, cậu cố ý xua tay, nói thật chậm: “Tôi không sao đâu.” 

Nam sinh hơi nhấp môi, đứng im một lát, sau đó gật gật đầu, xoay người đi rồi.

Hướng Biên Đình trở lại ngoài sân, nghe thấy Lâm Vũ Hách nói với mấy người bạn: “Các cậu chơi trước, tớ đi lên xem thử anh thợ xăm có ở đây không.” 

“Cậu không uống cà phê à?”

“Lát nữa đi xuống rồi uống.”

Hắn xoay người thấy Hướng Biên Đình, đi tới nói: “Tớ đi lên lầu nhìn xem, cậu đi không?”

Hướng Biên Đình chưa kịp trả lời, Lâm Vũ Hách đã choàng lấy vai cậu nói: “Đi thôi, đi thôi, không đi cậu phải ngồi chỗ đó thừa nhận ánh mắt mưa thuận gió hoà của người ta đó.”

Hướng Biên Đình liếc cậu ta.

Lâm Vũ Hách cười, đẩy cậu đi vào trong: “Hình Hiểu Hinh có ý với cậu đó, cậu không nhìn thấy à. Đi thôi, đi thôi, tớ biết cậu là trí giả không rơi vào bể tình, cho nên đi lên lầu ngắm soái ca với tớ đi.” 

“Cậu xác định soái ca có ở đây?”

“Không ở thì lần sau lại tới, lên trước xem sao.”

Cửa vào cầu thang lầu hai được đóng lại, trên cửa qua loa đính tấm biển, Hướng Biên Đình đi theo phía sau Lâm Vũ Hách, đi vào hàng hiên rồi đóng cửa lại. 

Ở chỗ ngoặt thang lầu có một phiến cửa sổ hình vuông, ánh mặt trời rọi vào chiếu sáng hàng hiên, hàng hiên này mang phong cách trang trí giống lầu một của quán cà phê, khá là phục cổ, trên tường còn trưng bày vài tác phẩm thủ công kiểu trung cổ được đóng khung. Lần này, cửa phòng làm việc để mở, đi vào bên trong lại là một cảnh tượng khác, trang trí của lầu trên và lầu dưới là hai kiểu phong cách hoàn toàn khác biệt, toàn bộ cửa hàng xăm được trang trí tương đối giản lược, màu sắc chủ điệu chỉ có đen trắng xám, nhưng được lấy sáng rất tốt, sảnh ngoài đều là cửa sổ sát đất, tầm nhìn trống trải. 

Trình Dư đang ngồi trước máy tính lựa chọn ảnh chụp xăm mình, thấy Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách bước vào cửa liền chào hỏi: “Chào buổi chiều, hai cậu bạn học.”

Lâm Vũ Hách cười, bước đến: “Chào buổi chiều ạ.” Cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua bên trong, hỏi Trình Dư: “Thầy Hạ hôm nay có ở đây không ạ?” 

“Có, đang ở bên trong làm việc đấy, sắp xong rồi.”

“Sắp xong rồi? Ai da, tới không đúng lúc rồi.”

Trình Dư cười nói: “Tới không khéo, lần sau lại tới.”

Trên sô pha ở khu vực nghỉ ngơi có người đang ngồi, Hướng Biên Đình vừa đi đến liền nhìn thấy một đầu tóc bạc, muốn không chú ý cũng khó. Người nọ vốn đang xem iPad, nghe thấy tiếng nói chuyện nên ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ quầy tiếp khách. 

Bạch Khâm nhìn thấy Hướng Biên Đình, hơi nhướng mày: “Bé hàng xóm?”

Hướng Biên Đình nhìn hắn, lễ phép cười.

Lâm Vũ Hách nghe tiếng quay đầu, nhìn sang Hướng Biên Đình: “Bé hàng xóm? Nói cậu hả?”

Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng.

Bạch Khâm đặt iPad xuống, đi tới: “Khéo thế, cậu…… tới xăm mình?”

“Không phải. Bạn em muốn xăm ạ.”

“Đúng là có duyên thật.” Bạch Khâm cười cười: “Cậu biết thợ xăm ở đây là ai không?”

Hướng Biên Đình cười khẽ, đáp: “Biết ạ.”

Bạch Khâm hơi ngạc nhiên: “Biết à?”

“Lần trước tụi em có đến rồi.”

“Hèn chi…… nhìn thấy tôi lại phản ứng bình thường như vậy.”

Trình Dư hỏi Hướng Biên Đình với Lâm Vũ Hách uống cái gì, trà hay cà phê, Lâm Vũ Hách nói không cần, bảo bọn họ ở dưới mua cà phê rồi. 

Trình Dư lại hỏi Bạch Khâm: “Bạch ca, anh cũng biết hai cậu này à?”

“Cậu soái ca mặc áo thun đen thì gặp một lần, chưa nói là quen.” Bạch Khâm liếc sang phòng xăm, lại nhìn sang Lâm Vũ Hách: “Cậu muốn xăm mình? Ông chủ Hạ hôm nay xăm không phải người ở trong đó sao?” 

Lâm Vũ Hách cười khẽ: “Em vẫn chưa quyết định xong ạ, trong túi hơi kẹt chút xíu.”

Bạch Khâm cười: “Tìm tôi xăm cho, tôi tính rẻ hơn thầy Hạ.”

“Anh cũng là thợ xăm ạ?”

“Đúng vậy.”

Trình Dư ngồi trở lại quầy, cười nói: “Bạch ca, sao anh lại ở đây giành khách thế.”

Bạch Khâm trêu đùa: “Giành được càng tốt chứ sao, anh cũng đâu chê tiền.”

Lâm Vũ Hách biết Hạ Tuyên đang ở phòng xăm, muốn đi vào xem lại sợ quấy rầy người ta làm việc, thấy cửa mở ra, thò lại gần liếc vào trong. Bạch Khâm cũng đi tới, đứng ngoài cửa nói vào trong: “Hạ tổng, có cậu bạn nhỏ tới tiệm này.” 

Hạ Tuyên đang thu đuôi, nghe vậy hơi nâng mắt, Lâm Vũ Hách đứng ngoài cửa vẫy tay với hắn.

Hạ Tuyên không có phản ứng gì, rũ mắt xuống, tiếp tục động tác trong tay. Bạch Khâm nói với Lâm Vũ Hách: “Lúc hắn làm việc liền biến thành cục gôm, không phản ứng ai hết.” 

Lâm Vũ Hách cười nói: “Chuyên tâm mà, bình thường thôi ạ.” 

Hướng Biên Đình cũng đi tới phòng xăm bên này, cậu đứng phía sau Lâm Vũ Hách và Bạch Khâm, thấy Hạ Tuyên đang đứng bên trong giúp khách hàng bọc màng bảo hộ trên cánh tay. Hắn mặc một chiếc áo sơ-mi ngắn tay to rộng, màu đen, cổ tay áo cũng rất rộng, để lộ cánh tay, lúc cánh tay gập lại hiện ra đường cong cơ bắp xinh đẹp. 

Hạ Tuyên mang khẩu trang màu đen trên mặt, tóc quăn trên trán được vén lên, rẽ lệch vuốt ra sau đầu, trên tóc còn tuỳ ý kẹp hai cái kẹp tóc đen mỏng, trên trán rơi rụng vài sợi tóc nâu sẫm. Cũng không tính là kiểu tóc gì, có lẽ là ngại tóc chắn tầm mắt nên làm vậy, nhưng vẫn mang theo vẻ đẹp trai lãng tử. 

Khẩu trang che nửa khuôn mặt, mắt và mày cũng trở thành tiêu điểm thị giác của cả khuôn mặt, ưu thế ngũ quan càng được thể hiện rõ nét, cực kỳ hấp dẫn. 

Bạch Khâm quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Hướng Biên Đình đang đứng phía sau mình, hắn giống như vô tình mà lôi kéo tồn tại cảm của cậu: “Bé hàng xóm, đi đường sao không nghe tiếng thế, làm anh hết cả hồn.” 

Hạ Tuyên chợt dừng động tác, lại nâng mắt lên, tầm mắt lướt qua bả vai hai người nhìn về phía Hướng Biên Đình đang đứng ngoài cửa.