Hạ Tuyên gật đầu, buông ly rượu, mở WeChat, hắn đưa điện thoại qua, Hướng Biên Đình quét một cái, nghe thấy hắn thấp giọng hỏi một câu: “Chơi trò chơi bị thua?”
Hướng Biên Đình giương mắt nhìn hắn, hơi gật đầu.
Chung quanh Hạ Tuyên đột nhiên thò qua mấy người, cả một ghế sô pha dài, giây lát đã ngồi đầy, ở ngay trước mặt nên Hướng Biên Đình cũng không tránh được, tất cả bọn họ đều ngẩng đầu tò mò nhìn cậu.
Hướng Biên Đình ngược lại không cảm thấy xấu hổ, đối với trường hợp có nhiều người như vậy cậu từ nhỏ đến lớn đi theo ba mẹ đã thấy nhiều, tuy cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ như thế, nhưng hiện tại cảm giác vẫn ổn.
Với lại, lát nữa còn phải bắn tim với Hạ Tuyên, thời khắc xấu hổ nhất vẫn chưa xảy ra đâu.
Cậu bị nhiều đôi mắt chăm chú đánh giá như vậy, lại chẳng hề hấn gì mà thao tác điện thoại, bỏ thêm WeChat của Hạ Tuyên.
So với việc soái ca bước vào phòng đứng trước mặt xin Hạ Tuyên WeChat, chuyện Hạ Tuyên lại chẳng do dự đưa cho người ta mới càng khiến đám người trong phòng này khiếp sợ. Tuy có nhiều người đã nhận ra cậu nam sinh này đến đây có lẽ là chơi trò chơi bị thua nên tới làm nhiệm vụ, nhưng bọn họ càng kinh ngạc với phản ứng của Hạ Tuyên.
Dứt khoát đưa WeChat đến vậy à?
Có người hỏi Hướng Biên Đình: “Tiểu soái ca, chơi thua nói thật đại mạo hiểm à?”
Chơi đại mạo hiểm là không thể nói với người khác rằng chính mình đang làm nhiệm vụ, nếu không sẽ làm sai quy tắc, việc này Hướng Biên Đình tiêu chuẩn kép một tí, vừa rồi thừa nhận với Hạ Tuyên, lúc này lại giả vờ.
Hướng Biên Đình cười: “Em chỉ là đơn giản muốn thêm WeChat của anh trai này thôi ạ.”
Cậu vừa dứt lời, người ngồi bên cạnh Hạ Tuyên cố ý há to miệng, làm ra vẻ sắp rớt cằm tới nơi, quay đầu nhìn nhau với mấy người còn lại, miệng không ngừng nói: “Ai nha”, “Ây da”, “Ai dô”……
Hạ Tuyên không nói lời nào, chỉ nhìn Hướng Biên Đình.
Hắn phát hiện, Hướng Biên Đình trông ngoan, nhưng đôi khi lại rất nghịch ngợm.
Có người cười nói một câu: “Tiểu soái ca cậu bao lớn rồi, xưng hô sai rồi đó, gì mà ‘anh trai này’, rõ ràng là ‘chú này’ mới đúng.”
“Đừng nói bậy, thầy Hạ của chúng ta còn trẻ lắm, trông cũng trẻ quá chừng, chú gì mà chú.”
“Ai da, đừng có tào lao, cũng đâu phải chuyện gì mất mặt, tới tuổi này rồi còn không biết sao, hơn phân nửa người chỗ này đều có thể làm chú người ta rồi ha ha ha……”
Mấy cậu bạn nhỏ đứng ngoài cửa vây xem thấy người trong phòng đang cười, nhưng không nghe thấy bọn họ đang nói gì, gấp đến độ muốn đi vào ăn dưa.
Hai mắt Lưu Siêu đều sắp dán lên ván cửa: “Hướng Biên Đình ở bên trong làm gì vậy, sao còn chưa nói chuyện với người ta, cậu ấy xã ngưu lắm mà……”
Lâm Vũ Hách cười nói: “Hướng tổng là người gặp qua chuyện đời rồi đó.”
Hai người bạn cùng phòng mà Lý Nhuỵ gọi tới, trong đó có một vị là hủ nữ, vẻ mặt cô ấy hưng phấn nói với Lâm Vũ Hách: “Cậu nghĩ ra đề này hay thật, ai da, tớ muốn đi vào xem quá chừng!”
Một vị khác đột nhiên quay đầu lại: “Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy…… Hay là tụi mình đi vào đi?”
Lưu Siêu lập tức ngăn cản: “Bình tĩnh, bình tĩnh, Hướng Biên Đình vẫn chưa làm xong nhiệm vụ đâu, các cậu đừng đi vào thêm phiền mà.”
Trong phòng, Hướng Biên Đình làm lơ ‘mấy chú’ trêu ghẹo, tiếp tục làm theo yêu cầu, cậu bỏ điện thoại vào túi, giơ hai tay lên, mười ngón khép lại uốn cong, hai tay dựa sát, để ở trước ngực, bắn tim với Hạ Tuyên. Không phải kiểu hoa hòe loè loẹt gì đó, cậu bắn chính là kiểu trái tim tiêu chuẩn, cơ bản nhất.
Người trong phòng trầm mặc tập thể, không biết ai ngẩng đầu lên vỗ tay, sau đó cả đám liền vỗ tay theo, tiếng cười vang lên. Nếu đương sự không phải Hạ Tuyên cũng sẽ không dẫn ra hiệu quả như vậy, hơn nữa nhóm người này đều đã uống nhiều rồi, mượn rượu nổi điên tìm thú vui, cũng mặc kệ người ta có phải đang làm nhiệm vụ vì thua trò chơi hay không, có kịch hay để xem liền khoái chí, chưa nói tới ‘diễn viên chính’ lại là Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình bắn tim xong liền thả tay xuống, cậu thấy Hạ Tuyên bỗng nhiên đứng lên, quay đầu ấn cái nút trên tường mở nhạc lên, vừa lúc chạy tới một bài sôi động, trong phòng lại bị tiếng nhạc ầm ĩ bao phủ. Hành động này của hắn rốt cuộc đánh vỡ bầu không khí, phân tán sự chú ý của mọi người với Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên đứng trước mặt Hướng Biên Đình, rũ mắt nhìn cậu, hỏi: “Đây cũng là trừng phạt à?”
Tiếng nhạc át đi giọng nói của hắn, ai cũng không nghe thấy hắn nói gì. Bạch Khâm ngồi bên cạnh xem diễn nửa ngày, cười đến xót quai hàm, hắn nghĩ thầm, bé hàng xóm này thật là dùng thực lực tạo chuyện vui.
Hướng Biên Đình vẻ mặt nghi hoặc: “Hả?”
Hạ Tuyên hơi khom lưng, nghiêng đầu tiến đến bên tai cậu.
Hơi thở ấm áp mang theo vị thuốc lá phả lên cần cổ, Hướng Biên Đình theo bản năng hơi rụt cổ lại, tiếng trò chuyện xung quanh đều trở nên mơ hồ, vừa rồi trong lòng cậu vẫn rất bình tĩnh, lúc này Hạ Tuyên bỗng nhiên nói chuyện cách cậu gần như vậy, cậu lại bỗng thấy nóng tai.
“Đây cũng là trừng phạt à?” Hạ Tuyên ở bên tai cậu hỏi.
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, gật gật đầu, khoảng cách gần như vậy cậu có thể rõ ràng nhìn thấy hàng mi dài mà đậm của Hạ Tuyên.
Thật ra, tình hình đã sớm vượt qua Hướng Biên Đình mong muốn, trước khi tiến vào cậu cũng không biết Hạ Tuyên ở bên trong, đương nhiên cũng không ngờ chuyện xin WeChat của Hạ Tuyên khiến những người trong phòng có phản ứng lớn đến vậy, cậu thì thật ra không sao, mấu chốt là Hạ Tuyên, nhỡ đâu Hạ Tuyên rất phản cảm tình huống như vậy……
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu, vờ như không nghe thấy: “Cái gì?”
Hướng Biên Đình hơi ngửa đầu, để sát vào Hạ Tuyên, gần như kề tai nói chuyện: “Tôi thêm phiền toái cho anh, xin lỗi.”
“Không có phiền toái.” Hạ Tuyên nói.
Không biết có phải do hắn uống rượu không, giọng nói của Hạ Tuyên càng thêm từ tính so với ngày thường, lỗ tai Hướng Biên Đình có chút tê dại, cảm giác nóng bỏng từ lỗ tai đến sườn cổ rồi lan ra nửa khuôn mặt.
“Vậy có thể trở về báo cáo kết quả công tác rồi.” Hạ Tuyên nói.
Có người lại tắt nhạc đi, Hướng Biên Đình đang muốn đi về, lúc xoay người lại nghe thấy giọng nam nhập nhèm quanh quẩn trong phòng: “Sao mà đi rồi?”
Người nói chuyện đang cầm microphone, âm lượng phóng to mấy lần.
Người này cầm microphone đi đến trước mặt Hướng Biên Đình, phỏng chừng đã uống không ít, người đầy mùi rượu, Hướng Biên Đình bị xông thẳng mặt, cậu khẽ nhíu mày.
“Cậu bạn nhỏ, sao cậu thả thính rồi chạy thế?” Người này tiếp tục cầm microphone nói chuyện, còn cầm một ly bia trên bàn lên: “Dù gì cũng uống một ly rồi hẵng đi.”
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương ngồi cạnh nhau, hắn dựa lên vai Tiêu Dịch Dương ‘chậc’ một tiếng: “Thằng này lại uống quá chén à.”
Tiêu Dịch Dương ghé mắt nhìn hắn: “Có phải em sớm biết cậu hàng xóm của Hạ Tuyên ở chỗ này phải không?”
Bạch Khâm cười không nói gì.
“Em không đi làm ở Sở Hôn Nhân đúng là uổng thật.”
Hướng Biên Đình nói chuyện lễ phép: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
“Bia mà sợ cái gì!” Người này đẩy cái ly về phía trước, tay chập choạng, suýt thì vẩy bia lên người Hướng Biên Đình: “Thả thính xong chạy là không được đâu.”
Hướng Biên Đình rất ghét hành vi ép rượu, đặc biệt là tình huống đối phương đã tỏ vẻ sẽ không uống nhưng vẫn muốn ép buộc, Hướng Biên Đình đã có chút không kiên nhẫn, lạnh mặt nhìn người nọ.
Hạ Tuyên ngồi trên sô pha, bỗng nhiên cầm lấy microphone trên bàn.
“Cậu ấy thả tôi hay thả cậu?” Giọng nói của Hạ Tuyên quanh quẩn toàn bộ căn phòng.
Người nọ sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, Hướng Biên Đình cũng đưa mắt nhìn về phía Hạ Tuyên.
“Chỉ có cậu nhiều chuyện.” Hạ Tuyên nói: “Hát của cậu đi.”
Ai ngờ, người nọ dầu muối không ăn, đúng là uống quá trớn rồi, lễ nghĩa văn hoá ngày thường đều chạy đi đâu mất, điên lên chẳng quan tâm ai, hắn bưng ly rượu bước vài bước, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyên: “Không phải chỉ bảo cậu ta uống một ly với anh thôi sao! Đâu phải em uống với cậu ta!”
Nói thêm nữa là không cứu vãn được, vốn là chuyện vui vẻ, nhưng làm vậy trông chẳng khác nào đùa giỡn nam sinh viên, Hạ Tuyên đã lạnh mặt, người nọ vẫn không có mắt thấy, Bạch Khâm đi tới túm hắn lên: “Đi, lão Đàm, tôi mang cậu đi WC nôn tí đã.”
“Nôn gì mà nôn! Tui đâu có say!”
Bạch Khâm lấy đi ly rượu trong tay hắn, không nói hai lời liền kéo người vào phòng vệ sinh bên trong.
Hướng Biên Đình đứng tại chỗ sửng sốt chốc lát, điện thoại trong tay rung lên, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình nhảy ra hai tin nhắn WeChat.
Hạ: Không quay về?
Hạ: Muốn uống rượu với tôi thật à?
Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Tuyên, Hạ Tuyên mới vừa buông điện thoại, cầm lấy ly rượu trên bàn, vừa uống vừa nhìn cậu.
Hướng Biên Đình an toàn lui về, lúc đến rất thong dong, lúc đi lại mờ mịt, không phải tại ai, chỉ là lúc Hạ Tuyên ở bên tai cậu nói chuyện, cảm xúc mới trở nên phập phồng.
Cậu khẽ chớp chớp mắt, giơ tay cọ vành tai một cái.