Hiếm khi nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Hướng Biên Đình, rất là thú vị, Hạ Tuyên đồng ý cách xưng hô ‘chú Hạ’ này từ cậu, trông chẳng sao cả mà ‘ừ’ một tiếng, nói: “Sao thế?”
Hướng Biên Đình hơi động hầu kết, môi nhấp thẳng.
Bạch Khâm ngồi bên cạnh nghe thấy một tiếng ‘chú Hạ’ từ Hướng Biên Đình, suýt thì cười phá lên, phản ứng của Hạ Tuyên cũng làm hắn nghĩ không ra, rõ ràng hắn muốn ôm người ta xuống xe bị bắt tại trận, nhưng bây giờ người mang vẻ mặt xấu hổ lại là Hướng Biên Đình, Bạch Khâm thầm nghĩ, đảo khách thành chủ cũng chỉ có anh làm được.
Hơi ấm trên người Hướng Biên Đình càng thêm dày đặc, nếu không phải trời đã tối mịt, gương mặt đỏ bừng của cậu đã bị nhìn thấy hết rồi.
Hạ Tuyên cảm giác gương mặt Hướng Biên Đình toả ra hơi ấm, cậu bé này ngay cả thở cũng không ổn. Hắn đứng thẳng dậy, tránh người khỏi cửa xe. Qua khoảnh khắc vài giây ngắn ngủn, Hướng Biên Đình đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu hơi ngẩn người, sau đó mới nhận ra hình như vừa rồi Hạ Tuyên muốn ôm lấy cậu.
Bầu không khí vừa rồi rất rất vi diệu, Bạch Khâm không muốn phá hư không khí, nhịn mãi đến giờ mới nói: “Vừa rồi cậu ngủ say quá, chú Hạ của cậu muốn ôm cậu lên lầu đó.”
Hướng Biên Đình khẽ nhắm mắt, tâm nói anh đừng có ‘chú Hạ’, ‘chú Hạ’ nữa, hôm nay cậu ở trước mặt nhiều người bắn tim với Hạ Tuyên cũng chưa thấy xấu hổ như bây giờ đâu.
“Mấy anh…… sao không trực tiếp gọi em?” Hướng Biên Đình nói.
Bạch Khâm cười: “Gọi rồi. Nhưng cậu ngủ ngon quá, gọi một lần không tỉnh nên tôi cũng ngại gọi tiếp.”
Hướng Biên Đình liếm liếm môi, hơi ngượng ngùng: “Bình thường em đi ngủ hơi sớm.”
Bạch Khâm nhìn thoáng qua mặt cậu: “Hèn chi da đẹp như vậy, vừa trắng vừa nộn.”
Tiêu Dịch Dương ‘chậc’ một tiếng: “Em có thể nào đừng giống lưu manh được không.”
“Em đây là trần thuật khách quan.” Bạch Khâm cong ngón trỏ lên búng nhẹ lên sườn mặt gã: “Cái gì mà lưu manh, anh đừng làm hỏng thanh danh của em trước mặt cậu bạn nhỏ chứ.”
Bạch Khâm mở cửa xuống xe, ngồi trở lại ghế phụ. Hướng Biên Đình vẫn còn đỏ mặt, lúc xuống xe túm lại cổ áo. Bạch Khâm vẫy tay với bọn họ: “Chúng tôi đi trước.”
Hướng Biên Đình nhìn Tiêu Dịch Dương, nói: “Cảm ơn anh, Tiêu đại ca.”
Tiêu Dịch Dương cười: “Không có gì.”
Hai vị liền lái xe nghênh ngang mà đi, Hướng Biên Đình đeo cặp sách đi theo Hạ Tuyên vào đại sảnh.
Hướng Biên Đình vẫn chưa hết đỏ mặt, một là vì ngồi xe lâu thấy nóng, hai là vì tiếng ‘chú Hạ’ ban nãy nên xấu hổ, hai má cậu ửng hồng, bước vào đại sảnh đèn đuốc sáng trưng càng thấy rõ ràng. Da cậu vốn đã trắng, trên mặt chỉ hồng tí xíu là thấy rõ.
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn Hướng Biên Đình, vành tai cậu hơi đỏ, tóc hơi rối do mới ngủ dậy, có lọn tóc bên nách tai hơi vểnh lên.
Hướng Biên Đình nhận thấy ánh mắt của Hạ Tuyên, môi vô thức nhấp lại.
Hạ Tuyên thu hồi ánh mắt đi về phía trước: “Còn xấu hổ à.”
Hướng Biên Đình cười khẽ: “Bây giờ không sao ạ.”
“Cho nên cậu xấu hổ cái gì?” Hạ Tuyên ấn nút thang máy: “Là vì cậu gọi tôi chú Hạ, hay tại vì tôi muốn ôm cậu lên lầu?”
Hướng Biên Đình nói thẳng: “Đều có chút.”
Hạ Tuyên bước vào thang máy, Hướng Biên Đình cũng đi theo vào, hai người đứng song song, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
“Còn chưa ôm đã xấu hổ rồi.” Hạ Tuyên nói: “Nếu ôm thật thì làm sao?”
Hướng Biên Đình lại nghịch ngợm, nói lời thật: “Nếu ôm tôi lên lầu thật anh cũng không mở cửa nhà tôi được mà, chú Hạ.”
Chính là cảm giác này, bản chất Hướng Biên Đình là một người rất thong dong, cũng không thích bị trói buộc, đây là vẻ hấp dẫn của cậu ấy.
Hạ Tuyên đáp lại một câu: “Tôi sẽ ôm cậu đến nhà tôi.”
Cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyên không thấy Hướng Biên Đình động đậy, liền tự mình ra thang máy trước. Hắn đứng bên ngoài nhìn Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình sửng sốt vài giây, cũng đi ra.
Hạ Tuyên nói câu ấy xong, Hướng Biên Đình lại chẳng biết nên đáp thế nào, cậu hoảng hốt túm lấy đai đeo cặp sách, thấy Hạ Tuyên đặt tay lên then cửa, nghiêng người nhìn cậu đi tới, nói: “Ngủ ngon, bạn học Hướng.”
Hướng Biên Đình đầu óc lại rút gân, trả lời: “Ngủ ngon, chú Hạ.”
Hạ Tuyên cười khẽ, xoay người vào nhà.
Hướng Biên Đình về nhà liền ngủ, nhưng ngủ không yên, cậu nằm mơ rất lộn xộn, tỉnh lại cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ trong mộng có Hạ Tuyên, cậu gọi hắn là ‘chú Hạ’, gọi rất thuận miệng.
Hướng Biên Đình ngồi dậy xoa xoa mặt, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới 7 giờ. Thời gian ngủ không đạt đến tiêu chuẩn ngày thường của cậu, nhưng cậu cũng không muốn ngủ nữa. Cậu xốc chăn lên, xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, tính lát nữa tự mình làm bữa sáng.
Bình thường đi học, cậu đều đến căng tin trường ăn sáng, cuối tuần thì xuống nhà hàng buffet dưới lầu ăn, ngẫu nhiên cũng tự mình nấu, nhưng nấu không ngon lắm. Hôm nay, cậu tính nấu phong phú chút, xào mì Ý, lại chiên bò bít tết.
Lý tưởng và hiện thực luôn là xa vời, Hướng Biên Đình vào bếp rồi mới mạnh mẽ chứng minh điều này.
Xào mì Ý thôi đã luống cuống tay chân, lúc chiên bò bít tết lại càng chật vật, Hướng Biên Đình bị sặc khói đến ho khan mãi, vội vàng tắt lửa, đậy nắp nồi lại. Cậu nhìn chảo thịt đen sì, trầm mặc một lúc lâu sau, thở dài.
Phòng bếp vừa sặc vừa ngộp, Hướng Biên Đình đi ra ban công hít thở chút không khí mới mẻ, lúc bước ra thì phát hiện ban công bên cạnh có người, Hạ Tuyên đang mặc đồ ngủ, ngồi trên sô pha uống cà phê.
Hạ Tuyên xoay qua, bắt gặp ánh mắt của Hướng Biên Đình.
“Sớm……” Hướng Biên Đình chào hỏi, đại não vận chuyển nhanh chóng, hai cái xưng hô ‘thầy Hạ’ với ‘chú Hạ’ cứ ở trong đầu cậu nhảy nhót không ngừng.
Hạ Tuyên nhìn thiếu niên đối diện từ đầu đến chân một lượt, Hướng Biên Đình đang mặc tạp dề, lại mang mắt kính, trên mặt còn dính chút nước sốt.
“Đang nấu cơm?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Hướng Biên Đình gật đầu, trên tạp dề của cậu cũng dính không ít nước chấm, có vài vệt đen không biết là thứ gì.
“Nổ phòng bếp chưa.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình nở nụ cười: “Quá trình đúng là hơi nhấp nhô ạ.”
Hạ Tuyên cầm ly cà phê đứng lên, đến gần lan can: “Tôi giúp cậu làm.”
“Hả?”
“Lát nữa mở cửa cho tôi.”
Hắn đứng đấy nhìn Hướng Biên Đình không chớp mắt, lời nói ra cũng không xem như trưng cầu ý kiến, Hướng Biên Đình yên lặng một lát, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Ba phút sau, Hạ Tuyên đã thay quần áo xuất hiện ngoài cửa, Hướng Biên Đình vẫn chưa kịp dọn dẹp phòng bếp.
Hướng Biên Đình cầm một đôi dép lê mới cho Hạ Tuyên, Hạ Tuyên thay sang rồi bước vào phòng, bố cục bên này không khác với nhà hắn lắm, trong phòng có hương bạc hà nhè nhẹ, sạch sẽ lại thoải mái, ngoại trừ phòng bếp mới vừa bị ‘tử hình’.
Hạ Tuyên nhìn thoáng qua mắt kính trên mặt Hướng Biên Đình, nói: “Rất ít khi thấy cậu mang mắt kính.”
“Tôi không cận nặng lắm, bình thường không mang cũng thấy rõ.”
“Nấu cơm không thấy rõ sao?”
Hướng Biên Đình cười: “Tôi đọc thực đơn mà.”
Hạ Tuyên bước vào phòng bếp, trên bệ bếp có một đĩa mì, có thể miễn cưỡng nhận ra đây là mì Ý thịt vụn. Hắn mở nắp nồi nhìn vào, đồ vật bên trong chẳng phân biệt nổi là gì.
“Đây là bò bít tết.” Hướng Biên Đình đứng sau lưng hắn thấp giọng nói.
Hạ Tuyên gật đầu, chừa chút thể diện cho cậu bạn nhỏ: “Nhìn ra được.”
Hướng Biên Đình dò ra nửa cái đầu: “Anh nhận ra được sao?”
“Ít nhất cậu để nó được toàn thây.”
Hướng Biên Đình xoay đầu đi, cười khẽ.
Hạ Tuyên đổ thịt cháy vào thùng rác, hỏi Hướng Biên Đình: “Làm sao lại cháy thành như vậy?”
“Tôi đổ chút rượu vào.”
Hạ Tuyên nhìn thấy bình rượu bên cạnh, đổ hết non nửa bình, mấy ngàn cũng bay theo gió.
Hạ Tuyên tháo nhẫn xuống đặt sang bên, Hướng Biên Đình nói: “Tôi giúp anh giữ nhẫn cho, lát nữa trả lại anh, chứ kẻo đánh mất.”
“Ừ.”
Hướng Biên Đình cầm lấy nhẫn trên bệ bếp, nghe thấy Hạ Tuyên hỏi: “Bình thường cậu giải quyết cơm nước thế nào?”
“Căng tin của trường ạ.”
“Cuối tuần cũng ở căng tin?”
“Cuối tuần có đầu bếp đến nhà làm ạ.”
“Vậy sao hôm nay không gọi đầu bếp đến?”
“Bình thường tôi sẽ tự mình giải quyết bữa sáng.”
“Cậu giải quyết bữa sáng hay giải quyết phòng bếp?”
Hướng Biên Đình cọ cọ cái mũi, cười không nói gì.
Hạ Tuyên rửa tay, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, hắn mặc đồ ở nhà màu nhạt, Hướng Biên Đình sợ hắn làm dơ quần áo, cởi tạp dề của mình xuống: “Anh muốn mặc tạp dề không?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, trên tay hắn dính dầu ô-liu, không tiện tự mình mặc, Hướng Biên Đình hơi nhấp môi, nói: “Tôi……giúp anh mặc đi.”
Hạ Tuyên xoay người lại, hơi cúi đầu, Hướng Biên Đình giúp hắn tròng tạp dề vào, tạp dề này Hướng Biên Đình mặc rất vừa người, nhưng mặc trên người Hạ Tuyên lại hơi nhỏ, sợ dây đeo trên cổ cũng ngắn đi một đoạn.
“Nhỏ.” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, nói.
Hướng Biên Đình vòng ra sau giúp hắn thắt dây lưng, đáp: “Khổ người anh lớn. Thầy Hạ, anh cao 1m9 đúng không?”
“Ừ.”
Hướng Biên Đình cũng ừ: “Đúng là cao thật.”
Thắt dây lưng xong, vòng eo của Hạ Tuyên lập tức hiện rõ, bằng mắt thường cũng có thể đo đạc. Tỉ lệ dáng người của hắn không kém người mẫu là mấy, vai rộng, eo thon, chân dài.
Hướng Biên Đình chuyển tầm mắt xuống dưới.
Mà cũng không phải dài bình thường.
Hạ Tuyên chiên khối bò bít tết khác cho Hướng Biên Đình, mì Ý đã nguội ngắt, không nguội cũng thấy không ăn được, hắn đành làm thêm một phần.
Ở Giang Châu, ngoại trừ bạn cùng trường đại học ra, Hướng Biên Đình cũng chẳng quen biết ai, mà tầng lầu này không phải ai cũng vào được, nếu đến đây tìm cậu vào giờ này, ngoại trừ ba thì là mẹ, hoặc chính là bà ngoại cậu.
Hướng Biên Đình đi đến mở cửa, đứng bên ngoài quả nhiên là mẹ cậu, phía sau có trợ lý đi theo.
“Mẹ?”
Biên Du đưa mắt nhìn vào trong: “Nấu gì mà thơm thế?”
“Sao mẹ lại đến đây?”
Biên Du vào nhà thay giày, cúi đầu thấy dưới đất có một đôi dép kiểu nam, hỏi: “Trong nhà có khách à?”
“Dạ.”
“Hôm nay Trung Thu, mẹ tới ăn cơm với con và bà ngoại, lần trước mẹ có nói rồi, con quên rồi à?”
“Ý con là sao mẹ đến sớm thế, bây giờ mới có 8 giờ.”
“Mới vừa xuống máy bay nên trực tiếp lại đây luôn.” Biên Du vừa nói vừa đi vào trong, nhìn thoáng qua phòng khách, thấy không có ai, bà lập tức đi đến phòng vệ sinh, quay đầu hỏi Hướng Biên Đình: “Ai đến nhà vậy? Bạn học của con ——”
Biên Du chợt dừng bước chân, lúc này mới nhìn thấy Hạ Tuyên trong phòng bếp, Hạ Tuyên bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn, nhìn bà gật đầu.
Biên Du khẽ gật đầu, chưa nói gì, bà đi vào phòng vệ sinh vặn vòi nước, nặn chút xà phòng rửa tay.
“Mẹ đáp máy bay sớm vậy?” Hướng Biên Đình đứng ngoài cửa, hỏi.
“Ừ, buổi tối ba con sẽ đến.” Biên Du ngẩng đầu nhìn Hướng Biên Đình qua gương, hỏi: “Đó là cậu đầu bếp ba con sắp xếp cho con à? Trông đẹp trai thế?”
Hướng Biên Đình sửng sốt, suýt thì không phản ứng kịp, cậu cười ‘phụt’ một tiếng, vui vẻ: “Không phải ạ, đó là hàng xóm của con.”