Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 21



Hướng Biên Đình cũng nhắn lại “Trung Thu vui vẻ”, qua vài phút phút lại nhắn thêm “Ngủ ngon”, Hạ Tuyên không trả lời, đối thoại cứ kết thúc như vậy.

Hướng Biên Đình đặt điện thoại bên gối đầu, thầm nghĩ, có lẽ Hạ Tuyên chỉ đơn giản muốn nói câu chúc phúc với cậu mà thôi.

Hạ Tuyên để lại nhẫn ở chỗ Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình vẫn luôn không tìm được cơ hội trả cho hắn. Buổi tối hai ngày liền cậu đi tìm Hạ Tuyên, Hạ Tuyên đều không ở nhà. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người không giống nhau lắm, Hướng Biên Đình ngủ sớm dậy sớm, Hạ Tuyên ngủ trễ dậy muộn, tuy sống ở đối diện, nhưng không phải ngày nào cũng gặp mặt.

Bạch Khâm nói, Hạ Tuyên hồi còn trẻ là chiến sĩ thi đua, nhưng bây giờ hắn vẫn thế thôi, thích xăm mình cũng thích vẽ tranh, ban ngày xăm mình cho khách hàng, buổi tối ở lại phòng làm việc vẽ phác thảo, trình độ của hắn không những cao mà hiệu suất công việc cũng rất mạnh, thế nên, bình thườngkhách hàng hẹn bản thảo với hắn đều nhận được kết quả rất nhanh.

Hai hôm nay, Hạ Tuyên đều về nhà rất trễ, Hướng Biên Đình không gặp được hắn, buổi sáng cậu lại ra cửa sớm, cũng thấy hơi xấu hổ vì mới sáng tinh mơ đã đi gõ cửa nhà người ta.

Cậu cũng có nhắn WeChat cho Hạ Tuyên rồi, còn nhắn tận hai lần, nhưng đều là mấy tiếng sau mới nhận được câu trả lời.

Hôm sau được nghỉ, chiều mai Hướng Biên Đình phải bay về Bắc thành, nếu vẫn không trả lại nhẫn cho Hạ Tuyên được vậy đành phải chờ sau Quốc Khánh, cậu thấy Hạ Tuyên vẫn luôn mang nó, nghĩ nó hẳn không chỉ là vật trang sức đơn giản, nên nhanh chóng trả lại thì tốt hơn.

Chiều mai học xong, Hướng Biên Đình phải ra sân bay ngay, cậu định ghé qua phòng làm việc của Hạ Tuyên trên đường đi.

Buổi sáng lúc ra cửa, Hướng Biên Đình lấy nhẫn từ trong ngăn kéo, nghĩ trực tiếp mang đến trường, buổi chiều học ra thì đưa đến phòng làm việc của Hạ Tuyên. Trong nhà không có vật gì để đựng nhẫn, cậu đi vào phòng để quần áo, lấy chiếc khăn tay bao nó lại.

Bình thường cậu không hay dùng khăn tay, nhưng Hạ quản gia vẫn chuẩn bị sẵn một tủ cho cậu, có thuần sắc cũng có hoa văn, đều là những màu không quá nổi bật.

Cậu cảm thấy bản thân cũng rảnh rỗi thật, còn đặc biệt chọn một cái trông phù hợp với chiếc nhẫn để bọc lại.

Một ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, các bạn học đều rất hưng phấn, bầu không khí trong lớp rõ ràng khác với ngày thường, lúc vào học cũng rất tích cực giao lưu với thầy cô, hết tiết rồi ngồi nói chuyện lại càng tích cực, rốt cuộc đây là đợt nghỉ lễ đầu tiên sau kỳ khai giản năm đầu đại học, trong phòng học chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế. Có người trực tiếp đẩy va li tới đi học, đặt ở bên cạnh bàn học, thầycô vào lớp nhìn thấy cũng chỉ cười bất đắc dĩ, chứ không nói gì.

Lâm Vũ Hách chính là vị xách theo va li tới đi học kia, nhà cậu ta gần trường, không cần mang theo thứ gì trở về nên chỉ xách một cái va li nhỏ xíu, cậu ta cũng chẳng thèm yêu quý cái va li bé bỏng, trực tiếp đạp nó ở dưới chân, coi như cái gác chân.

Cách giờ vào lớp còn lâu, trong ban đã ngồi đầy, Lâm Vũ Hách dẫm lên cái va li, bắt chéo chân chơi điện thoại, Hướng Biên Đình ngồi bên cạnh cậu ta, đang đọc sách, nhưng không phải sách chuyên ngành, Lâm Vũ Hách quay qua nhìn, phát hiện không phải quyển sách cậu đọc hôm trước, bình quân hai ngày một quyển, tốc độ đọc sách này đúng là chẳng ai bì kịp.

Hướng Biên Đình đọc sách rất chú tâm, mãi đến khi cậu khép sách lại, Lâm Vũ Hách mới mở miệng nói chuyện.

Lâm Vũ Hách biết Hướng Biên Đình phải về nhà qua Quốc Khánh, nhưng không biết khi nào cậu đi, cậu ta hỏi Hướng Biên Đình: “Chiều nay cậu đi luôn hay sáng mai mới đi?”

“Chiều nay.”

Hạ Tuyên hôm nay không có hẹn, buổi chiều ngồi trong phòng làm việc vẽ phác thảo chốc lát, khoảng hơn một giờ chiều, Bạch Khâm gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn ra chơi bowling.

“Hôm nay không rảnh.” Hạ Tuyên nói.

“Không phải hai hôm nay không có việc gì sao?” Bạch Khâm đã đến cửa quán cà phê, hắn đẩy cửa đi vào, nói: “Em đến dưới lầu rồi, cúp máy, lên liền đây.”

Bạch Khâm đi đến bên quầy hỏi cô bé thu ngân: “Ông chủ Tiêu đâu rồi?”

“Ở sân sau tưới hoa ạ.” Cô bé nói.

“Hắn quay vào thì giúp anh nhắn lại, nói anh ở trên lầu, bảo hắn lên lầu tìm anh.”

Cô bé cười, gật đầu: “Dạ, được.”

Bạch Khâm lên lầu hai trực tiếp đi vào gian công tác của Hạ Tuyên: “Đang phác thảo à?”

Hạ Tuyên cúi đầu, ‘ừ’ một tiếng.

Bạch Khâm đi tới nhìn thoáng qua: “Không phải xong rồi sao? Đi thôi, đi với tụi này chơi bowling, em có gọi thêm mấy đứa.”

“Anh không rảnh, đợi lát phải ra ngoài.”

“Đi đâu thế?”

“Trường học.”

Bạch Khâm ngẩn người: “Trường học gì? Anh đến trường làm gì?”

“Xem triển lãm tranh sơn dầu.”

Bạch Khâm chớp chớp mắt.

Đến trường xem triển lãm tranh sơn dầu?

Triển lãm tranh sơn dầu của trường nào lại có mặt mũi để Hạ Tuyên phải đi một chuyến vậy?

Bạch Khâm ngậm điếu thuốc, hơi ngập ngừng: “Chắc không phải là…… trường của Hướng Biên Đình đấy chứ?”

Hạ Tuyên gật gật đầu.

Bạch Khâm rít mạnh điếu thuốc, cầm lấy gạt tàn trên bàn Hạ Tuyên, dúi tàn thuốc vào, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Ngài duỗi tay đủ dài a.”

Gửi thư mời cho Hạ Tuyên là một vị phó giáo sư bên hệ tranh sơn dầu của trường Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên học đại học ở nước Pháp, vị phó giáo sư nọ là bạn cùng trường đại học với hắn, cao hơn hắn hai cấp, nhưng cùng chuyên ngành, đều học tranh sơn dầu.

Bởi vì là đồng hương nên lúc còn ở trường, Hạ Tuyên và cô ấy khá thân thiết, tốt nghiệp rồi vẫn thường xuyên liên lạc. Hiện tại, hai người đều có mối quan hệ xã hội riêng, liên lạc không thường xuyên như trước nữa, nhưng quan hệ vẫn khá tốt.

Bình thường, Hạ Tuyên nhận được rất nhiều thư mời xem triển lãm, ngoại trừ làm hắn cảm thấy hứng thú, nếu không hắn bình thường sẽ không đi, triển lãm hôm nay hắn vốn dĩ cũng không tính đi.

Buổi chiều, một tiết học cuối cùng cũng sắp kết thúc, sinh viên trong lớp đã sớm ngo ngoe rục rịch, Hướng Biên Đình lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình: thầy Hạ, lát nữa tôi tới phòng làm việc trảnhẫn cho anh nhé

Cậu không muốn chờ Hạ Tuyên đi làm về nữa, giờ này chắc chắn Hạ Tuyên vẫn còn đang làm việc. Cậu mới vừa bỏ điện thoại vào hộc bàn, bỗng nhiên nghe thấy “ong” một tiếng, Hạ Tuyên đã trả lời lại.

Hạ Tuyên: Tôi đangở trường cậu

Hướng Biên Đình sửng sốt nhìn màn hình.

Giao diện trò chuyện tiếp tục bắn ra tin nhắn mới.

Hạ Tuyên: Cậukhông ở trường à?

Hướng Biên Đình: Có ạ

Hướng Biên Đình: Sao anh lại đến trường của chúng tôi?

Hạ Tuyên: Đếnxem triển lãm tranh

Hạ Tuyên: Cậu đang đi học?

Hướng Biên Đình: Uhm

Hạ Tuyên: Chừngnào tan học?

Hướng Biên Đình: 3h05

Hạ Tuyên: Ừ, bây giờ tôi sẽ qua đó tìm cậu

Hướng Biên Đình: Hả?

Hạ Tuyên: Không phải muốn trả nhẫn sao

Hướng Biên Đình nghĩ, vậy cũng được, cậu đỡ phải chạy đến phòng làm việc một chuyến. Cậu gửi định vị cho Hạ Tuyên, cũng báo tên tầng lầu và số phòng cho hắn.

Chuông tan học vang lên, cả đám sinh viên nối đuôi nhau trào ra ngoài, Hướng Biên Đình thu dọn cặp sách, cùng Lâm Vũ Hách rời khỏi lớp.

“Tui đệt.” Lâm Vũ Hách chợt dừng chân: “Đó không phải là thầy Hạ sao?”

Ra khỏi phòng học chính là hành lang, Hạ Tuyên đang đứng bên cửa sổ trên hành lang, nhìn về phía cửa phòng, tầm mắt hắn lướt qua, đối diện với Hướng Biên Đình.