Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 30



Muốn một cậu bé sáu bảy tuổi nghe hiểu câu trả lời ấy vẫn có chút khó khăn, ngay cả từ ngữ Hạ Tuyên dùng thằng bé còn không hiểu, vẻ mặt mê man nhìn hắn. 

Hướng Biên Đình nhìn thấy Hạ Tuyên nói mấy câu tiếng Nga với cháu trai, sau đó cháu trai hắn gật gật đầu, xoay người đi về phía cậu, con rắn vẫn đang trườn trên cánh tay Hướng Biên Đình, cậu lo thằng bé sẽ sợ nên theo bản năng đưa cánh tay ra sau lưng. 

Cháu trai của Hạ Tuyên vươn một bàn tay nhỏ trắng nõn về phía cậu, dùng tiếng Trung mang theo khẩu âm nói một câu: “Chào anh ạ.” 

Hướng Biên Đình bắt lấy tay nhỏ của thằng bé, đáp lại một câu: “Chào em.” 

Bàn tay của thằng bé rất mềm mại, giống như đang nắm thạch trái cây vậy. 

Thằng bé nhìn cánh tay Hướng Biên Đình đang khoác ở sau lưng, tầm mắt đuổi theo đầu Peter, đầu rắn xoay qua chỗ nào, đôi mắt thằng bé sẽ nhìn sang chỗ ấy. Thằng bé nhìn Hướng Biên Đình, nói một câu tiếng Nga. 

Hướng Biên Đình theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên nói: “Nó hỏi con rắn này có phải của cậu không.” 

Hướng Biên Đình nhìn thằng bé gật gật đầu. 

Không biết nên nói nghé con mới sinh không sợ cọp, hay nên nói không hổ là con cháu của dân tộc thiệnchiến nữa, thằng bé đúng là gan dạ thật. Hơn nữa, trông bé rất giống phiên bản thu nhỏ của Hạ Tuyên, nét mặt rất ngầu, ánh mắt kiêu ngạo. 

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên: “Sao cháu trai của anh lại ở đây? Thằng bé…… từ nước Nga đến đây à?” 

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Đi với ba mẹ sang đây du lịch.” 

Hướng Biên Đình cười nói: “Sao bọn họ lại chọn thời điểm Quốc Khánh để sang đây du lịch thế.”

“Là đặc biệt chọn ngày Quốc Khánh, cảm thấy nhiều người thì đông vui.”

“Này cũng luẩn quẩn trong lòng quá.” Hướng Biên Đình nhìn cháu trai của Hạ Tuyên, hơi khó hiểu: “Không phải đi du lịch sao, sao thằng bé lại ở nhà anh?” 

“Mẹ nó bị bệnh nên vào bệnh viện rồi, không có thời gian chăm sóc nên nhờ tôi trông nom hai ngày.” 

“Bị bệnh ạ?”

“Chắc là không quen khí hậu ở đây.”

Hạ Tuyên cũng đã lâu rồi chưa gặp lại cháu trai của hắn, lần trước gặp mặt thằng bé còn mặc quần hở đũng, lúc ấy mẹ hắn vẫn còn sống, bọn họ về nước Nga thăm ông ngoại hắn. Lúc ông ngoại còn sống, hắn và mẹ hắn thường xuyên về nước Nga thăm ông, nhưng bây giờ ông ngoại đã đi rồi, mẹ hắn cũng đi rồi, hắn cũng không hay quay lại căn nhà họ từng sống khi còn ở Nga nữa. 

Hạ Tuyên với chị họ người Nga của hắn cũng đã có hai ba năm không gặp lại, lần này bọn họ tới Trung Quốc du lịch thuận tiện sang bên này thăm hắn. Bọn họ ở lại Giang Châu hai ngày, chắc là vì không quen với khí hậu ở đây, mới ngày đầu tiên, chị họ của hắn đã thượng thổ hạ tả, hiện tại đang ở bệnh viện điều trị, chồng của chị cũng đi theo chăm sóc, hai vợ chồng không có thời gian trông nom đứa con trai nên đưa thằng bé lại đây nhờ hắn chăm sóc hai ngày. 

Thằng bé vẫn còn nhìn chằm chằm Peter, Hạ Tuyên đi tới nói: “Cháu nên về phòng ngủ.”

Thằng bé quay đầu nhìn hắn: “Cháu có thể sờ nó không?”

“Không được.”

Thằng bé trề môi, Hạ Tuyên mới mặc kệ thằng cháu đang trề môi hay đang bán manh, trực tiếp ômnhóc lên.

Hình ảnh này có chút dễ thương, Hướng Biên Đình cảm giác thằng bé bị Hạ Tuyên ôm vào lòng trông giống như vật trang sức hình người vậy, rất là mini. 

Hạ Tuyên ôm cháu trai về phòng, đặt lên giường, đắp chăn lại, tượng trưng vỗ về ngực thằng bé hai cái.

Cháu trai của hắn cũng rất ngoan, không nói nhiều lắm, nhưng rất gan dạ, không sợ người lạ. Thật ra, lúc thằng bé gặp lại Hạ Tuyên căn bản là không nhận ra hắn, bởi vì lần trước gặp mặt Hạ Tuyên, thằng bé vẫn còn nhỏ xíu, nhưng hai hôm nay ở nhà hắn cũng không khóc không nháo, rất ngoan ngoãn. 

Cách xưng hô ‘cậu’ bằng tiếng Trung cũng là do hắn dạy, thằng bé rất thông minh, vừa dạy đã biết, học thuộc cũng nhanh. 

Trong hai ngày này, lần duy nhất thằng bé không hiểu chuyện chính là vừa rồi bước ra phòng muốn uống nước. 

Hạ Tuyên bắn nhẹ lên chóp mũi thằng bé: “Cháu đúng là biết chọn lúc để khát.” 

Hắn nói là tiếng Trung, thằng bé nghe không hiểu, chỉ mở to mắt nhìn hắn.

“Mau ngủ đi.” Hạ Tuyên dùng tiếng Nga nói. 

Thằng bé liền nhắm hai mắt lại. 

“Спокойной ночи.(ngủ ngon.)” Hạ Tuyên nhéo nhéo mặt bé. 

Nếu lúc nãy thằng bé không chạy ra, Hạ Tuyên có lẽ sẽ làm một ngụm lên má Hướng Biên Đình thật, trên vành tai cũng được, dù sao cắn chỗ nào hắn cũng nghĩ xong rồi. Hắn không quan tâm câu nói đó của Hướng Biên Đình có phải là đùa giỡn hay không, dưới tình huống vừa rồi không có câu nào là vui đùa cả, hắn đều cho là thật hết. 

Nhưng vì giữa chừng lại bị cắt ngang, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như biến thành một phép thử, thử ra phản ứng theo bản năng của Hướng Biên Đình —— cậu không phản cảm, nhưng rõ ràng có chút kinh ngạc. 

Đôi khi, Hạ Tuyên lại suy nghĩ, nếu những năm thanh xuân ấy có thể gặp được Hướng Biên Đình, hắn chắc chắn sẽ không cố kỵ nhiều thứ như bây giờ. 

Hạ Tuyên rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hướng Biên Đình vẫn còn đứng đó, Peter đã bò lên vai cậu. 

Bầu không khí có chút xấu hổ, hiện tại chỉ còn lại hai người họ, cảm giác co quắp vừa rồi lại dâng lên, từ nhỏ tới lớn, Hướng Biên Đình chưa từng trải qua tình huống như thế này bao giờ.

Cậu muốn hỏi Hạ Tuyên có phải vừa rồi hắn đang đùa giỡn hay không, nhưng nếu kiên trì theo đuổi vấn đề này lại giống như đang hỏi có phải Hạ Tuyên có ý gì với cậu hay không vậy, chỉ là cậu phải dám hỏi ra miệng mới được. 

Hai người cứ đứng đối diện nhau, Hạ Tuyên cũng nhận ra vẻ xấu hổ trong mắt Hướng Biên Đình, hiếm khi lại thấy cậu như vậy, bình thường lúc nào cũng ung dung, rộng rãi, nhưng nói cho cùng, cậu vẫn chỉ là một chàng trai mười chín tuổi, tính cách có trưởng thành đến mấy cũng không thể giống với một người đàn ông có nhiều sự từng trải và có thể thành thạo ứng đối trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu như cậu bình tĩnh lý giải hết mọi thứ mới là thật sự không bình thường. 

Lý tính chiếm thượng phong, Hạ Tuyên tạm thời lật qua chuyện này. 

Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, sau này hắn chắc chắn sẽ lật lại.

Hạ Tuyên đi vào phòng bếp, hỏi Hướng Biên Đình: “Ăn dâu tây không?”

Hắn nhảy qua đề tài lúc nãy, Hướng Biên Đình lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng cậu cũng không rõ tâm trạng của chính mình là gì nữa, dù sao cũng chẳng vui vẻ gì. 

“Mùa này đã có dâu tây rồi sao?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Có. Ăn không?”

Hướng Biên Đình đáp: “Ăn ạ.”

Cậu không thích ăn ngọt lắm, nhưng vị ngọt của trái cây cậu vẫn có thể tiếp thu, đặc biệt là dâu tây, ăn cũng rất thuận tiện. 

Hạ Tuyên lấy hộp giữ tươi bỏ dâu vào, đưa cho cậu: “Đã rửa sạch rồi, có thể trực tiếp ăn.”

“Nhiều thế ạ?” Hướng Biên Đình nhìn trong hộp chất đầy dâu tây, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên.

“Trái to thôi, không nhiều lắm.”

Đúng là rất to, cũng rất đỏ.

Hướng Biên Đình mở hộp ra, ăn thử một trái, đưa dâu tây vào miệng, cắn nhẹ.

Hạ Tuyên hơi rũ mắt, giống như hờ hững nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại ấy, hỏi một câu: “Ngọt không?” 

Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Ngọt lắm ạ.”

Nói xong lại ăn thêm một trái, Peter duỗi đầu qua, muốn đụng vào cái hộp, bị Hướng Biên Đình gõ nhẹ vào đầu.

“Thầy Hạ, đây là dâu tây anh mua cho cháu của anh sao?” Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi một câu.

“Ừ.” Hạ Tuyên nhìn cậu: “Thế nào, mua cho nó nên cậu không thích?” 

“Không có.” Hướng Biên Đình cười nói: “Tôi chỉ sợ tôi ăn dâu của thằng bé, nhỡ thằng bé không vui thì làm sao bây giờ.” 

Hạ Tuyên nói giỡn: “Vậy cậu trả lại đi.”

Hướng Biên Đình lắc đầu, nhân tiện đóng nắp hộp lại: “Anh cho tôi thì là của tôi rồi.” 

Hạ Tuyên bật cười, rõ ràng cậu bé này đã quay lại trạng thái như trước rồi. 

Hướng Biên Đình mới vừa xuống máy bay nên vẫn chưa kịp tắm rửa, cậu không ở lại nhà Hạ Tuyên lâu lắm, tuy Hạ Tuyên đã bỏ qua chuyện lúc nãy, nhưng cũng không bỏ qua hoàn toàn, trước khi Hướng Biên Đình về nhà, hắn đứng ở cửa nói: “Đừng quên lời cậu nói ban nãy đấy.” 

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn, biểu cảm hơi mê man. 

“Cắn con rắn hay là cắn cậu, cậu chọn cái sau.” Hạ Tuyên nhìn cậu: “Sau này tôi sẽ tìm cậu thực hiện.” 

Hướng Biên Đình hầu kết hơi trượt, cảm xúc có điểm vi diệu, tối nay đầu óc cậu rối loạn quá, tắm rửa xong nằm lên giường vẫn cứ choáng váng, vất vả lắm mới lấy lại tinh thần.