Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình bước vào sân thể dục, xen lẫn giữa một đống sắc áo huỳnh quang, chỉ có cậu là một thân âu phục màu đen, dáng người đĩnh bạt, thân cao ưu việt, chỉ cần lướt mắt là có thể chú ý tới. Bộ âu phục cậu mặc hôm nay rõ ràng cao cấp hơn bộ tây trang lần trước, chất liệu và thiết kế hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Bộ âu phục cũng không mang kiểu dáng cứng nhắc, ngược lại, nó tôn lên cảm giác tràn đầy năng lượng, nhưng lại không quá mức trang trọng.
Đây là quần áo của chính cậu, quần rất vừa người, ống quần cũng không ngắn, quần tây tôn lên dáng người, hiện ra đôi chân dài thẳng tắp của cậu.
Hướng Biên Đình vẫy tay với hắn, dường như chẳng mấy để ý đến các bạn học xung quanh đang nhìn mình. Cậu vừa vẫy tay về phía này, nhóm người trong đội ngũ cũng nhìn lại đây.
Hạ Tuyên còn chưa đến gần, phụ đạo viên lại bỗng nhiên xông ra, đi đến trước mặt Hướng Biên Đình đánh giá một lượt, hắn ‘ai da’ một tiếng, đôi mắt sáng rỡ: “Đúng là mặc quần áo của mình thích hợp nhất, trông rất có sức sống đấy.”
Hắn vỗ vỗ vai Hướng Biên Đình: “Cậu đi lên trước dẫn đầu, học viện chúng ta chắc chắn nở mày nở mặt.”
Trong đám người có một giọng nữ truyền ra: “Thầy, thầy anh minh quá.”
Phụ đạo viên ngẩng đầu cười đến rụt rè, chìm đắm trong sự anh minh của chính mình: “Thế mới nói, vẫn cần phải tiếp thu ý kiến của quần chúng mới được.”
Phụ đạo viên xách theo bình nước đi nơi khác, Hướng Biên Đình lại nhìn về phía Hạ Tuyên, hắn đã bước vào sân thể dục. Siêu cấp đại soái ca như Hạ Tuyên thì không cần phải nói, lớn lên soái, lại biết cách ăn diện, không cần nhìn kỹ gương mặt kia, chỉ mỗi dáng người ấy đã đủ hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Hắn vừa đi về phía này đã có rất nhiều ánh mắt dõi theo hắn.
Lâm Vũ Hách thấy Hạ Tuyên thì đần ra, cậu ta nhìn Hướng Biên Đình, hỏi: “Đừng nói là thầy Hạ đến xem đại hội thể thao đấy?”
Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Đến lúc này, Lâm Vũ Hách mới ý thức được quan hệ giữa hai người đúng là không tốt như bình thường. Cậu ta cảm thấy câu hỏi vừa rồi không chính xác lắm —— rõ ràng Hạ Tuyên không phải đến xem đại hội thể thao, mà là đến xem Hướng Biên Đình thi đấu.
Người bên này quá nhiều, Hướng Biên Đình trực tiếp đi về phía Hạ Tuyên.
“Đến sớm thế ạ.” Hướng Biên Đình nhìn hắn, nói.
“Không sớm, đúng lúc.” Ánh mắt Hạ Tuyên dừng trên người cậu, nói: “Bộ đồ rất đẹp.”
Hướng Biên Đình bỗng có chút thẹn thùng, khẽ cọ chóp mũi, cười nói: “So với bộ lần trước đúng là đẹp hơn chút.”
“Cậu mặc gì cũng đẹp.”
Hướng Biên Đình chạm phải ánh mắt hắn, không tránh đi, khẽ giọng nói: “Uhm, tôi mặc đồ thể dục cũng đẹp.”
Hạ Tuyên nhìn cậu.
Hướng Biên Đình vẫn khẽ giọng, nói: “Đợi lát nữa cho anh nhìn xem.”
“Hướng Biên Đình.” Lớp trưởng ở bên kia gọi.
Hướng Biên Đình quay đầu lại, nhìn thấy cờ đại biểu của học viện trong tay hắn.
“Cờ của cậu.” Lớp trưởng nâng cờ lên.
“Chờ một chút, tớ đến ngay.”
Lâm Vũ Hách nói với lớp trưởng: “Đưa cờ cho tớ đi, tớ cầm giúp cậu ấy.”
“OK.” Lớp trưởng đưa cờ cho cậu ta.
Hướng Biên Đình quay đầu nói với Hạ Tuyên: “Để tôi nhờ bạn cùng phòng dẫn anh lên khán đài tìm chỗ ngồi nhé.”
“Không cần, tôi tự tìm được.” Hướng Biên Đình cầm cặp sách trong tay, Hạ Tuyên duỗi tay ra, nói: “Đưa cặp sách cho tôi, tôi giữ giúp cậu.”
Hạ Tuyên cầm cặp sách nhìn lướt qua nhóm sinh viên, phát hiện một hàng ánh mắt chói lọi đang tìm tòi nghiên cứu, hắn đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: “Hôm nay không cho tôi một thân phận sao?”
Hướng Biên Đình nghi hoặc nhìn hắn.
“Lần trước là anh trai cậu, lần này là gì?”
Hướng Biên Đình phản ứng lại, kéo lại vẻ tinh nghịch lần trước: “Chú……?”
Hạ Tuyên muốn véo mặt cậu.
Hướng Biên Đình không nhịn được cười: “Vẫn là anh trai đi, thân phận anh trai này đáng tin hơn.”
Hạ Tuyên cười như không: “Gọi chú tôi cũng không có ý kiến.”
“Nói chú chắc chắn người ta không tin đâu.” Hướng Biên Đình quay đầu lại nhìn: “Tôi đi trước nhé.”
Trần Gia Hiên mỗi tay xách cái túi, một của Lưu Siêu, một của Lâm Vũ Hách. Lưu Siêu đã rời khỏi, đi tìm bạn gái cậu ta là Lý Nhụy. Lâm Vũ Hách đưa cờ cho Hướng Biên Đình, xa xa vẫy tay chào Hạ Tuyên, nhe răng cười.
“Lúc thầy Hạ đi về phía này giống như đi show ấy.” Lâm Vũ Hách nói: “Đi đâu cũng hấp dẫn tầm mắt ghê luôn.”
Trần Gia Hiên hơi khó hiểu: “Anh ấy là thầy giáo à? Của trường mình?”
Lâm Vũ Hách thường xuyên bị dáng vẻ khờ khạo thiếu cọng gân của cậu ta đáng yêu muốn chết, ôm cổ cậu ta, lại đưa mắt nhìn Hạ Tuyên nói: “Tiểu Hiên Hiên, cậu cảm thấy trong trường mình nếu có thầy giáo như vậy, tụi mình có thể chưa nghe nói tới sao?”
Trần Gia Hiên vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch: “…… Vậy anh ấy là ai? Thầy giáo cũ của Đình Đình à?”
Lâm Vũ Hách câu lấy cổ cậu ta, giơ ngón cái trước mặt cậu ta nói: “Cậu thắng.”
Trần Gia Hiên đột nhiên quay đầu lại: “Đúng là thầy giáo cũ của cậu ấy sao?”
Lâm Vũ Hách búng lên trán cậu ta một cái, thật sự dở khóc dở cười: “Đầu cậu chỉ dùng để đọc sách thôi, đúng không.”
Hướng Biên Đình cũng không nhịn được cười.
Trần Gia Hiên hơi trề môi, liếc sang Lâm Vũ Hách: “Có thể nào đừng nói chuyện bí hiểm với tớ được không.”
Lâm Vũ Hách cười hì hì, đặc biệt thiếu đòn: “Không phải tớ đang đánh đố…… Chủ yếu là tớ cũng không biết ảnh là ai.”
Trần Gia Hiên nghiêng mặt nhìn cậu ta, giơ tay lên cho một quyền vào đầu, híp mắt lại, vẻ mặt kiểu ‘có tin tớ bốp bốp cho cậu hai quyền không’.
Lâm Vũ Hách né sang bên cạnh, vọt ra sau lưng Hướng Biên Đình. Trần Gia Hiên không đuổi theo đánh, hỏi Hướng Biên Đình người nọ là ai, Hướng Biên Đình vẫn dùng lý do thoái thác lần trước, bảo là anh trai cậu.
Nói xong cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hạ Tuyên đã không còn ở chỗ cũ, một tay hắn xách theo cặp sách, đang đi lên khán đài, đội ngũ diễu hành của các học viện đã tiến vào sân, người trên sân thể dục càng ngày càng nhiều, bóng dáng của Hạ Tuyên cũng dần dần khuất sau tầm nhìn.
Vị trí có tầm nhìn tốt nhất trên khán đài là gần bục chủ tịch, chỗ ngồi chung quanh bục chủ tịch đều đã ngồi đầy. Ngồi trên chỗ cao nhìn xuống căn bản không thấy rõ mặt người, đâu đâu cũng là đầu người, Hạ Tuyên xách theo cặp sách tìm vị trí ở hàng phía trước. Lúc ngồi xuống, có cô nữ sinh ngồi bên cạnh nhìn hắn một cái, sau một hồi lại quay đầu hỏi hắn có thể thêm WeChat hay không, lúc nói chuyện mặt đỏ hồng, giọng nói cũng hơi run.
Hạ Tuyên không trả lời, trực tiếp lắc đầu.
Một nữ sinh khác ngồi bên cạnh cô gái ấy ló đầu ra, hỏi hắn: “Hello soái ca, anh cũng học trường tụi em sao?”
“Không phải.” Hạ Tuyên nói.
Giọng nói của hắn hơi lạnh nhạt, hai cô nữ sinh cũng nhận ra hắn không có ý muốn nói chuyện, nên không tiếp tục bắt chuyện nữa.
Trước khi các sinh viên tham gia hội thao vào sân là tiết mục biểu diễn mở màn, dù sao cũng là trường đại học danh giáo, quy mô của hội thao tất nhiên cũng không nhỏ, hình thức rất long trọng. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, đội diễu hành cũng bước vào sân, đồng phục của đội học viện của Hướng Biên Đình rất bắt mắt, áo huỳnh quang, phối màu cũng rất là ‘nổi bật’, từ xa đi tới đã nhìn thấy.
Đội của học viện Kinh Tế vừa bước lên đường băng, rất nhiều nữ sinh ngồi gần Hạ Tuyên bỗng nhiên đều đứng lên, nam sinh cũng có, mỗi người nghiêng mình nhìn về phía đội diễu hành, bốn phía lập tức trở nên ầm ĩ, bầu không khí cũng nhiệt liệt hơn so với vừa rồi.
“Trời ơi, mặc tây trang cũng soái quá đi, tại sao phong cách đi đại biểu của cậu ấy không giống với người khác vậy?”
“Chân này cũng dài quá đi……”
“Mặc bộ này vào cậu ấy kết hôn tại chỗ với tui luôn.”
“Bà nằm mơ đi.”
“Đẹp trai quá a a a a a……”
Có cô nữ sinh đứng hàng phía trước Hạ Tuyên đang đè giọng hét “A a a”, cả người đều nhảy cẫng lên. Vị trí mà Hạ Tuyên chọn là nơi có tầm nhìn tốt nhất ngoại trừ bục chủ tịch, người ngồi bên này cơ bản đều hướng về phía Hướng Biên Đình, bọn họ gần như đều đứng dậy hết, tầm mắt của Hạ Tuyên hoàn toàn bị chặn lại.
Hắn nhíu mày, xách theo cặp sách đứng lên, dáng người cao ngất vừa đứng lên liền trở nên cực kỳ bắt mắt giữa một rừng sinh viên nữ.
Đội diễu hành đã sắp đi tới trước bục chủ tịch, Hướng Biên Đình nâng cờ viện dẫn đầu đội ngũ, hai bên trái phải là hai linh vật, linh vật đang vẫy tay về phía khán đài, đưa tới một tràng tiếng hoan hô.
Hướng Biên Đình làm gì cũng rất thong dong, lúc cầm cờ đại biểu cũng vậy, trên mặt không có biểu cảm gì, mắt nhìn về trước, thoải mái lại hào phóng, biểu hiện tự nhiên, dáng vẻ khí chất đều không thể chê.
Tiếng hoan hô xung quanh gần như bao phủ tiếng phát thanh, mãi đến khi đội diễu dành đi qua khúc cong trên sân thể dục mới dần dần bình ổn trở lại.
Lãnh đạo trường phát biểu xong, lễ khai mạc mới chính thức kết thúc, Hướng Biên Đình nâng cờ đứng nửa ngày, ngón tay đều cứng còng, sau khi cờ viện bị lấy đi, bên cạnh cậu có không ít người bỗng nhiên ùa đến, quen hay không quen đều có, Hướng Biên Đình không có tâm tư bắt chuyện với bọn họ, cậu đưa mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên từ phía sau cậu đi tới, ở bên tai cậu búng tay một cái. Hướng Biên Đình hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Hạ Tuyên chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên nói một câu: “Thật đúng là hệ thảo.”
Hướng Biên Đình suýt thì không phản ứng kịp, vừa cười vừa nói: “Anh đừng nghe Lâm Vũ Hách nói bậy, trước giờ trong khoa không bình chọn cái này.”
Lâm Vũ Hách tai thính nghe thấy tên mình, cười đáp lại một câu: “Tớ mà nói bậy á, vừa rồi rầm rộ còn chưa đủ để diễn tả hết sao, lúc khoa tụi mình bước vào sân đám người trên khán đài kia muốn hét điên lên rồi đó.”
Sắp đến lượt thi đấu của Lâm Vũ Hách, cậu ta cởi áo khoác ném cho Trần Gia Hiên, Trần Gia Hiên nhét quần áo cậu ta vào trong túi. Bọn họ cởi ra đồng phục của đội là có thể lên sân khấu dự thi, Hướng Biên Đình thì không được, cậu phải về lại ký túc xá thay quần áo.
“Tôi phải về ký túc xá.” Hướng Biên Đình nói với Hạ Tuyên: “Về thay đồ.”
Để Hạ Tuyên ở lại đây cũng không ổn lắm, cậu hỏi Hạ Tuyên: “Anh muốn về ký túc xá với tôi không?”
Hạ Tuyên gật gật đầu.
Có cô nữ sinh cầm một tấm biển lại đây tìm Hướng Biên Đình, hỏi cậu có thể chụp tấm ảnh chung với cô ấy không.
Lâm Vũ Hách ngồi xổm chỗ đó thắt dây giày, cười ghẹo một câu: “Sắp thành buổi xem mắt rồi.”
Cô nữ sinh cười khẽ nói: “Cũng không khác lắm, mặc soái như vậy, còn không phải là đi xem mắt sao.” Cô nàng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hướng Biên Đình: “Được chứ, bạn học Hướng?”
Hướng Biên Đình nói một câu “ngại quá”, uyển chuyển từ chối.
“Vậy chụp một mình cậu thôi, được không?” Nữ sinh lại hỏi.
Hướng Biên Đình lắc đầu.
“Aiz…… được rồi.”
Lâm Vũ Hách đứng lên, nói với cô gái nọ: “Cậu lịch sự quá đi, đến lượt tớ trực tiếp ‘tách tách’ hai tấm rồi chạy luôn, hơi đâu mà hỏi này đó.”
Nữ sinh bị chọc cười, che miệng cười đến tít cả mắt.
“Mấy cái diễn đàn vớ va vớ vẩn kia chắc là có một đống ảnh rồi.” Lâm Vũ Hách nói: “Cậu đúng là lịch sự, còn xin ý kiến mới chụp.”
“Thì, tớ chỉ muốn giữ lại kỷ niệm thôi mà.” Nữ sinh sờ sờ chiếc camera nhỏ của mình, trộm nhìn Hướng Biên Đình một cái.
Hướng Biên Đình bắt gặp ánh mắt vô cùng đáng thương của cô ấy, cũng không mềm lòng, đáp lại một nụ cười lễ phép lại xa cách, một lần nữa từ chối.
Cậu và Hạ Tuyên quay lại ký túc xá, trên đường có hơi xoè đuôi, hỏi Hạ Tuyên cậu cầm cờ đi đầu trông ổn không?
Hạ Tuyên nói: “Rất đẹp.”
Hướng Biên Đình xoè đuôi càng to.
Sau đó, Hạ Tuyên nhàn nhạt nói thêm một câu: “Đi không tốt sao có thể hấp dẫn nhiều nữ sinh như vậy được.”
Vào ký túc xá phải quét mặt, để tránh việc Hạ Tuyên bị ngăn ở ngoài cửa an ninh, Hướng Biên Đình bảo Hạ Tuyên lúc đi qua cửa thì theo sát cậu, cách cậu gần chút, cửa vừa mở liền bước vào, để ý đừng bị kẹp.
Hạ Tuyên gần như dán lên lưng Hướng Biên Đình cùng cậu đi qua cổng, Hướng Biên Đình đều cảm giác được hơi nóng trên người Hạ Tuyên.
Có người đi ngang qua chỗ cổng an ninh, vừa đi vừa nhìn về phía bọn họ, ở trước mặt Hạ Tuyên, da mặt Hướng Biên Đình sẽ tự động biến mỏng, ánh mắt của người khác làm cậu cảm thấy nóng bỏng tai.
Giường đệm của Hướng Biên Đình ở ký túc xá luôn được bày biện ngăn nắp, sạch sẽ, Hạ Tuyên vừa đi đến mép giường đã ngửi thấy hương bạc hà hương, giống như Hướng Biên Đình mỗi ngày đều ngủ tại đây vậy.
Ký túc xá của bọn họ là kiểu trên là giường, dưới là bàn, trong bốn cái bàn thì cái của Hướng Biên Đình là sạch sẽ nhất, trên bàn ngoại trừ đèn bàn và ống đựng bút thì không còn gì nữa, trên kệ sách thì lại chất đầy, gần như đều là sách tiếng Anh.
Sự ưu tú của Hướng Biên Đình được thể hiện qua nhiều chi tiết nhỏ hằng ngày, không cần cố ý quan sát cũng có thể cảm nhận được, chỗ sách ấy chính là minh chứng.
Hướng Biên Đình từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thể dục, áo ngắn tay và quần đùi, thời tiết này mặc như vậy đúng là hơi lạnh.
“Sao không mặc áo dài quần dài?” Hạ Tuyên nói: “Hôm nay trời lạnh, đừng để bị cảm.”
“Mặc quần dài không được tiện lắm, không sao đâu, lát nữa vận động lên là nóng thôi.”
Hướng Biên Đình đặt quần áo lên lưng ghế, lúc muốn cởi đồ mới ý thức được trong phòng còn có người khác, hơn nữa sự tồn tại của người nọ còn đặc biệt mãnh liệt. Đều là nam, cậu cũng không thể bảo Hạ Tuyên tránh mặt đi, trốn vào phòng vệ sinh thay đồ cũng không ổn lắm, đều rất làm ra vẻ.
Cậu chần chờ một lát, vươn tay cởi áo ngoài. Giương mắt nhìn thấy Hạ Tuyên đi về phía này, Hạ Tuyên lướt qua cậu, kéo màn ban công lại, ánh mặt trời bị che chắn, bên trong ký túc xá lập tức trở nên tối mờ.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn: “Sao anh …… kéo màn lại thế?”
“Không phải cậu muốn thay đồ sao?”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, tôi cũng không phải là con gái mà.
Cậu chưa nói cái gì, cúi đầu cởi cà vạt, lúc nãy nâng cờ khá lâu nên tay vẫn còn hơi run, hơn nữa với bầu không khí hiện tại, cùng với người đang đứng đối diện, vốn dĩ cà vạt chỉ cần túm lấy kéo ra là được, bây giờ lại run rẩy hì hục nửa ngày.
Hạ Tuyên chú ý tới tay cậu đang run, nghĩ hẳn là do nâng cờ cả buổi sáng, hắn đi tới, hỏi một câu: “Tay đau?”
“Hả?” Hướng Biên Đình rất hoảng hốt, tay vẫn cầm cà vạt.
“Tôi giúp cậu.” Hạ Tuyên thấp giọng nói.
Hướng Biên Đình vô thức thả tay ra, nhìn Hạ Tuyên cầm lấy cà vạt của cậu.