“Nằm trong bồn có thể gác chân lên được.” Hạ Tuyên lại nói.
Nếu vậy, bồn tắm này vào dễ ra khó, Hướng Biên Đình đã tưởng tượng được lát nữa tắm xong bò ra khỏi đây sẽ khó khăn cỡ nào, đúng là chẳng đỡ hơn đứng tắm là bao.
“Tôi vẫn đứng tắm đi.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên nhìn cậu, không nói gì.
“Tắm bồn đợi lát nữa tôi sợ không bò ra được.”
“Tắm xong tôi ôm cậu ra.”
Hướng Biên Đình sửng sốt, vành tai lập tức đỏ bừng, bởi vì Hạ Tuyên vừa nói câu đó xong, trong đầu cậu đã hiện lên hình ảnh kia.
“Không, không cần đâu.” Hướng Biên Đình xấu hổ đến độ nói lắp, từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên.
Hạ Tuyên không bắt ép cậu: “Thật sự không cần?”
“Thật sự không cần.” Hướng Biên Đình đưa mắt nhìn về nơi khác, hàng mi run rẩy.
Hạ Tuyên lần đầu tiên thấy cậu như thế, vẻ bối rối hoàn toàn hiện ở trên mặt.
Thì ra là e lệ, là e lệ thật chứ không phải phản ứng nào khác.
“Cậu cũng biết e lệ nhỉ.” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu.
Nghe thấy câu đó, Hướng Biên Đình càng không biết phải nhìn đi đâu, hơi lấy lại bình tĩnh một lát, cuối cùng cậu quay lại nhìn vào mắt Hạ Tuyên, muốn lái sang chuyện khác, lúc nói chuyện âm điệu cũng trở nên mơ hồ: “Thầy Hạ, anh ôm tôi mãi không thấy mệt sao?”
“Không mệt.”
“Tôi có chút mệt……” Hướng Biên Đình nhỏ giọng nói.
Hạ Tuyên cười: “Tôi ôm cậu, cậu lại mệt?”
Hướng Biên Đình hơi rũ mắt, gật gật đầu: “Cứ khoác lấy cổ anh mãi, cánh tay có hơi mỏi.”
Dáng vẻ này đúng là nhìn thấy mà thương, Hạ Tuyên dằn lại rung động trong lòng, đặt cậu xuống dưới. Thành bồn tắm rất rộng, có thể ngồi vững, hắn đỡ Hướng Biên Đình ngồi xuống.
Nếu muốn đứng tắm, vậy chỉ có thể bọc chân lại.
Hạ Tuyên chưa nói gì, xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại có mang theo một cuộn màng giữ tươi với mấy túi giữ tươi, còn có khăn lông vừa rồi dùng để chườm lạnh. Khăn lông vẫn còn hơi lạnh, hắn nâng chân Hướng Biên Đình lên, dùng khăn lông bao lại mắt cá chân cậu, sau đó tròng vào hai cái túi giữ tươi ở bên ngoài, cuối cùng là dùng màng giữ tươi bọc lại toàn bộ chân phải, bọc đến kín mít.
“Đừng tắm lâu quá.” Hạ Tuyên nói: “Tắm lâu nước dễ thấm vào lắm.”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, lòng cậu bồi hồi, không biết nên nói gì.
“Tôi đi lấy quần áo cho cậu.” Hạ Tuyên nói xong lại đi ra ngoài.
Hạ Tuyên quay vào phòng khách, xách Peter đang nằm một góc trên sô pha lên, thả lại bể kính, sau đó đi vào phòng để quần áo. Có một tủ đồ chỉ chuyên để áo ngủ, treo thẳng một loạt, có một bộ màu xanh đen, Hạ Tuyên nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hướng Biên Đình ở ban công, cậu đã mặc nó.
Nam sinh mặc kiểu áo ngủ tơ tằm thế này thật ra trông không hợp lắm, nhưng trên người Hướng Biên Đình có một loại khí chất tự phụ, cho nên không những trông hợp dáng mà còn rất mê người.
Con người đúng là động vật thị giác ——lần đầu tiên Hạ Tuyên nhìn thấy Hướng Biên Đình mới nhận ra điều đó.
Hạ Tuyên cầm chiếc áo ngủ màu xanh đen, lại lấy cái quần lót, bước vào phòng tắm, đặt quần áo lên giá đồ.
Hướng Biên Đình nhìn chiếc áo ngủ Hạ Tuyên cầm tới, muốn nói bình thường cậu đi ngủ không mặc cái này, nhưng lại ngại làm phiền người ta đi tới đi lui, nên cũng không mở miệng.
Cậu cảm thấy, mặc áo ngủ ở trước mặt người ngoài trông rất đực rựa, tuy lần đầu tiên gặp Hạ Tuyên, cậu mặc chính là áo ngủ.
Nghĩ vậy, Hướng Biên Đình thoáng thấy hoảng hốt.
Hạ Tuyên đi vào phòng nhìn chỗ tắm vòi sen, dưới đất có miếng chống trượt. Gạch men trong phòng tắm cũng đều là dạng chống trượt, nhưng Hạ Tuyên vẫn từ kệ đựng đồ tìm ra thêm mấy miếng chống trượt trải xuống đất, còn dọn mấy chiếc ghế ở bên ngoài vào, xếp từng cái từ chỗ tắm vòi sen ra tới cửa.
“Lúc đi ra nhớ đỡ lấy ghế, cẩn thận đừng để bị ngã.” Hạ Tuyên đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Hướng Biên Đình vẫn ngồi đó suy nghĩ hồi lâu.
Hạ Tuyên đi ra ngoài được một lúc mới nghe thấy tiếng nước vang lên từ trong phòng tắm, hắn sợ Hướng Biên Đình đang tắm rửa lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nên cũng không đi xa, kéo chiếc ghế từ trong phòng khách tới ngồi gần đó canh chừng.
Hắn lấy điếu thuốc ngậm giữa môi, chỉ cắn, chứ không hút.
Hạ Tuyên cắn thuốc giải nghiện, tựa lưng lên ghế, ngồi ngửa đầu nhìn trần nhà, bỗng nhiên cười một tiếng.
Hoá ra, con người ta yêu đương đều là cái dạng này.
Nhớ năm đó, lúc Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, hắn còn ngại hai thằng bị thiểu năng, ngại Tiêu Dịch Dương có yêu đương thôi mà giống như lên chức bố, lo hết cái này đến cái kia, bây giờ nhìn lại, chính mình cũng chẳng khác gì người ta.
Đều bị thiểu năng.
Đều là luyến ái não.
Qua khoảng hơn mười phút, tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng, Hạ Tuyên xách ghế đặt lại phòng khách.
Hướng Biên Đình tắm rửa rất nhanh, mặc quần áo lại rất chậm, đặc biệt là quần lót, quá khó rồi. Chân phải bị bọc như bánh chưng, suýt nữa thì không tròng lên được. Hạ Tuyên đặt mấy cái ghế ở trong phòng tắm, cũng tiện cho cậu hoạt động hơn nhiều, cậu mặc quần lót xong lại khoác áo ngủ vào, vừa mới thắt xong đai lưng thì nghe thấy giọng Hạ Tuyên từ ngoài cửa truyền đến: “Mặc quần áo xong chưa?”
Hướng Biên Đình chợt run tay —— cậu không nghĩ tới Hạ Tuyên đã ở ngoài cửa.
“…… Mặc xong rồi.”
Hạ Tuyên mở cửa phòng tắm, bên trong phả ra hơi nước xen lẫn hương xà phòng. Hướng Biên Đình ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bồn tắm, tóc vẫn nhỏ nước, thấm lên viền cổ áo. Hơi nước làm mặt cậu ửng hồng, còn có môi.
Hạ Tuyên đi qua nhìn chân phải của cậu, sau đó khom lưng bế cậu lên.
Lúc bị Hạ Tuyên bế lên, Hướng Biên Đình mới nhận ra, vấn đề của cái áo ngủ này không phải là nó trông có đực rựa hay không, mà là CMN bị vén hết lên rồi.
Hạ Tuyên hành động quá nhanh, cậu căn bản chưa kịp phản ứng, cũng chưa kịp chỉnh lại áo ngủ, nhưng dù có chỉnh cũng vô dụng, áo ngủ không có nút, thân dưới chỉ có hai miếng vải mong manh, gió thổi cái là bay.
Hạ Tuyên vừa bế cậu lên, hai mảnh vải kia trực tiếp trượt lên đùi cậu, không những đùi mà ngay cả quần lót cũng bị lộ ra ngoài.
Mặt Hướng Biên Đình vốn đã bị hơi nước xông đến ửng hồng, lúc này đã đỏ bừng, trông không khác với trái cà chua bọn họ ăn lúc nãy lắm.
Sau khi lên cấp hai rồi, cậu chưa từng bị người khác nhìn thấy lúc chỉ mặc quần lót thế này.
Hướng Biên Đình cả người toát hơi nóng, như phủ lên người Hạ Tuyên, Hạ Tuyên rũ mắt nhìn xuống, thấy chút không nên thấy.
Hạ Tuyên ôm cậu đi ra phòng tắm.
Hướng Biên Đình chân bị bọc cứng, đã từ bỏ giãy giụa.
“Lạnh không?” Hạ Tuyên bỗng nhiên nói.
Hướng Biên Đình lắc đầu.
“Phòng cậu ở đâu?”
Hướng Biên Đình chỉ về phía phòng ngủ, Hạ Tuyên ôm cậu đi qua.
Hạ Tuyên đặt cậu lên giường, lúc rút tay từ dưới chân cậu lại không cẩn thận chạm phải đùi Hướng Biên Đình. Chất liệu áo ngủ mang xúc cảm trơn mượt, giống như làn da của Hướng Biên Đình vậy.
Hướng Biên Đình vừa ngồi lên giường liền lập tức chỉnh lại áo ngủ, Hạ Tuyên giúp cậu đắp chăn lại.
Hạ Tuyên tháo đi chỗ màng giữ tươi bọc trên mắt cá chân Hướng Biên Đình, sau đó đi ra phòng khách. Trong lúc hắn rời đi, Hướng Biên Đình mới một lần nữa hít thở bình thường lại, vừa nãy cậu quên mất cả chuyện phải thở.