“Tao thấy mày vẫn nên mướn hộ công đi.” Thẩm Trạch nói: “Đỡ phiền.”
Mướn hộ công không nằm trong phạm vi suy xét của Hướng Biên Đình, cậu không có khả năng để người ngoài tùy tiện vào phòng cậu.
“Không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết, mày còn chống cả gậy rồi, còn không bằng tìm hộ công.”
“Không thích trong nhà có người ngoài.”
Thẩm Trạch nghĩ lại, cũng đúng, chỉ cái tính bắt bẻ người khác chớ quấy rầy kia của Hướng Biên Đình, hộ công có tới cũng không lấy được tiền.
“Không thích trong nhà có người ngoài mày còn tìm hàng xóm giúp đỡ.” Thẩm Trạch tặc lưỡi:“Hàng xóm là nội nhân chứ gì?”
Hai chữ ‘nội nhân’ làm Hướng Biên Đình có chút tinh thần phấp phới.
“Đúng rồi, bà ngoại mày có biết mày bị trật chân không? Nói với bà tới chỗ mày ở mấy ngày cũng được mà, trông nom mày tí.”
“Bà đi du lịch rồi.”
“Vẫn chưa về sao? Không phải bà đi trước Quốc Khánh rồi sao, du lịch lâu như vậy à?”
“Có về nhưng lại đi rồi.”
“Bà ngoại cũng tiêu sái thật. Tiêu sái như vậy mà mày còn sợ một mình bà ở Giang Châu cô đơn, tao thấy hồi trước mày không nên thi tới Giang Châu.”
Tiêu sái và cô đơn không liên quan đến nhau, Hướng Biên Đình biết cảm giác một mình đối mặt căn nhà trống rỗng là như thế nào, cậu biết tư vị này, không dễ chịu, nhưng có thể làm quen.
Nhưng cậu hy vọng bà ngoại đừng làm quen với nó.
Hướng Biên Đình nói chuyện tào lao với Thẩm Trạch trong chốc lát rồi cúp điện thoại, lại cầm sách trên tủ đầu giường ra đọc. Bình thường ở nhà đọc sách, cậu sẽ để Peter quấn trên cổ bồi cậu, lúc này trên cổ vắng vẻ nên không quen lắm.
Lâm Vũ Hách đồng ý với Hướng Biên Đình sẽ giúp cậu quay trực tiếp bài giảng lúc vào học, hiện tại sắp đến giờ vào lớp, cậu ta gửi tin nhắn WeChat tới.
Lâm Vũ Hách: Sắpđi học rồi, đợilát tớcall nha
Hướng Biên Đình giờ mới nhớ tới chuyện này, nếu Lâm Vũ Hách video call với cậu, cũng có nghĩa là đi học không phải không thể lướt điện thoại?
Chuyện này cậu trước đó không nghĩ đến.
Hướng Biên Đình: Thôi, không cần gọi cho tớ, cậu cứ đi học đi
Lâm Vũ Hách:? Sao vậy
Hướng Biên Đình: Tựnhiên không muốnhọc
Lâm Vũ Hách: Thiệt hả? Tớ không tin.
Lâm Vũ Hách: Rốt cuộc làsao?
Hướng Biên Đình: Không muốnchậm trễ ngài chơi điện thoại í mà
Lâm Vũ Hách: Không chơi điện thoại cũng không sao, vừa lúc tớ có thể tập trung nghe giảng
Lâm Vũ Hách: Với lại bìnhthường đi học tớcũng đâuhaychơi điện thoại đâu ╰_╯
Lâm Vũ Hách: Được rồi, đừng nhiều lời, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi học đi
Lâm Vũ Hách: Năm phút sau call cậu
Thời gian vừa đến, video call liền gọi tới, Hướng Biên Đình dùng iPad nhận cuộc gọi, trên màn hình chợt xuất hiện hơn nửa khuôn mặt của Lâm Vũ Hách.
Lâm Vũ Hách lấy điện thoại ra xa chút, nhìn chằm chằm màn hình vài giây, cậu ta không nói chuyện, chỉ nhìn màn hình nhướng nhướng lông mày, sau đó chuyển camera về phía bục giảng, tìm một góc độ thích hợp giữ điện thoại cố định.
Hướng Biên Đình trực tiếp tắt đi camera ở phía mình, từ cặp sách lấy ra notebook bắt đầu nghe giảng bài, sách giáo khoa để ở thư phòng quên cầm vào, cậu đành ghi lại trọng điểm trên vở.
Nghe giảng bài dễ giết thời gian nhất, Hướng Biên Đình trải qua buổi sáng hôm nay rất phong phú.
Hôm nay, Hạ Tuyên có hẹn từ lúc sớm, là một hình xăm khá lớn, dự tính phải làm cả ngày. Bình thường trong lúc làm việc, hắn sẽ không để điện thoại bên người, nhưng hôm nay không những bỏ vào túi mà còn để chuông báo, nhưng cả buổi sáng, Hướng Biên Đình cũng không có gọi điện thoại tới.
Gần đến 12 giờ, điện thoại của khách hàng vang lên, cô ấy cười nói: “Thầy Hạ, nghỉ một lát đi, cơm hộp của tôi tới rồi, cần bổ sung chút năng lượng đã.”
Hạ Tuyên dùng màng giữ tươi giúp cô ấy bọc lại chỗ xăm.
Lý Vân Mục tới cửa tiệm, lúc Hạ Tuyên từ phòng xăm bước ra, hắn đang nói chuyện với Trình Dư.
Trình Dư ngẩng đầu nhìn hắn, Lý Vân Mục theo ánh mắt Trình Dư nhìn lại đây.
Người này chính là tối qua gọi điện thoại tới lúc hắn đang làm việc kia.
Lý Vân Mục là bạn học cũ của Hạ Tuyên, cũng quen biết Tiêu Dịch Dương, ba người họ học cùng lớp hồi cấp hai, Hạ Tuyên đi học sớm, hai người họ đều lớn hơn Hạ Tuyên hai tuổi.
Trước tám tuổi, Hạ Tuyên vẫn luôn sinh sống ở Nga. Từ nhỏ, mẹ hắn luôn giao lưu với hắn bằng tiếng Trung, cho nên hắn đều biết nói tiếng Nga và tiếng Trung. Sau khi về nước thì hắn trực tiếp xếp lớp, nhảy lớp đi học, nên nhỏ tuổi hơn các bạn cùng lớp. Lên cấp ba, bọn họ vẫn học chung một trường, chẳng qua học khác lớp, sau đó Hạ Tuyên ra nước ngoài du học. Mẹ của Hạ Tuyên là một hoạ sĩ, vì sự ảnh hưởng từ mẹ nên hắn cũng yêu thích nghệ thuật. Xăm mình là hắn học được trong lúc du học tại Pháp, sống đối diện gian phòng hắn thuê là một thợ xăm, ở ngay trong nhà mở một gian phòng xăm. Mỗi ngày, Hạ Tuyên đều có thể nhìn thấy đủ loại người từ nhà bà ấy đi ra đi vào, cũng thường xuyên nghe thấy tiếng vang ‘ong ong’ từ máy xăm phát ra.
Đó là một người phụ nữ trung niên để đầu đinh, trông rất ngầu, nhưng tính cách lại rất hiền hoà, thích cười. Đến bây giờ, Hạ Tuyên vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ lúc bà ấy cười rộ lên, đuôi mắt sẽ hơi rũ xuống.
Trên cánh tay bà ấy có xăm hình một bé gái, lúc đó Hạ Tuyên có hỏi bà xăm là ai, bà ấy trả lời là con gái bà, đã mất rất nhiều năm rồi.
Bà và mẹ Hạ Tuyên cũng gần bằng tuổi nhau, lúc ấy Hạ Tuyên gọi bà là cô giáo, ngày thường ngoại trừ đến trường, hắn ở lại nhà bà nhiều nhất.
Bà ấy đã từng đi đến rất nhiều nơi, cũng không dừng lại ở nước Pháp quá lâu, lúc chào tạm biệt với Hạ Tuyên có nói rằng bà ấy muốn mang con gái đến nơi khác ngắm cảnh.
Đã trôi qua mười mấy năm, Hạ Tuyên không biết hiện tại bà ấy đang ở đâu, cũng không biết bà ấy sống thế nào.
Lần trước, Lý Vân Mục tìm Hạ Tuyên xăm hai hình xăm, tối qua lại nói với hắn muốn xăm thêm một cái.
Hắn là bác sĩ, xăm mình đều ở nơi không nhìn thấy, nếu cởi quần áo ra, tám phần không mấy ai tin hắn là bác sĩ.
Lý Vân Mục chưa nói hôm nay sẽ đến, Hạ Tuyên cũng rất khó hiểu một người làm bác sĩ như hắn sao lại rảnh rỗi tới đây đi dạo trong thời gian làm việc.
Vị khách hàng vừa nhận điện thoại từ anh trai ship cơm, vừa đi ra ngoài.
“Để em lấy cơm hộp giúp chị cho.” Trình Dư đi sang bên này.
“Hả?” Khách hàng chợt sửng sốt, cười nói: “Vậy làm phiền em nhé, cảm ơn em.”
“Không có gì ạ.”
“Bận xong rồi?” Lý Vân Mục hỏi Hạ Tuyên.
“Chưa.” Hạ Tuyên rót ly nước uống: “Sao giờ này mày tới đây, hôm nay không đi làm?”
“Đừng nói nữa, tối qua vừa mới gọi điện cho mày xong liền quay lại bệnh viện cấp cứu. Phẫu thuật cả một đêm, sáng nay mới được về. Ở nhà ngủ bù tỉnh lại không có chuyện gì làm nên tới chỗ mày ngồi tí.”
“Không rảnh tiếp mày.”
“Mày cứ bận đi.” Lý Vân Mục tới sô pha ngồi xuống: “Tao chờ Tiêu Dịch Dương, lát nữa đi ăn với nó, mày có đi không?”
“Không đi, không có thời gian.”
“Vậy cơm trưa mày giải quyết như nào?”
“Tao bảo trợ lý đặt cơm rồi.”
“Đáng thương ghê hén.” Lý Vân Mục nhìn hắn: “Nghề tự do như mày cũng không nhẹ nhàng hơn thằng bác sĩ số khổ như tao. Nhìn lại, vẫn là lão Tiêu sống thoải mái nhất, mở quán cà phê, có tiểu soái ca phục vụ, hồi trước nó thôi công việc kia đúng là sáng suốt, nếu không bây giờ cũng là thằng xã súc khổ cày.”
Lúc trước, Tiêu Dịch Dương ở công ty làm quản lý cấp cao, gã ngại công việc bận quá không có thời gian yêu đương nên từ chức, dùng số tiền kiếm được trong lúc đi làm để mở quán cà phê hiện tại, cuộc sống đúng là thoải mái.
Hạ Tuyên hừ cười: “Nếu hắn vẫn làm công việc ấy, đến bây giờ đã có thể leo lên chức vụ quản lý cao tầng trong công ty rồi, liên quan quái gì đến xã súc khổ cày.”
Lý Vân Mục bật cười: “Nói cũng đúng, làm tới bây giờ chắc nó đã thành chó săn nhà tư bản rồi.”
Tiêu Dịch Dương chậc một tiếng, từ ngoài cửa đi vào: “Miệng chó phun không ra ngà voi.”
Lý Vân Mục cười nhìn về phía cửa: “Tới khéo ghê ta.”
Hạ Tuyên về phòng cầm chìa khóa xe, Lý Vân Mục tỏ vẻ khó hiểu: “Đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Không phải mày nói vẫn chưa làm xong sao?”
“Về có chút việc.”
“Mày đi ăn với tụi tao còn không rảnh mà lại có thời gian về nhà hả?”
Tiêu Dịch Dương biết Hạ Tuyên tám phần là trở về xem Hướng Biên Đình, gã hỏi Hạ Tuyên: “Chântiểu Hướng sao rồi? Đỡ hơn không?”
“Tiểu Hướng?” Lý Vân Mục nhìn Tiêu Dịch Dương, lại nhìn Hạ Tuyên: “Là người hôm qua mày mang tới bệnh viện kiểm tra, nói bị trật chân ấy hả?”
“Ừ.”
“Ai vậy?” Hôm qua, Lý Vân Mục chỉ giúp Hạ Tuyên mở cửa sau, chứ chưa nhìn thấy hắn và Hướng Biên Đình.
Tiêu Dịch Dương trầm mặc, còn Hạ Tuyên không những không thèm che giấu mà còn tự mình đùa giỡn: “Đối tượng tao yêu không thầm.”
Tiêu Dịch Dương bị hắn chọc cười.
“Cái gì?” Lý Vân Mục ngẩn ra, bộ não cũng không bắt kịp, hắn lặp lại cách Hạ Tuyên dùng từ: “Đối tượng yêu không thầm?”
“Đối—— tượng—— yêu—— không——thầm?” Hắn lại lặp lại lần nữa, âm điệu đường núi cong mười tám quẹo.
Ngay cả vị khách hàng nọ cũng nghe thấy giọng hắn, vừa ăn cơm hộp vừa nhìn sang bên này.
“Hay mày lấy cái loa xuống dưới rao luôn đi.” Hạ Tuyên nói xong liền đi ra ngoài.
Lý Vân Mục sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Tiêu Dịch Dương: “Điều kiện như thằng này, đối tượng gì mà nó phải yêu không thầm? Nó theo đuổi người ta?”
Tiêu Dịch Dương cảm thấy Hạ Tuyên như vậy không khác với đang theo đuổi lắm, hết đi hội thao xem thi đấu, lại bận trước bận sau chăm sóc, bạn trai thật cũng chưa tri kỷ bằng hắn.
Có điều, chuyện này trong mắt Hạ Tuyên hẳn không tính là theo đuổi, hắn chỉ là thích Hướng Biên Đình, hắn làm những chuyện đó đều là vì hắn thích người ta, có lẽ căn bản cũng không mang theo mục đích gì cả.
Con người hắn là vậy, làm chuyện gì cũng muốn theo trực giác và bản tâm của chính mình, cho nên thỉnh thoảng lại thích làm theo ý mình.
Tiêu Dịch Dương vẫn không trả lời, Lý Vân Mục nhìn gã: “Chuyện như nào? Sao không nói gì hết?”
Tiêu Dịch Dương cười cười: “Không có gì.”
“Cái gì mà không có gì, mày nói tao nghe chuyện như nào với chứ, nói một nửa là muốn nghẹn chết tao sao.”
“Chuyện thế nào tự mày đi hỏi nó đi.”
“Mày cứ nói với tao, nó nhìn trúng ai, đang làm gì?”
“Sinh viên.”
“Sinh viên? Năm mấy?”
“Chắc là năm nhất.”
Lý Vân Mục giật mình: “Nhỏ dữ vậy?”
Lúc hắn còn trẻ cũng được coi là ‘lướt vạn bụi hoa không phiến lá dính thân’, nhưng cũng không ‘phao’ ai nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như vậy.
Nhớ lại tối qua gọi điện thoại cho Hạ Tuyên, Lý Vân Mục bỗng nhiên nói: “Đ*, hèn chi tối qua tao gọi điện thoại trúng lúc nó đang làm chuyện kia……”
“Chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa, đàn ông hay làm chuyện đó đó.”
Tiêu Dịch Dương sửng sốt, “phụt” cười.
Lý Vân Mục cũng cười: “Đúng là già dê.”
“Hai đứa mình không có tư cách nói nó già.” Tiêu Dịch Dương nói: “Nó nộn hơn tụi mình.”