Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 51



Hướng Biên Đình chỉ chạm lên môi Hạ Tuyên một thoáng liền rời đi, nhanh đến nỗi cậu cũng không rõ xúc cảm trên môi Hạ Tuyên rốt cuộc là gì.  

Cậu thậm chí cảm thấy từ lúc nãy đến bây giờ, tất cả mọi thứ xảy ra đều không có cảm giác chân thật. 

Muốn chạm vào và đến gần đều xuất phát từ bản năng, là tuân theo khát vọng sâu trong nội tâm. 

Hướng Biên Đình hôn xong cả người vẫn đờ đẫn, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng nhìn thẳng vào cậu, chăm chú mà trầm mặc, trong đôi mắt nhạt màu ấy phản chiếu gương mặt cậu, ngón trỏ đặt trên cằm cậu chậm rãi lướt đi, sau đó đột nhiên nắm chặt lấy. 

Cho dù lúc này cậu đã ngồi trên bàn, Hạ Tuyên vẫn cứ chiếm ưu thế thân cao, ánh mắt nhìn cậu từ trên xuống, mặt cũng thấu lại gần. 

Chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở đan xen.

Hướng Biên Đình hơi ngửa đầu, mái tóc xoăn ẩm ướt trên trán Hạ Tuyên nhẹ nhàng dừng trên mí mắt cậu, cả người cậu đều bị hơi thở của Hạ Tuyên vây khốn. 

Bờ môi hai người gần trong gang tấc, rõ ràng không chạm vào nhau, nhưng trái tim Hướng Biên Đình đập còn nhanh hơn cả lúc mới hôn Hạ Tuyên.  

Hạ Tuyên niết lấy cằm cậu có chút đau, lúc mở miệng, giọng nói của hắn như đang thầm thì: “Còn nhớ lần đó Peter cắn anh không.” 

“Em đã hứa với anh, tìm em để cắn trả đấy.”

Hướng Biên Đình hít thở dồn dập, tim đập vội vã.

“Bây giờ anh tìm em thực hiện điều đó.”

Nói xong, Hạ Tuyên liền dùng sức hôn cậu, trực tiếp cạy mở đôi môi Hướng Biên Đình, duỗi đầu lưỡi vào. Hắn liếm mút, vừa ôn nhu vừa thô bạo, còn thật sự cắn vài cái lên lưỡi Hướng Biên Đình, cắn xong lại nhẹ nhàng cọ xát, vừa bắt nạt, vừa dỗ dành. 

Hướng Biên Đình chưa từng hôn môi với ai, nào thừa nhận được Hạ Tuyên xâm nhập mãnh liệt như vậy, cậu ngay cả thở cũng đã quên, không khí giữa môi răng đều bị Hạ Tuyên cướp lấy, hít thở không xong, mới hôn chốc lát mặt đã đỏ lên. 

Hạ Tuyên thoáng buông cậu ra.

Nửa thân trên của Hướng Biên Đình đều nhũn ra, cả khuôn mặt đỏ bừng, đang không ngừng thở phì phò. 

“Đau sao?” Hạ Tuyên vỗ về sau gáy cậu: “Lưỡi ấy.”

Hướng Biên Đình hơi thiếu oxy, phản ứng có chút chậm chạp, môi khẽ mở. Hạ Tuyên không nhịn được, cũng không chờ cậu trả lời, lần nữa thò lại gần khẽ cắn lên cánh môi cậu, ngậm lấy ma sát. 

Chút lực ấy cũng không tính là cắn, so với đau, Hướng Biên Đình càng cảm thấy tê dại.

Môi và đầu lưỡi đều tê dại, trái tim cậu cũng vậy. 

Bởi vì phản ứng không kịp nên vừa rồi cậu gần như không đáp lại Hạ Tuyên, vẫn luôn ở trong vị trí bị động. Hiện tại, cậu dần dần hoàn hồn, nhắm mắt lại, đưa lưỡi ra thăm dò, khẽ móc lấy môi châu Hạ Tuyên. Liếm xong, Hạ Tuyên vẫn chưa cảm thấy gì, cậu đã đỏ bừng cả mặt, vừa rồi là nghẹt thở, hiện tại là ngượng ngùng, xấu hổ. 

Cậu thoáng rụt ra sau, nhưng bị Hạ Tuyên bỗng ôm lấy eo, lại hôn đến trời đất u ám, hôn đến cả người cậu bủn rủn. 

Chờ lấy lại tinh thần, Hướng Biên Đình đã dựa nửa người trên lên người Hạ Tuyên, cậu vùi mặt lên hõm vai Hạ Tuyên, thất thần ngửi hương vị trên người hắn. 

Hạ Tuyên nghiêng mặt nhìn cậu, nâng tay lên, vòng qua đầu vai sờ lên bờ môi cậu.

Hướng Biên Đình khẽ giật môi, cơ thể lại theo bản năng căng thẳng.

Hạ Tuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ lên cánh môi cậu: “Có đau không?” 

Bờ môi của cậu sưng quá rõ ràng, trông đỏ mọng, viền môi cũng mờ đi.

Nói thật, Hướng Biên Đình cảm thấy cậu đã không biết cảm giác đau là gì, bởi vì bờ môi của cậu đã không còn tri giác. 

“Hình như mất tri giác rồi.” Lúc nói chuyện, giọng nói Hướng Biên Đình như bị xé rách, nghe khàn đặc, vừa nói xong, chính cậu cũng thấy giật mình vì giọng nói của mình. 

Cậu hắng giọng, lúc hé môi lại cọ phải ngón tay của Hạ Tuyên. 

Hạ Tuyên buông cậu ra, nhìn chằm chằm môi cậu vài giây, giống như đang kiểm tra.

“Duỗi lưỡi ra.” Hạ Tuyên nói: “Anh xem thử.” 

Hướng Biên Đình thấy hơi thẹn thùng, theo bản năng tránh đi tầm mắt Hạ Tuyên.

“Liếm cũng liếm rồi, còn sợ nhìn à?” 

Hướng Biên Đình nghĩ thầm, hai chuyện này đâu có giống nhau, nhưng cậu vẫn duỗi lưỡi ra, bởi vì ánh mắt kia của Hạ Tuyên đang nói cho cậu biết, nếu cậu không duỗi, hắn cũng có biện pháp bắt cậu duỗi.

Đầu lưỡi của Hướng Biên Đình cũng hơi sưng, nhưng không bị rách, Hạ Tuyên biết nặng nhẹ, hung thì có chút hung, nhưng không làm Hướng Biên Đình trầy da tróc vảy. 

Một giây trước, Hạ Tuyên đang kiểm tra, nhưng giây sau lại bỗng hôn lấy cậu, hắn chỉ chạm lên đầu lưỡi Hướng Biên Đình một chút, nhưng lại bậc lửa Hướng Biên Đình từ đầu đến chân, cả người như muốn bốc cháy tại chỗ. 

Ngay cả lúc hôn môi với Hạ Tuyên vừa rồi cũng không làm cậu xấu hổ như vậy. 

“Qua mấy ngày thì tốt rồi.” Hạ Tuyên xoa xoa vành tai cậu, thưởng thức gương mặt tuấn tú, ửng hồng của cậu. 

Vành tai Hướng Biên Đình bị xoa đến nóng lên, hiện tại cả người cậu chỗ nào cũng nóng, giống như đang phát sốt. 

Vừa rồi hai người lăn lộn một phen, ống quần Hướng Biên Đình đã sớm rơi xuống, bây giờ Hạ Tuyên lại xốc nó lên, vuốt ve chỗ vết bầm, nói: “Đợi chút nữa lấy đá chườm đi.” 

Hướng Biên Đình hoảng hốt đáp ‘ừ’, vẫn chưa lấy lại tinh thần.