Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 54



Hôn trong chốc lát, Hạ Tuyên mới buông Hướng Biên Đình ra, cong ngón trỏ dùng khớp xương ngón tay cọ cọ cằm cậu: “Rửa mặt đi.” 

Nụ hôn này kéo dài không lâu, cũng bị Hạ Tuyên mạnh mẽ gián đoạn, Hướng Biên Đình vẫn chưa hồi thần lại từ sự ôn tồn vừa rồi, cậu ngơ ngẩn nhìn hắn, hơi thở dồn dập. 

Không phải Hạ Tuyên không muốn tiếp tục, mà là nếu tiếp tục, tình hình trong phòng tắm này có lẽ sẽ thay đổi, vừa nãy hắn cũng chỉ tùy tiện giải toả mà thôi, vẫn chưa giải quyết hoàn toàn. 

“Uhm……” Hướng Biên Đình lên tiếng, hơi thở vẫn chưa bình phục lại. 

Hạ Tuyên ôm eo Hướng Biên Đình, gần như đỡ lấy một nửa trọng lượng cơ thể cậu, Hướng Biên Đình cầm bàn chải điện, ngước mắt nhìn hai người trong gương một trước một sau, cảm giác hình ảnh này có loại vi diệu khó diễn tả. 

Cậu quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “Anh cứ ôm em rửa mặt như vậy à?” 

Hạ Tuyên nhìn lại cậu: “Muốn đổi tư thế khác?” 

Hướng Biên Đình cười: “Không phải……” Cậu nặn kem đánh răng lên bàn chải, nói thầm: “Còn đổi tư thế cái gì……” 

Tư thế này đã đủ vi diệu, đủ nị oai rồi. Đánh răng rửa mặt thôi còn cần có người đỡ, làm cậu trông mảnh mai quá. Nhưng hai ngày nay, cậu cũng đã rất ‘mảnh mai’ rồi, lúc thì bồng bế, lúc thì ôm ấp. Nhưng việc này cũng phải xem đối tượng, nếu đối tượng không phải Hạ Tuyên, cậu chắc chắn sẽ ‘mảnh mai’ không nổi luôn. 

Hướng Biên Đình nhét bàn chải đánh răng vào miệng, nhìn chính mình trong gương, ánh mắt lộ nét cười, thầm nghĩ, mày đấy, cứ song tiêu đi. 

“Ôm tắm cũng được.” Hạ Tuyên tiếp một câu.

Bàn chải điện nhẹ nhàng rung vang ‘ong ong’, Hướng Biên Đình đánh răng, miệng toàn là bọt, không tiện nói chuyện, chỉ phồng má nhìn hắn. 

Cậu dùng kem đánh răng cũng là vị bạc hà, tựa như hương vị trên người cậu, mùi hương nhàn nhạt mà mát lạnh. Hạ Tuyên tiến đến bên cổ cậu khẽ ngửi, hôn lên sau vành tai cậu. 

Hai phút sau, bàn chải điện tự động dừng lại, Hướng Biên Đình cúi đầu phun ra bọt kem trong miệng, súc miệng. 

Hạ Tuyên tiếp tục đề tài vừa rồi: “Muốn ôm tắm không?” 

“Yêu cầu này cao độ quá.” Nói xong, Hướng Biên Đình liền cười, cậu cũng tưởng tượng không ra hình ảnh kia, quái quái. 

“Không khó.” Hạ Tuyên trêu cậu: “Thử là biết thôi.”

“Không thử.” Hướng Biên Đình cúi đầu cười đến bả vai nhẹ nhàng run rẩy, bên miệng dính một vòng bọt kem đánh răng: “Em không mảnh mai đến mức ấy đâu.” 

“Hai hôm nay anh ôm em ít sao?” Tay Hạ Tuyên xoa xoa bên hông cậu. 

Sườn eo Hướng Biên Đình tê rần, theo phản xạ rụt lại: “Cho nên hai hôm nay em mới mảnh mai như vậy đấy, mảnh mai đến mức làm người ta giận sôi.” 

Hạ Tuyên bật cười. 

“Rửa mặt còn muốn anh ôm, này có phải mảnh mai quá đáng không.” 

Đã lâu cậu chưa đi cắt tóc, tóc trên trán hơi dài, lúc mở vòi nước vốc nước rửa mặt, tóc trên đầu cũng ướt. 

Hạ Tuyên duỗi tay vuốt tóc cậu ra sau, nhưng vuốt cũng chẳng có tác dụng, vừa buông tay tóc liền trượt xuống. 

“Không sao đâu, lát nữa em lau là được.” Hướng Biên Đình tắt vòi nước, cho sữa rửa mặt lên tay, cúi người nhẹ nhàng xoa mặt, rửa mặt cũng thong thả ung dung. 

Rửa mặt xong, Hướng Biên Đình vẫn nhắm mắt, duỗi tay sờ soạng khăn lông treo bên cạnh, mò hai cái mò không ra, Hạ Tuyên trực tiếp rút khăn lông trên giá, giúp cậu lau sạch nước trên mặt. 

Rửa mặt xong, bạn học tiểu Hướng ‘mảnh mai’ lại bị bế về phòng ngủ. 

Hôm nay, Hạ Tuyên sẽ ở lại, chuyện này hắn đã nói với Hướng Biên Đình trước đó rồi, nhưng hắn vừa đặt Hướng Biên Đình lên giường, đắp chăn xong liền xoay người đi tới cửa. 

Nói ở lại, nhưng cũng chưa nói là ở đâu. 

Là ở phòng cho khách, hay ở phòng ngủ chính? 

Hướng Biên Đình vừa toát ra hai sự lựa chọn này trong đầu, cậu cũng đã biết bản thân hy vọng Hạ Tuyên ở lại đâu rồi. 

Tiểu nhân nhi viết trên trán mấy chữ ‘lý trí cẩn trọng’ kia đã bị cậu đá sang một bên, lúc này đang giãy giụa bò dậy, hùng hổ gõ đầu cậu. 

“Màybiết hai chữ ‘rụt rè ’ viết thế nào không, Hướng Biên Đình!”

Biết.

Nhưng mặc kệ.

“Anh đi đâu vậy?” Hướng Biên Đình hỏi một câu. 

Hạ Tuyên đáp: “Chén đũa trong bếp vẫn chưa rửa, anh đi dọn một chút.” 

“À.” Hướng Biên Đình nhấp môi: “Anh…… hôm nay ngủ chỗ nào?” 

“Em muốn anh ngủ chỗ nào?”

“Anh muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đấy.”

“Anh ngủ cạnh bạn trai anh.”

Hướng Biên Đình rũ mắt xuống, tay nhíu lấy khăn trải giường.

“Bạn trai có cho không?”

Đây là thói quen của Hạ Tuyên, trước khi làm chuyện gì vượt rào hắn sẽ hỏi ý kiến Hướng Biên Đình trước, chú trọng ‘tiên lễ hậu binh’, nhưng từ ‘lễ’ này cũng chỉ là hình thức, dù sao mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ vượt rào thôi. 

Cái này, Hướng Biên Đình cũng biết.

Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Cho.”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài, người vừa đi, Hướng Biên Đình liền chui vào chăn, túm chăn trùm lên đầu. 

Hai chữ ‘rụt rè’ bỏ nhà ra đi lại chạy về, tưởng tượng lát nữa Hạ Tuyên sẽ ngủ bên cạnh mình, cậu lại thấy hơi nóng. 

Cậu cảm thấy, chắc tối nay cậu hôn môi đến mụ đầu rồi, cả người đều trở nên phấn khởi, giống như bị tiêm máu gà vậy. 

Cậu trở mình, nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà. 

Mà có khi không phải là phấn khởi, có lẽ ai ở trước mặt người mình thích cũng sẽ như vậy, sẽ rất thả lỏng, sẽ muốn thể hiện bản thân. 

Sau khi Hạ Tuyên rời khỏi phòng, hắn thu dọn chén đũa trên bàn ăn, lại bỏ quần áo của Hướng Biên Đình vào máy giặt, dọn dẹp xong thì đi về nhà, giải quyết chính sự. Lần này hơi tốn thời gian, nhịn lâu rồi nên có chút mặc kệ tất cả, vừa gấp gáp vừa nóng vội. Lúc giải quyết xong, quần trongquần ngoài đều phải thay mới, người cũng ra mồ hôi, phải tắm lại lần nữa.

Lăn qua lộn lại, hai tiếng trôi qua.

Hạ Tuyên rời đi khá lâu, còn quay về nhà mình, Hướng Biên Đình mãi không nghe thấy tiếng động bên ngoài, giữa chừng còn nhắn tin WeChat cho hắn, nhưng hắn không trả lời. 

Hướng Biên Đình bật trản đèn đầu giường, ngồi trên giường đọc sách hơn một tiếng, chờ đến nỗi thấy buồn ngủ. Sau lại, cậu đi xuống giường, nhảy tới cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài, phòng khách trống rỗng, đèn cũng chưa bật.

Cậu đoán Hạ Tuyên có thể đã về nhà, nhưng không biết hắn trở về làm gì.

Chẳng lẽ có hình xăm cần vẽ?

Sao không nói tiếng nào đã đi rồi.

Hướng Biên Đình thở dài, lại nhảy về giường. Cậu nằm trên giường trong chốc lát, cơn buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt chậm rãi gục xuống. 

Lúc Hạ Tuyên mở cửa vào nhà, trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy, chàng trai nằm nghiêng trên giường, mặt hướng về phía cửa sổ, trên đầu giường sáng lên đèn ngủ. 

Hướng Biên Đình vẫn còn mơ màng chập chờn, Hạ Tuyên vừa bước vào cậu liền tỉnh, không lâu sau, cậu cảm giác phần nệm phía sau lõm xuống, mùi hương quen thuộc cùng với hơi ấm cơ thể từ phía sau bao bọc lấy cậu. 

Cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc Hạ Tuyên dịch người đến gần sau lưng cậu, cả người cậu lập tức cứng còng. 

Hạ Tuyên vừa đi đến đầu giường là biết Hướng Biên Đình đã tỉnh, hắn không có báo trước hay tỏ vẻ gì, vừa xốc chăn lên liền ôm lấy cậu từ phía sau. 

Chàng trai trong lòng hắn khẽ run lên, cả người lập tức căng thẳng.

“Ngủ rồi?” Hạ Tuyên hôn lên cổ cậu.

Hướng Biên Đình lại run lên như bị điện giật, hơi thở của Hạ Tuyên lướt qua bên cổ cậu, môi chạm lên làn da cậu, loại cảm giác tê dại như bị điện giật ấy cứ len lỏi khắp người. 

“Môi anh cũng có điện à?” Hạ Tuyên lại hôn một cái.

Hướng Biên Đình lại run lên, cơ thể phản ứng theo bản năng, không bị đại não khống chế. Tuy vừa rồi cậu đã làm rất nhiều chuyện thân mật với Hạ Tuyên, nhưng tình huống lúc ấy không giống như bây giờ, lúc này Hạ Tuyên đang nằm sau lưng cậu, dán lên vai cậu, cùng chung chăn gối, không có khoảng cách.

Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, giọng nói khàn khàn vì vừa mới tỉnh ngủ: “Cảm giác hình như cả người anh đều có điện……” 

Bây giờ nửa người cậu đều bị tê, cũng chỉ vì Hạ Tuyên dính lấy cậu. 

“Em còn tưởng anh…… không quay lại.” Hướng Biên Đình nhỏ giọng nói.

“Em nghĩ vậy sao.” Hạ Tuyên ôm eo cậu, tay đáp lên bụng cậu: “Nãy giờ chờ anh à?”

“…… Uhm.”

Hạ Tuyên trầm mặc một lát, bỗng nhiên cắn lên vành tai Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình bị đau, xuýt một tiếng. 

Hạ Tuyên nhả miệng ra, lại nhẹ nhàng liếm liếm vành tai cậu. Hắn không nói chuyện, sợ không biết lựa lời nói hết lời muốn nói ra. Cũng chẳng phải lời ngon tiếng ngọt gì, mà chỉ là những cậu thô tục trắng trợn làm người khác xấu hổ. 

Hướng Biên Đình rũ mắt, hàng mi khẽ run, muốn động lại cảm thấy cả người như bị thoát lực.

Hạ Tuyên hôn hai cái liền dừng lại, hắn thay sang quần áo sạch, hương sữa tắm trên người cũng rất rõ ràng, hẳn là vừa mới tắm xong. 

Hướng Biên Đình thoáng buồn bực: “Anh về nhà lại tắm sao?”

“Ừ.”

“Tắm lâu vậy.”

“Làm chút chuyện khác.”

Vừa mới tắm xong không lâu đã đi tắm lại, chỉ mỗi chuyện này thôi đã rất kỳ quái, tại sao phải tắm lại, còn làm chút chuyện khác lại là chuyện gì? 

Trong lòng Hướng Biên Đình mơ hồ có đáp án.

“Khác là…… chuyện gì?” Cậu cũng không biết tại sao một hai phải hỏi câu này. 

Hạ Tuyên thấp giọng nói: “Tự an ủi.” 

Hướng Biên Đình không hé răng, hơi thở cũng nhẹ bẫng, cả người toát ra hơi nóng.

Cậu phản ứng như vậy, Hạ Tuyên có muốn nói trắng ra nữa cũng không nói được, cả người lập tức trở nên nóng bỏng, không nói nên lời. 

“Nếu thật sự làm gì trước mặt em, sợ là em phải bốc cháy tại chỗ mất.” Hạ Tuyên vuốt ve mặt cậu: “Nóng như vậy.” 

Chủ yếu là Hạ Tuyên dùng từ quá trực tiếp, làm Hướng Biên Đình có chút bất ngờ, không kịp phản ứng. 

“Anh……” Hướng Biên Đình há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.

“Lần sau anh làm cho xem.” Hạ Tuyên kéo cánh tay Hướng Biên Đình, xoay người cậu lại, mặt hướng về hắn: “Cho em thời gian làm quen.” 

Hắn kéo Hướng Biên Đình vào lòng, cúi đầu, hôn lên chóp mũi cậu: “Mệt thì ngủ đi.”

Vừa rồi Hướng Biên Đình rất buồn ngủ, nhưng bây giờ lại vô cùng phấn khởi, đến mức có thể xuống lầu chạy mấy vòng. Cậu vốn nghĩ hôm nay sẽ trắng đêm khó ngủ, nhưng vừa ngửi thấy hương vị trên người Hạ Tuyên, cậu lại nhanh chóng rơi vào mộng đẹp. 

Sáng hôm sau, Hướng Biên Đình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu và Hạ Tuyên cùng chung chăn gối ngủ một đêm, tỉnh lại liền quên mất, căn bản không nhớ tới tối qua có người ngủ bên cạnh, Hạ Tuyên đã rời giường, trên giường chỉ còn một mình cậu, cậu duỗi tay mò lấy điện thoại trên đầu giường, không nhìn màn hình đã bắt máy. 

“Alo?”

Đầu kia điện thoại, Lý Vân Mục lập tức sửng sốt, còn tưởng chính hắn gọi sai số, hắn nhìn lại tên người nhận điện thoại trên màn hình. 

Đối diện chậm chạp không trả lời lại, Hướng Biên Đình nhắm mắt, “Alo” thêm một tiếng: “Ai vậy?” 

Giọng nói này chắn chắn không phải của Hạ Tuyên, Lý Vân Mục đáp lại một câu: “Tôi tìm Hạ Tuyên, cậu là ai?” 

Hướng Biên Đình mở bừng mắt, cầm điện thoại đến trước mắt nhìn. 

“A……” Cậu ngồi dậy, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích thế nào: “Anh chờ chút.”

Hạ Tuyên vừa lúc đẩy cửa bước vào, Hướng Biên Đình lộ vẻ ngơ ngác, vừa tỉnh dậy nên đầu óc hơi chậm, nhìn thấy Hạ Tuyên rồi mới có chút hoàn hồn. 

“Em vừa mới không để ý nhận điện thoại của anh.” Hướng Biên Đình cầm điện thoại đưa cho hắn: “Em tưởng là của em.” 

Hạ Tuyên nhận lấy điện thoại, nhìn cậu một cái. 

Cách nói chuyện xa lạ khách sáo thế này, rất là làm người khác nghi ngờ cậu có nhớ chuyện đã xảy ra tối qua không. 

“Còn nhớ rõ chuyện đêm qua không?” Hạ Tuyên hỏi cậu. 

“Hả?” Hướng Biên Đình chợt sửng sốt, ký ức tối hôm qua thoáng chốc ùa về, bao gồm Hạ Tuyên hôn cậu, liếm cậu, sờ cậu, đủ loại xúc cảm làm người ta tê dại. 

Hạ Tuyên thấy tai cậu từ từ trở nên đỏ bừng, cầm điện thoại để bên tai: “Alo?”

Bên kia, Lý Vân Mục đã phản ứng lại, còn đoán ra người vừa mới nhận điện thoại là ai, nhưng vẫn không dám chắc. 

“Vừa rồi ai nhận điện thoại vậy? Không phải là đối tượng yêu không thầm của mày đấy chứ?”

Thằng này phản ứng nhanh đấy nhỉ.

Hạ Tuyên lấy điện thoại ra khỏi tai, cúi người tiến đến bên tai Hướng Biên Đình, thấp giọng hỏi cậu: “Hắn hỏi anh vừa mới nhận điện thoại là ai, anh phải nói thế nào?” 

Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn hắn.

“Có đồng ý để người khác biết em là bạn trai anh không?” Hạ Tuyên tiếp tục thấp giọng hỏi.

Hướng Biên Đình không có do dự, gật gật đầu.

Hạ Tuyên câu lấy cằm cậu, lại lần nữa đặt điện thoại bên tai, nói với Lý Vân Mục: “Mày quản ai nhận máy làm gì.”

Lý Vân Mục chậc một tiếng: “Chắc chắn là đối tượng yêu không thầm kia chứ gì, nghe giọng như học sinh vậy.” 

Hơn nữa, nghe còn giống như mới tỉnh ngủ. 

“Mày lôi thằng nhỏ về nhà?”

“Em ấy lôi tao.”

Lý Vân Mục vui vẻ: “M* mày đúng là không biết xấu hổ.”