Hướng Biên Đình dùng đầu lưỡi câu lấy môi trên của Hạ Tuyên một chút, Hạ Tuyên đột nhiên đè lại đầu cậu, dùng sức lấp kín đôi môi cậu. Hắn không duỗi lưỡi, dùng sức chụt một ngụm xong liền buông Hướng Biên Đình, còn hôn ra tiếng.
Nụ hôn này không giống phong cách ngày thường của Hạ Tuyên, vừa kịch liệt vừa ngắn ngủi, Hướng Biên Đình liếm môi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Không có ai mà……”
Ý là, sao chưa gì anh kết thúc rồi.
Cậu quay đầu lại nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên vươn ngón tay vuốt ve môi dưới của cậu: “Nhỡ gặp phải cảnh sát giao thông tới kiểm tra say rượu lái xe, em nói phải làm sao.”
Hướng Biên Đình thoáng sửng sốt, lập tức bật cười.
“Nói là vừa mới đánh lưỡi với anh, dính nước miếng của anh, dính mùi rượu.” Hạ Tuyên nhìn cậu chằm chằm, tầm mắt dời xuống môi cậu: “Nói vậy sao?”
“Nhưng nếu bị kiểm tra ra được thì phải hôn bao lâu a……”
“Theo kế hoạch của anh, hôn em tới trình độ kia, hẳn là đủ.”
Hướng Biên Đình bị hắn chọc cười: “Còn có kế hoạch à……” Cậu đè thấp giọng, đầu cũng cúi xuống: “Kế hoạch này có thể về nhà lại lần nữa thực thi không.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, nói: “Kế hoạch cũng là định như vậy.”
Hạ Tuyên mới vừa ngồi vào xe còn mang theo gió lạnh, lúc này độ ấm trong xe dâng lên, được hơi ấm bao bọc lấy. Tay Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên nắm chặt, khe hở ngón tay được hắn nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay hai người đều trở nên nóng bỏng.
Hướng Biên Đình lái xe ra vị trí đỗ, sắp đến cổng ra lại nghe thấy hai tiếng loa vang lên, bên cạnh có chiếc xe chạy tới, dừng lại, cửa sổ xe mở ra.
Hắn ấn nút mở cửa sổ xe, người ngồi ghế phụ trong xe nhìn hắn ngẩn người, là một người phụ nữ có mái tóc đen dài, trên cổ có một vòng hình xăm. Lúc đầu cô ấy nhìn Hướng Biên Đình, sau đó lại nhìn sang Hạ Tuyên ngồi bên cạnh, cười nói: “Cậu cũng về sớm vậy.” Cô ấy lại nghiêng đầu sang chỗ ghế lái, giới thiệu với Hạ Tuyên: “Đây là chồng tớ.”
Cô ấy cũng chính là người bạn muốn Hạ Tuyên vẽ bức tranh làm quà kết hôn, tên là Hoắc Chỉ, cùng nghề với Hạ Tuyên, hôm nay cũng đến đây tham dự tiệc sinh nhật của Tưởng Văn Vân.
Hạ Tuyên và vị hôn phu của cô ấy nhìn nhau gật đầu, xem như chào hỏi.
Hoắc Chỉ nhìn Hướng Biên Đình, trông khí chất ấy cũng không giống tài xế lái thay, cô nhìn Hạ Tuyên, hơi nhíu mày: “Bạn à?”
Hạ Tuyên không nói thêm gì, chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Hoắc Chỉ hiểu rõ không nói ra, chỉ nói: “Hai hôm nữa nhớ đến uống rượu mừng của tớ, có người nhà thì mang theo nhé.”
Cô ấy nói xong liền tạm biệt Hạ Tuyên, nhìn Hướng Biên Đình cười cười, sau đó đóng cửa sổ xe, chiếc xe chạy về phía cổng ra khác.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn: “Hôn lễ của bạn anh à?”
“Ừ, hôn lễ trên bãi cỏ, hình thức party.”
Nếu là hôn lễ bàn tiệc truyền thống, Hạ Tuyên sẽ không hỏi Hướng Biên Đình, trong nhóm bạn của hắn đều là ‘người lớn’, mang Hướng Biên Đình đến ngồi bàn tiệc cùng một đám ‘người lớn không có gì để nói’ một hai tiếng đồng hồ, chưa nói Hướng Biên Đình có cảm thấy buồn chán không, chính hắn đã cảm thấy không thú vị rồi.
Bạn học tiểu Hướng trong mắt hắn vẫn là một cậu nhóc, không cần phải đến những trường hợp ấy để chịu đựng.
“Anh muốn em đi thì em đi.” Hướng Biên Đình nói.
“Đừng nghĩ anh muốn hay không, anh đang hỏi ý kiến của em.”
Trường hợp thế này, Hướng Biên Đình trước giờ là không sợ đi, chỉ có lười đi hay không thôi, nếu như đi cùng Hạ Tuyên, vậy thì không có vấn đề gì.
“Đi đi, không phải chị ấy nói có người nhà thì mang theo sao.” Hướng Biên Đình nắm tay lái, cười: “Có phải chị ấy nhìn ra em là người nhà của anh nên mới cố ý nói vậy không.”
Hướng Biên Đình thông minh lém lỉnh như vây, Hạ Tuyên không có gì để nói, cả người cậu đều là mị lực.
Bạch Khâm nói không sai, hắn chính là nhặt được bảo.
Hướng Biên Đình lái xe rất ổn, không nhanh không chậm, đi được nửa đường, Hạ Tuyên hỏi cậu: “Lấy bằng lái hồi nào thế?”
“Vừa thành niên liền đi thi.” Hướng Biên Đình hơi nhướng mày: “Kỹ thuật lái xe của em được không?”
“Rất được.”
Hướng Biên Đình vừa đủ mười tám tuổi liền đi thi lấy bằng lái, năm ấy nghỉ hè cũng lấy được bằng, ở nhà thường xuyên lái xe ra ngoài đi chơi, tuy ít khi lái xe, nhưng kinh nghiệm lên đường cũng xem như phong phú.
Xe lái vào gara ngầm của tiểu khu, mới vừa đỗ lại ở vị trí đỗ, Hạ Tuyên liền tháo đai an toàn, cúi người tới ngậm lấy môi Hướng Biên Đình, còn chưa lên nhà đã muốn thực thi ‘kế hoạch’, mút lấy đầu lưỡi Hướng Biên Đình tê rần.
Hai người lần thứ hai dùng tay giúp đối phương, ở trên giường Hướng Biên Đình. Lần này, Hạ Tuyên nắm cậu và hắn, Hướng Biên Đình không còn giống lần đầu tiên đến quá nhanh, nhưng vẫn thấy ngại ngùng. Cũng là chuyện ấy nhưng hình thức khác biệt, thậm chí càng thân mật hơn lần trước, càng khó nhìn thẳng, mang đến thể nghiệm và cảm thụ hoàn toàn khác. Lúc đến đỉnh, Hướng Biên Đình trong chớp mắt đã quên mất cách hít thở.
Loại cảm giác thoải mái ấy như thấm vào xương cốt, đại não không còn hỗn loạn, cậu tỉnh táo cảm nhận Hạ Tuyên làm chuyện ấy với cậu, xúc cảm lòng bàn tay Hạ Tuyên làm cậu thẫn thờ lại thất ngữ.
Sau khi kết thúc, xương cốt cả người đều mềm, ngón tay cũng xót, dựng ở trước người vẫn còn hơi hơi run rẩy. Cậu nằm nghiêng, Hạ Tuyên dán sau lưng cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu, tiếng thở dốc trầm thấp.
“Sao anh lại……” Hướng Biên Đình giật giật ngón tay, giọng như ruồi muỗi: “Sao lại lâu vậy.”
“Hmm?” Hạ Tuyên dùng chóp mũi cọ cọ bên tai cậu: “Sao vậy.”
Hướng Biên Đình rũ mắt, nói thật: “Lâu đến nỗi tay em xót luôn.”
“Ngại mệt?” Hạ Tuyên thấp giọng hỏi: “Lần sau có thể đổi hình thức khác.”
Hướng Biên Đình nhẹ nhàng nháy mắt, vùi đầu vào chăn. Hạ Tuyên luồn tay vào chăn, cong ngón trỏ ngoéo lấy cằm cậu, hắn rất thích làm động tác này với Hướng Biên Đình, giống như đang gãi cằm mèo con vậy.
“Hôm nay tiến bộ hơn lần trước.” Hạ Tuyên khen cậu.
Hướng Biên Đình chưa từng nghe ai khen làm người ta cảm thấy thẹn như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, khẽ hít sâu một hơi, mặt dán lên lòng bàn tay Hạ Tuyên, vẫn còn sức nói đùa với hắn: “Lần sau em tranh thủ tiến bộ thêm chút.”
Một câu thành công gợi lên ngọn lửa trong lòng Hạ Tuyên, nếu không phải lo lắng túng dục quá độ ảnh hưởng Hướng Biên Đình ngày mai đi học, hắn thật sự sẽ không ‘đến lúc thì dừng’ nhiều lần như vậy. Hắn câu lấy cằm Hướng Biên Đình, nói: “Được, anh chờ.”
Trong khoảng thời gian này, hai người cơ bản tiến vào trạng thái nửa sống chung, không có cố định ở tại nhà ai. Đôi khi, Hướng Biên Đình có lớp buổi sáng cần dậy sớm, cậu ngủ ở nhà mình sẽ tiện hơn, cho nên hai người họ qua đêm ở nhà Hướng Biên Đình cũng nhiều hơn.
Hôm tham dự hôn lễ, Hạ Tuyên chọn mặc âu phục, soái đến mức làm Hướng Biên Đình mơ màng.
Chưa thấy chân nào dài như vậy, thật là dáng người vai rộng, eo thon trong đời thực, lực thị giác quá mạnh.
Hai người đứng trong phòng để quần áo, Hạ Tuyên hơi nghiêng đầu về phía cửa tủ bên cạnh, nói với Hướng Biên Đình: “Giúp anh chọn cái cà vạt.”
“Được rồi.” Hướng Biên Đình mở cửa tủ ra nhìn, bên trong treo một loạt cà vạt, cậu chọn một cái cảm thấy không tồi, cầm qua hỏi Hạ Tuyên: “Này được không?”
“Em cảm thấy được là được.” Hạ Tuyên hơi hơi nâng cằm: “Giúp anh thắt đi.”
Hướng Biên Đình giúp hắn đeo cà vạt, chậm rãi đẩy nút thắt lên trên, kéo đến đỉnh. Cậu cố ý dùng sức, Hạ Tuyên cũng giống như cố ý phối hợp cậu, theo động tác của cậu cúi thấp đầu. Ở ngay tư thế ấy, Hướng Biên Đình ngẩng mặt, hôn lên môi Hạ Tuyên một cái.
“Chân anh dài ghê.” Hướng Biên Đình khen một câu: “Mặc tây trang quá soái luôn.”
Hạ Tuyên vươn tay ôm lấy eo cậu: “Đợi lát nữa đến dự hôn lễ, anh phải giới thiệu em với người khác thế nào, là bạn, hay là bạn trai?”
“Không phải người nhà sao.” Hướng Biên Đình túm túm cà vạt của hắn.
Hướng Biên Đình cũng thay sang bộ tây trang, thiết kế không xem như đặc biệt chính thức, nhưng nhìn lướt qua cũng đủ thể diện. Dù sao cũng là lấy thân phận người nhà Hạ Tuyên đến tham dự, lại còn là hôn lễ của người khác, phải ăn mặc lịch sự chút, không thể làm chú Hạ mất mặt được.
Nghi thức hôn lễ cử hành vào lúc ba giờ chiều, hai người vừa đến nơi liền gặp Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương hình như làm gì cũng ở bên nhau, trước đó Hướng Biên Đình cảm thấy có lẽ là hai người họ quan hệ thân thiết, nhưng giờ nhìn lại thì hình như không phải vậy. Bạch Khâm và Hạ Tuyên là cùng nghề, chắc cũng là bạn với chị gái để tóc dài sắp kết hôn ấy, hắn đến dự cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng Tiêu Dịch Dương thì sao? Còn đi theo Bạch Khâm đến đây? Chẳng lẽ cũng lấy thân phận người nhà giống cậu đến dự sao?
“Tuyên ca.” Hướng Biên Đình nhìn về phía Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương: “Em muốn hỏi một chuyện.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.
“Bạch ca với Tiêu ca, hai người họ……” Hướng Biên Đình đè thấp giọng: “Hai người là quan hệ đó sao?”
Người thông minh đối với chuyện tình cảm chưa chắc đủ tinh. Sự thông minh của Hướng Biên Đình lại không phát huy tác dụng với Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương, cho nên lúc này mới nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ.
“Bây giờ mới nghĩ ra được?”
Hướng Biên Đình khẽ nhếch môi, im lặng vài giây, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Thì ra đúng là vậy……”
Hạ Tuyên cười nhạo: “Thì ra cũng có chuyện em chưa nghĩ ra nhỉ.”
“Lúc ấy lực chú ý của em đều dồn trên người anh, nào có tâm tư suy nghĩ người khác.”
Hạ Tuyên nhìn cậu, Hướng Biên Đình nhướng mày, cười: “Chỉ nghĩ đến anh đấy.”
Lời này nếu như nói ở trên giường, lúc này Hướng Biên Đình đã xương cốt không còn.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương thấy Hướng Biên Đình cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới Hạ Tuyên sẽ mang cậu đến.
“Đúng là Hạ tổng điệu đà lên ai cũng không cản được.” Bạch Khâm đi tới, nói: “Để cậu ấy trang điểm đẹp vậy mang đến đây, không sợ có người nhớ thương sao.”
Hướng Biên Đình đã lâu không gặp lại hai người, lần trước gặp mặt chính là hôm ở nhà Hạ Tuyên ăn thịt nướng. Tối hôm đó, cậu còn hôn Hạ Tuyên ở trước mặt hai người, lúc này gặp lại không khỏi nhớ đến chuyện hôm đó, vẫn thấy hơi xấu hổ.
Không chỉ có xấu hổ, bây giờ cậu nhìn hai người họ đứng bên nhau, cảm giác cũng có chút vi diệu, cậu chào hỏi hai người, gọi: “Bạch ca, Tiêu ca”.
“Tiểu Hướng hôm nay soái ghê.” Bạch Khâm nói.
Hướng Biên Đình cười cười, nói đùa: “Em cảm thấy ngày nào em cũng soái.”
Bạch Khâm cười nói: “Chứ còn gì nữa, này không cần anh nói.”
Nghi thức buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, lục tục có người đến chào hỏi mấy người Hạ Tuyên. Nơi này có rất nhiều người quen của Hạ Tuyên và Bạch Khâm, Hướng Biên Đình với Tiêu Dịch Dương là người nhà đi theo nên chỉ đứng một bên không nói gì. Tiêu Dịch Dương là bạn trai Bạch Khâm, ở bên nhau đã rất nhiều năm, mấy người bạn trong giới của Bạch Khâm đều biết gã. Hướng Biên Đình thì lại khác, cậu là gương mặt mới đối với họ, lại còn là một gương mặt mới rất bắt mắt.
Trẻ tuổi, đẹp trai, có khí chất.
Vừa nhìn đã biết không phải thuộc giới xăm mình của bọn họ.
Hướng Biên Đình ở bên cạnh yên lặng đi theo Hạ Tuyên, nhận lấy không ít ánh mắt đánh giá.
Có người, bên cạnh họ luôn có người quay chung quanh, nhưng không hẳn là vì họ dễ ở chung, người thật sự có năng lực, trên người họ luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ, đi đến đâu cũng bắt mắt, phía sau vĩnh viễn có ánh mắt dõi theo, mà Hạ Tuyên chính là người như vậy.
Tính cách Hạ Tuyên thế nào cậu đều hiểu rõ, người có thể bắt chuyện với hắn có rất nhiều, nhưng dám vượt rào giao lưu với hắn ngược lại rất ít.
Thân phận của Hướng Biên Đình là gì, ai thấy cậu cũng rất tò mò, nhưng thật sự dám mở miệng hỏi một câu lại chẳng mấy ai.
Phải giới thiệu thế nào, hai người đã ở nhà nói trước rồi, Hạ Tuyên cũng thẳng thắn, người khác hỏi, hắn liền đáp hai chữ—— người nhà.
Lối vào buổi tiệc không ngừng có người tiến vào, trong đám người thoáng qua một hình bóng quen thuộc, Bạch Khâm tập trung nhìn lại, không nhịn được mắng một tiếng “đ*”: “Sao nó tới đây.”
Ba người theo ánh mắt hắn nhìn lại, Hướng Biên Đình không biết người hắn nói là ai, chỉ thấy trong dòng người có một người đàn ông mặc áo khoác xám đậm, tầm mắt người nọ cũng rõ ràng hướng về phía bọn họ, hình như còn dừng lại trên người Hạ Tuyên. Cậu cảm thấy, người Bạch Khâm nói đến, hẳn là người này.
Ánh mắt người nọ chỉ lướt qua bọn họ một thoáng rồi dời đi, môi nhấp thẳng, đi theo người bạn của hắn đến nơi diễn ra buổi lễ.
Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên, trên mặt Hạ Tuyên không có biểu cảm gì.
Không khí ngay lúc ấy liền trở nên kỳ lạ, Tiêu Dịch Dương đánh vỡ trầm mặc: “Hoắc Chỉ kết hôn, hắn không thể nào không tới.”
Đúng vậy, yêu nhau mười năm, đến tuổi rồi mới bước vào điện phủ hôn nhân, hôn lễ long trọng như vậy, tất nhiên là ai thân ai cố cũng phải mời, đều là bạn bè trong giới, không có lý do gì không mời hắn cả.
Âm nhạc bối cảnh thay đổi, nghi thức sắp bắt đầu.
Một buổi nghi thức lãng mạn diễn ra, toàn bộ quá trình cô dâu rất bình tĩnh, nhưng chú rể lại khóc đến rối tinh rối mù, Bạch Khâm cười mãi không ngừng: “Hoắc Chỉ tìm đâu ra tiểu công trúa vậy, lần trước thấy hắn cảm giác ổn lắm mà, sao giờ biết khóc dữ vậy.”
Hướng Biên Đình cũng rất muốn cười, vóc người chú rể cao lớn, khóc lên trông rất tội nghiệp.
Tiệc tối của buổi lễ là hình thức tiệc đứng, nghi thức vừa kết thúc, mọi người đều đi sang sân cỏ bên cạnh bắt đầu ăn tiệc.
Bốn người tìm cái bàn trống, ăn được nửa chừng thì thấy cô dâu chú rể tới kính rượu, kính một đường, kính đến bàn bọn họ, Hoắc Chỉ cầm ly rượu, cho Hạ Tuyên một ánh mắt: “Thật đúng là người nhà nhỉ.”
Hạ Tuyên gật đầu nói “ừ”, kính cô ấy một ly rượu: “Kết hôn vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Hoắc Chỉ cười, chạm ly với hắn: “Bức tranh rất đẹp, tớ đã treo trong phòng khách nhà mới rồi.”
“Thích là được.”
“Chậm dùng nhé.” Hoắc Chỉ cầm ly rượu đến bàn khác.
Sắc trời dần tối, đèn màu treo trên cây ngô đồng bốn phía sáng lên, trong sân có rất nhiều người đang kính rượu nhau, bầu không khí rất sôi nổi. Hướng Biên Đình thấy hơi khát nước, muốn đi rót ly nước dưa hấu uống, cậu đứng lên, sau lưng không cẩn thận bị người khác đụng phải.
“A, xin lỗi.” Người đụng trúng cậu xoay người lại: “Xin lỗi nhé.”
“Không sao.” Hướng Biên Đình nâng mắt, phát hiện đi theo bên cạnh người này chính là người đàn ông mặc áo khoác xám vừa rồi, đang lúc cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn Hạ Tuyên, tầm mắt của Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương vừa lúc cũng dừng trên người ‘áo khoác xám’, chỉ có Hạ Tuyên là đang nhìn cậu.
Người đàn ông vừa mới đụng phải Hướng Biên Đình chợt ngẩn người, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh: “Này không phải Hạ Tuyên sao.”
Lúc này, Hạ Tuyên mới nhìn sang bọn họ.
‘Áo khoác xám’ và hắn nhìn nhau một lát, sau đó thấp giọng nói câu: “Đã lâu không gặp.”
Hạ Tuyên không tiếp lời, thái độ có thể nói là lạnh nhạt, ‘áo khoác xám’ không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại là gã đàn ông đâm trúng Hướng Biên Đình trầm mặt xuống, lại là một tiếng cười lạnh: “Ra tù nhanh quá nhỉ, không cần ngồi nhà lao nữa thấy quen không?”