Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 70



6 giờ sáng, Hướng Biên Đình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu cau mày cầm lấy điện thoại, mới sáng sớm đã bị quấy rầy, không muốn bực cũng khó, kết quả vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình lại ngẩn người —— 

Là Ninh Viễn gọi điện thoại tới. 

Lần trước, Ninh Viễn lưu lại số của cậu vào đồng hồ điện thoại tiểu thiên tài của cậu ấy, đã qua nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên Ninh Viễn gọi điện thoại cho cậu. 

Hướng Biên Đình ngồi dậy nhận máy, hắng giọng, nói: “Alo?”

“Viễn ca?”

Bên đầu kia điện thoại rất yên tĩnh, qua vài giây sau mới truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Ninh Viễn: “Bóng.” 

Từ này có nghĩa gì, Hướng Biên Đình hiểu rõ, cậu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cười bất đắc dĩ: “Mới sáng sớm anh gọi em dậy để đi đá bóng sao?” 

Bên kia lại không có thanh âm.

Hướng Biên Đình xốc chăn lên, xuống giường, cầm điện thoại đi đến ban công kéo bức màn, cười nói: “Chim chóc vẫn chưa thức giấc đâu, đừng bảo là ngày thường anh đều đi đá bóng vào giờ này đấy.” 

Bên kia trước sau vẫn không trả lời, nhưng Hướng Biên Đình biết cậu ấy đang nghe, mặc kệ Ninh Viễn có đáp lại cậu hay không, cậu đều nguyện ý lải nhải với cậu ấy. Thế giới của cậu ấy có lẽ chỉ có bấy nhiêu người, sôi nổi một chút cũng không có gì không tốt. 

“Hôm nay là ngày nghỉ của anh phải không? Vậy tụi mình hẹn một chỗ gặp mặt đi, đến quán cà phê nhé.” 

Đó là nơi mà Ninh Viễn thường đi nhất, hẹn nhau chỗ đó cũng ổn. 

“Anh cảm thấy được thì ‘ừ’ một tiếng.” 

Ninh Viễn ở đầu kia điện thoại ‘ừ’ một tiếng. 

“Anh mang bóng theo nhé.” Hướng Biên Đình không khách sáo với cậu ấy. 

Ninh Viễn lại ‘ừ’ một tiếng.

“Em phải đi rửa mặt một chút, còn phải ăn sáng, chúng ta 7 giờ gặp mặt, được không?”

“Ừ.”

Quán cà phê 8 rưỡi mới mở cửa, lúc hai người họ gặp nhau, cửa hàng vẫn còn đóng, Hướng Biên Đình đến trước năm phút, lúc đến nơi Ninh Viễn đã ôm bóng đứng ở cửa, không biết đứng đây chờ bao lâu rồi. 

Hôm nay hai người ăn mặc rất đồng bộ, đều mặc đồ thể thao, Ninh Viễn một tay ôm bóng đứng trước cửa tiệm, dáng đứng rất ngay ngắn, chóp mũi bị gió thổi đến ửng đỏ. Cậu ấy vẫn luôn để kiểu đầu đinh, tóc cạo ngắn ngủn, gương mặt lại rất xinh đẹp, trông rất trẻ tuổi. 

Hôm nay trời hơi lạnh, còn có gió, Hướng Biên Đình nhìn mái đầu đinh của cậu ấy cứ cảm thấy từng trận gió lạnh lướt qua đầu, thấy lạnh giùm cậu ấy luôn. 

Lúc Hướng Biên Đình đến gần, tầm mắt của cậu ấy hướng về phía này, lại rút về rất nhanh, rũ mắt nhìn dưới đất.

“Viễn ca.” Hướng Biên Đình gọi một tiếng: “Anh ăn sáng chưa?”

Ninh Viễn gật gật đầu.

Hướng Biên Đình đang muốn hỏi Ninh Viễn đi đâu đá bóng, liền nhìn thấy cậu ấy ôm trái bóng đi đến bãi đỗ xe bên cạnh tiệm cà phê, cậu ấy để xe điện ở chỗ này. 

Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ Ninh Viễn có thể tự mình lái xe điện. Xe của cậu ấy cùng một màu với chiếc đồng hồ, màu xanh nhạt, phong cách tươi trẻ, dễ thương lại đáng yêu. 

“Anh thích màu xanh lắm, đúng không?” Hướng Biên Đình cười hỏi.

Ninh Viễn không phản ứng gì, cắm chìa khóa xe xong, vỗ vỗ ghế sau, ý bảo Hướng Biên Đình lên xe. 

Hướng Biên Đình lại lần nữa ngạc nhiên: “Anh chở em á?”

Ninh Viễn gật gật đầu, đặt trái bóng vào rổ xe trước.

Xe này quá mini, Hướng Biên Đình cảm giác chính mình ngồi ghế sau, phỏng chừng duỗi chân không ra được, cậu nói: “Em chở anh đi đi, anh ngồi phía sau chỉ đường cho em.” 

Ninh Viễn lắc đầu, đã ngồi cứng trên xe, cũng không nhìn Hướng Biên Đình, chân dẫm xuống đất chờ cậu lên xe. 

Cuối cùng, Hướng Biên Đình vẫn là ngồi lên, một tay ôm cặp, một tay đỡ ghế xe, cùng Ninh Viễn lên đường. Cậu ngồi ở ghế sau nhìn cổ áo Ninh Viễn bị gió thổi bay, cũng bị gió thổi đến nheo lại hai mắt. 

Nếu không cố tình quan sát, trông cậu chính là một người bình thường vui sướng lại an nhàn.

Ninh Viễn mang Hướng Biên Đình đến sân bóng cậu ấy thường hay đến, mùa này vốn đã ít người đi đá bóng, càng đừng nói là giờ này, trên sân bóng gần như không có ai. 

Tuy nói, bóng đá là vận động tập thể, nhưng chơi một người cũng chơi được, hai người lại càng khỏi phải nói, tất nhiên sẽ vui hơn so với chơi một mình rồi. Lúc chơi bóng, trạng thái của Ninh Viễn hoàn toàn khác với ngày thường, cảm giác cả người tràn ngập sức sống, đôi mắt vẫn luôn tỏa sáng. 

Dáng người cậu ấy trông mảnh khảnh, nhưng thể lực lại rất tốt, giống như không biết mệt vậy, đá lâu rồi Hướng Biên Đình đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng cậu ấy vẫn trong trạng thái phấn khởi. 

Hướng Biên Đình ngồi xuống tại chỗ muốn nghỉ một lát, Ninh Viễn đá bóng chạy chậm đến gần cậu, một chân đạp lên trái bóng. 

Hướng Biên Đình mở cặp sách lấy chai nước, đưa cho Ninh Viễn một chai, Ninh Viễn không nhận. 

“Không khát à.” Hướng Biên Đình mở chai nước rót một mồm to, thở phào một hơi, nói: “Để em nghỉ một lát đã.” 

Đá vài vòng, cả người đều nóng, trên cổ cũng chảy mồ hôi, Hướng Biên Đình túm cổ áo, kéo phéc mơ tuy áo khoác xuống để tán nhiệt, mới vừa kéo được một nửa, Ninh Viễn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, thay cậu kéo khóa lên lại, ‘xoẹt’ một cái, trực tiếp kéo lên trên cùng, vô cùng nhanh gọn. 

Hướng Biên Đình ngẩn người. 

Ninh Viễn đứng dậy, hai mắt nhìn về nơi khác, nói: “Bệnh.” 

Hướng Biên Đình giống như có thể hiểu ý của cậu ấy. 

Chắc là sợ cậu cảm lạnh nên không cho cậu cởi áo?

Từ động tác kéo khóa lưu loát lại có chút cường thế vừa rồi của cậu ấy, Hướng Biên Đình phảng phất như nhìn thấy bóng dáng Hạ Tuyên. 

Hôm nay, Lâm Vũ Hách hẹn Hạ Tuyên xăm mình. Theo lý là, nếu không phải cậu ta là bạn của Hướng Biên Đình, hình xăm này của cậu ta vốn phải xếp đến năm sau mới làm. Lịch hẹn xăm của Hạ Tuyên vốn đã kín, nhưng cậu ta lại được xăm trước cuối năm, trong lòng đã sung sướng muốn chết. 

Buổi sáng, Hạ Tuyên tiếp đãi Lâm Vũ Hách, đối với Hạ Tuyên thì hình xăm của cậu ta là xăm nhỏ, chỉ có điều chỉnh màu sắc là tốn chút thời gian, chỉ cần một buổi sáng là có thể làm xong. 

Hiếm khi thấy cậu ta đến đây lại không có Hướng Biên Đình đi cùng, Trình Dư còn mỉm cười, trêu ghẹo: “Chỉ có một mình cậu lại đây chị thấy có chút không quen đấy.” 

Thật ra, ngay cả Hạ Tuyên cũng có chút không quen, trước đó mỗi lần Lâm Vũ Hách đến đây, phía sau luôn có Hướng Biên Đình đi theo, nhưng hôm nay không có. 

Hướng Biên Đình đá bóng với Ninh Viễn đến 8 giờ, giữa chừng nghỉ ngơi ba lần. Đến 8 giờ, đồng hồ tiểu thiên tài của Ninh Viễn đúng giờ vang lên chuông báo thức, đây là do mẹ cậu ấy cài đặt, đôi khi cậu ấy chơi vui quá sẽ làm lơ, nhưng ở đại đa số tình huống thì vẫn rất nghe lời, đến giờ liền không đá nữa. 

Hướng Biên Đình chơi đến mướt mồ hôi, xương cốt cả người đều rã rời, buổi sáng chơi bóng cũng khá tốt, không khác với tập thể dục buổi sáng lắm. 

Hai người cùng nhau đi về phía xe đạp điện, Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Ninh Viễn: “Bây giờ anh đi đâu? Về nhà hả?” 

Ninh Viễn gật gật đầu, nếu như trong vòng nửa tiếng chưa về nhà, mẹ cậu ấy sẽ gọi điện thoại tới.

Hướng Biên Đình không yên tâm cậu ấy đi một mình, muốn đi theo cậu ấy về đến nhà rồi lại về. 

“Chở em đi với, đưa anh về đến nhà rồi em đi.” Hướng Biên Đình nói.

Ninh Viễn chợt dừng bước chân. 

“Được không? Anh chở em về cùng nhé.” Hướng Biên Đình sợ cậu ấy không hiểu, lại giải thích một chút. 

Qua vài giây, Ninh Viễn mới gật đầu.

Cậu ấy thật sự rất thích Hướng Biên Đình, cũng nguyện ý kéo gần khoảng cách với người cậu ấy thích. 

Ninh Viễn không về thẳng nhà mà chở Hướng Biên Đình tới một cửa tiệm giặt là.

Hướng Biên Đình xuống xe, có chút không hiểu ra sao. 

Ninh Viễn dừng xe xong, ôm bóng lập tức đi vào trong, hoàn toàn mặc kệ Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình đứng ngẩn ra đấy một hồi, lúc ngước mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, người nọ đứng dưới tán cây, có chiếc xe đỗ bên cạnh. 

Cậu sửng sốt, người nọ cũng nhìn thấy cậu. 

Là Tiết Dương.

Tối hôm qua mới vừa gặp nhau trong lễ cưới, cậu sẽ không nhận sai.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt ấy, trong đôi mắt như không có ánh sáng, thấy Hướng Biên Đình cũng chẳng thay đổi nét mặt, nhìn không ra cảm xúc. 

Ninh Viễn lại từ trong tiệm đi ra, nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn lại.

“Vào.” Ninh Viễn nói. 

Hướng Biên Đình ngẩn người, nhất thời không nói gì, lại nhìn về phía Tiết Dương. Thân hình Tiết Dương hơi động, tầm mắt dừng lại trên người Ninh Viễn. 

“Vào.” Ninh Viễn nhíu mày.

“À……” Hướng Biên Đình hơi trì độn đáp lại, Ninh Viễn quay đầu liền đi, cậu đi theo Ninh Viễn, quay đầu lại thì thấy Tiết Dương đã ngồi vào chiếc xe bên cạnh. 

Tiệm giặt là này là mẹ Ninh Viễn mở, Ninh Viễn đi đến sau quầy, đứng bên cạnh mẹ mình, Hướng Biên Đình thì đứng tại chỗ không biết làm sao. 

Dì Ninh thì cho rằng cậu đưa quần áo tới giặt, nhưng lại không thấy gì trong tay cậu, liền hỏi: “Cậu muốn giặt là sao?”

Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không phải……”

Ninh Viễn đứng bên cạnh bỗng mở miệng: “Hướng Biên Đình.”

Dì Ninh sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ mặt vui mừng: “Cháu là Hướng Biên Đình sao?” 

“A…… dạ, là cháu.” Hướng Biên Đình cười: “Chào dì ạ.” 

Hướng Biên Đình hơi khó hiểu: “Dì biết cháu ạ?”

“Sao lại không biết, nó cứ nhắc đến tên cháu mãi, tiểu Tuyên cũng từng nói về cháu với dì rồi.” Dì Ninh chạy nhanh từ sau quầy đi ra. 

Lần trước, Ninh Viễn chạy xa bị Hướng Biên Đình mang về nhà bà ngoại, mẹ của Ninh Viễn cũng biết.

“Sao cháu lại đến đây?” Bà ôn hoà hỏi Hướng Biên Đình. 

“Cháu mới vừa đi đá bóng với anh ấy ạ.” Hướng Biên Đình nói. 

“Cái gì?” Dì Ninh hơi giật mình: “Cháu với nó đi đá bóng?”

“Dạ.” Hướng Biên Đình gật gật đầu.

“Sao nó lại……” Dì Ninh quay đầu nhìn Ninh Viễn.

Hướng Biên Đình cười nói: “Lần trước tụi cháu có lưu lại số của nhau, anh ấy muốn tìm cháu chơi bóng, nên hẹn hôm nay ạ.”

Dì Ninh bực cười, thở dài nói: “Cháu thật sự đi với nó à, lúc này mới mấy giờ. Về sau nó có tìm cháu, cháu đừng để ý, đừng chiều nó quá.”

Dì Ninh bảo Hướng Biên Đình nhanh ngồi nghỉ, Hướng Biên Đình không muốn ở lại lâu nên bảo thôi, mới ra một thân mồ hôi phải đi về tắm rửa. Ninh Viễn ngồi sau quầy phát ngốc, Hướng Biên Đình đi tới, búng tay trước mắt cậu ấy một cái.

“Em đi nha, Viễn ca, tạm biệt.”

Ninh Viễn chần chờ vài giây, mở miệng nói hai chữ: “Bái bai.” 

Cả buổi sáng, Hướng Biên Đình không nhìn điện thoại, từ tiệm giặt là đi ra mới gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên, nói với hắn chuyện cậu với Ninh Viễn đi đá bóng sáng nay. Cậu do dự chốc lát, không nói chuyện gặp phải Tiết Dương cho hắn, nhắc đến người này lại phải nhắc tới đề tài tối qua, nhỡ Hạ Tuyên lại né tránh không đáp…… chẳng thú vị gì cả.

Hạ Tuyên bận rộn cả sáng, mãi đến trưa mới trả lời lại Hướng Biên Đình, nói chuyện không khác với mẹ Ninh Viễn là mấy. 

—— đừng chiều nó quá.

Lúc sau, hắn lại nhắn thêm câu: Có rảnh tìm nókhông rảnh tìm anh.

Nhìn thấy tin nhắn ấy, trong lòng Hướng Biên Đình hơi hụt hẫng. Thật ra vừa rồi đi theo Ninh Viễn về tiệm giặt là, cậu cũng có thể tiện đường đến tiệm xăm một chuyến, nơi đó cũng không xa, hơn nữa lúc ấy Hạ Tuyên đang xăm mình cho Lâm Vũ Hách, cậu cũng biết, chuyện này Lâm Vũ Hách nói cho cậu biết qua WeChat lúc vừa mới đến tiệm xăm. 

Cảm xúc không bình ổn nhanh như vậy, hiện tại Hướng Biên Đình vẫn bị cuốn trong tâm thái lảng tránh, cậu không thích trạng thái hiện tại của mình, cảm giác vẫn cần phải bình tâm lại.

Chữ trong khung thoại viết rồi lại xoá, cậu cũng không biết nên nói gì với Hạ Tuyên, cuối cùng chỉ phát cái emo bán manh cho xong chuyện. 

Hôm nay, lịch trình của Hướng Biên Đình khá kín, buổi chiều còn phải ra sân bay đón Thẩm Trạch, cuối tuần này trùng với tết Nguyên Đán, lại thêm hai ngày nữa là giao thừa. 

Hướng Biên Đình mang Thẩm Trạch về nhà bà ngoại, nơi này Thẩm Trạch đã từng đến lúc còn nhỏ, cậu ta xuống xe mà chẳng hiểu ra sao, hỏi Hướng Biên Đình: “Sao mày mang tao tới nhà ngoại, nhà mới của mày đâu, không dẫn tao đi nhìn à?” 

Hướng Biên Đình đáp: “Tới lúc đó hẵng nói.” 

Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch ở lại nhà bà ngoại một đêm, chiều hôm sau thì chuẩn bị về, Thẩm Trạch cảm thấy ở vùng ngoại thành chả có gì thú vị, muốn vào thành phố chơi. 

“Mày định để tao ngồi không ở đây mấy ngày lại còn không mang tao vào thành phố chơi à?”

Cậu ta nói như đang lên án, cho nên Hướng Biên Đình phải mang cậu ta về. Lần trước, Hạ Tuyên đã nói muốn đến đón cậu, cậu lại quên mất, cũng quên không nói chuyện này với Hạ Tuyên mà nhờ tài xế của bà ngoại chở bọn họ về. 

Hai hôm nay, Hướng Biên Đình không ở nhà, Peter vẫn luôn nhờ Hạ Tuyên chăm sóc, lúc cậu và Thẩm Trạch bước vào nhà, Hạ Tuyên đang đứng trước bể kính, trên vai nằm một con rắn đen bóng, hắn đang dùng đốt ngón tay của ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm rắn. 

Lần trước, Thẩm Trạch thấy Peter, nó vẫn còn là một con rắn con, người nhỏ xíu, trông khá manh, nửa năm không gặp, hình thể nó giờ đã lớn, cậu ta vừa nhìn thấy liền hoảng hồn, sợ tới mức trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ tại sao trong nhà lại có người ngoài. 

Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên bốn mắt nhìn nhau, đầu Peter cụng cụng vào lòng bàn tay Hạ Tuyên, chậm rãi quấn lên cổ tay hắn. 

“Tuyên…… ca.” Hướng Biên Đình thấp giọng gọi một tiếng. 

Tầm mắt Hạ Tuyên chuyển sang Thẩm Trạch, sau đó lại nhìn về phía Hướng Biên Đình, ngữ điệu và nét mặt đều nhàn nhạt: “Không phải đã bảo anh đi đón em sao.”