Thật ra, lúc Hướng Biên Đình ở bệnh viện bồi Thẩm Trạch truyền nước đã rối rắm mãi có nên tới hay không. Nói thật, hai hôm nay cậu cũng chẳng dễ chịu gì, cậu không phải là kiểu người mâu thuẫn, cậu làm chuyện gì cũng tuân theo bản tâm, sẽ không đánh mất phương hướng, cũng sẽ không phân vân, lưỡng lự.
Cậu là bởi vì Hạ Tuyên không muốn kể hết với cậu mà cảm thấy không được tự nhiên, đồng thời lại sợ Hạ Tuyên nhận ra sự không được tự nhiên ấy của mình. Đứng giữa hai nỗi ưu tư không ngừng tuần hoàn lặp lại ấy, cậu bỗng mất đi lối thoát.
Mấy hôm nay, cậu tránh mặt Hạ Tuyên, tâm trạng cũng càng ngày càng tệ, cực kỳ tệ, nhưng nó cũng làm cậu ngã đau, tỉnh táo lại——
Trong giây lát, cậu chợt nhận ra, tâm thái lảng tránh ấy của bản thân đã sai ngay từ đầu. Cậu chỉ dồn sự chú ý vào nguyên nhân xích mích giữa Hạ Tuyên và Tiết Dương, nhưng lại xem nhẹ chuyện Hạ Tuyên từng vào tù. Hai hôm nay, suy nghĩ của cậu quá loạn, cậu cũng không nghĩ đến khả năng Hạ Tuyên đã từng bị thương tổn và đã phải trả giá những gì.
Giờ phút này, Hạ Tuyên đang đứng trước mặt cậu, trên gương mặt mang theo vẻ say rượu, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Tim cậu lại nhói.
Mặc kệ lý do là gì, dù có là gì cũng không sao cả, tất cả đã là chuyện quá khứ rồi, cuộc sống hiện tại và người trước mặt cậu mới là quan trọng nhất.
Hướng Biên Đình giúp Hạ Tuyên mang hoa tai xong lại nhẹ nhàng vuốt ve vành tai hắn, thấp giọng trêu đùa: “Sao hôm nay anh không mang khuyên tai thế, chẳng lẽ biết em muốn tặng anh cái mới sao.”
Hạ Tuyên thản ngôn: “Không có tâm tình để mang.”
Hướng Biên Đình nhìn hắn, hai người im lặng nhìn nhau.
Nghĩ đến cũng đúng, Hạ Tuyên ngày thường ăn mặc luôn luôn ngăn nắp, rất chú trọng về mọi mặt. Nhưng hôm nay tham gia party cuối năm lại chỉ mặc một bộ đồ xám xịt, khoác chiếc áo gió đậm màu, trông vẫn soái khốc, nhưng không còn bắt mắt như ngày thường. Khuyên tai cũng không đeo, hẳn là giống như lời hắn nói, không có tâm tình để mang.
Là vì mình nên mới không có tâm tình sao? —— thường thì Hướng Biên Đình sẽ hỏi như vậy, nhưng cậu không muốn dẫn đề tài đến chuyện kia. Cậu không muốn nhắc đến Tiết Dương, cậu muốn bỏ qua chuyện này. Vất vả lắm cậu mới nghĩ thông suốt rồi chạy tới đây, cậu cũng không phải tới tìm Hạ Tuyên đòi giải thích.
“Hôm nay anh mặc bộ này trông ngầu lắm.” Hướng Biên Đình cười nói: “Trông soái khác ngày thường.”
Trên người Hạ Tuyên nồng nặc mùi rượu, Hướng Biên Đình không biết hắn đã uống bao nhiêu. Nhưng ánh mắt hắn lại rất tỉnh táo, không giống như đã uống nhiều, đôi mắt màu nâu nhạt vẫn nhìn cậu chăm chú, giống như cất giấu cảm xúc sâu thẳm.
“Tuyên ca……”
“Đùng” một tiếng, trên bầu trời nơi xa dâng lên pháo hoa, mọi người chung quanh thảng thốt kinh ngạc. Hạ Tuyên bắt lấy cánh tay Hướng Biên Đình, một tay khác còn cầm chai nước khoáng vừa mới uống.
Từ dưới lầu ùa lên một đống người đến xem pháo hoa, dòng người rộn rã đi lướt qua bọn họ, vọt tới vòng bảo hộ. Nơi này có rất nhiều người quen của Hạ Tuyên, bọn họ vừa thấy hắn liền sôi nổi chậm lại bước chân, ánh mắt không ngừng đảo quanh giữa hắn và Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên vẫn giữ im lặng, vẫn nắm chặt cổ tay Hướng Biên Đình không rời, lòng bàn tay đè lênmạch đập của cậu. Đè nén men say, cũng dằn lại cảm xúc.
Pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt Hướng Biên Đình, cũng lan toả màu sắc mờ ảo trên gương mặt cậu.
Người trước mắt tựa như một giấc mộng, hư ảo mà tốt đẹp.
Hạ Tuyên buông tay Hướng Biên Đình ra. Hắn nắm chặt quá, khoảnh khắc vừa mới buông ra, Hướng Biên Đình cảm thấy cổ tay hơi đau. Cậu xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, thầm nghĩ, chúng thật đẹp.
Hạ Tuyên kéo tay cậu qua nhìn, xoa nhẹ: “Đau?”
Cũng không phải lần đầu tiên Hạ Tuyên nắm đau cổ tay cậu, sức hắn đúng là mạnh thật.
Hướng Biên Đình gật đầu: “Đau chứ.” Cậu xoắn cổ tay áo lên trên, cố ý cho Hạ Tuyên thấy: “Chắc là đỏ hết rồi.”
Đúng là đỏ thật, hằn lên dấu tay, rất rõ ràng, da của Hướng Biên Đình vốn rất dễ để lại dấu.
“Em đáng bị đau.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không nắm chặt, em sẽ chạy mất.”
Hôm Hướng Biên Đình đến nhà bà ngoại, hắn nên nắm chặt lấy tay cậu như thế.
Hắn thật sự chịu không nổi.
Không chịu nổi Hướng Biên Đình không ở trước mặt dù chỉ một giây, còn dùng cách này để chủ động lảng tránh hắn.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương cũng đi lên, vừa nhìn liền chú ý tới hai vị soái ca cực kỳ bắt mắt nọ. Vừa rồi, Hướng Biên Đình ở dưới lầu tìm Hạ Tuyên, cũng là Bạch Khâm chỉ đường cho cậu. Hiện tại, tâm trạng của Bạch Khâm rất thoải mái, nghĩ thầm, may là hai người này chưa chia.
“Em đúng là nhàn thật.” Bạch Khâm cười tự giễu: “Hoàng Đế không vội thái giám đã gấp, cũng không phải mẹ người ta, không biết nhọc lòng cái gì.”
Tiêu Dịch Dương gật đầu, nói: “Em nhàn thật mà.”
Bạch Khâm tặc lưỡi, rất dùng sức tát lên mông gã một cái.
‘Bốp’ một tiếng cực vang, ai đi ngang qua cũng không nhịn được đưa mắt lại đây.
“Em chơi lưu manh có thể nhìn trường hợp được không.” Tiêu Dịch Dương liếc mắt nhìn hắn.
“Lưu manh gì mà chơi còn phải xem trường hợp, lưu manh vậy chắc chắn là không đủ tiêu chuẩn.”
Nhiều năm rồi, Tiêu Dịch Dương đã sớm quen với mấy chiêu ấy của Bạch Khâm, gã chẳng thèm để ý, cười nhạo một tiếng, nhìn hai người cách đó không xa, nói: “Em vẫn chưa đủ hiểu tiểu Hướng thôi.”
Bạch Khâm quay đầu nhìn hắn.
“Trong lòng cậu ấy có chính kiến của mình.” Tiêu Dịch Dương nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự có ý kiến về quá khứ của Hạ Tuyên thì cậu ấy đã sớm đi rồi. Thật ra, cậu ấy và Hạ Tuyên đều là cùng một loại người, bản chất vừa kiên quyết vừa kiêu ngạo, có thể đi thẳng một đường đến cuối. Nếu không em nghĩ tại sao Hạ Tuyên lại thích cậu ấy như vậy, trước kia hắn cũng có rất nhiều người để lựa chọn.”
“Em đừng nhìn còn người hắn mạnh mẽ mà lầm, tiểu Hướng cũng không phải phía bị động đâu, ở thời điểm mấu chốt còn có thể dắt hắn đi đấy, không thấy hắn mấy hôm nay như bị mất hồn sao.”
Bạch Khâm nheo mắt lại: “Bình thường anh nói với tiểu Hướng người ta chưa tới hai câu, giờ lại đứng đây phân tích rõ như vậy. Bài luận 800 chữ cũng làm không lại anh đấy.”
Tiêu Dịch Dương cười xuỳ một tiếng, nghiêng đầu, nhướng mày nhìn hắn: “Anh am hiểu ấy mà.” Nói xong, gã xoa nhẹ vành tai Bạch Khâm, thấp giọng hỏi: “Không phải ghen đấy chứ?”
Bạch Khâm “A” một tiếng: “Ghen chết tui, bạn trai tui phân tích bạn trai người khác như vậy, tui ghen tới nỗi muốn biến thành bò sát âm u luôn.”
Tiêu Dịch Dương cười mãi không ngừng.
Mắt thấy hai người kia không diễn sến ‘anh kéo em, em kéo anh’, bọn họ mới đi lên trước.
Bạch Khâm mắt sắc, lập tức chú ý tới chiếc hoa tai tên tai Hạ Tuyên. Mấy hôm nay Hạ tổng suy sút, người cũng lôi thôi, không chau chuốt giống người mẫu như thường ngày nữa. Dù hôm nay chỉ khoác áo gió, phong cách trông cực kỳ giản dị mộc mạc, nhưng trên vành tai bỗng xuất hiện chiếc hoa tai sáng lấp lánh ấy vẫn đủ sức hút.
Vừa rồi tai trái còn trụi lủi, Hướng Biên Đình vừa có mặt, trên tai liền mọc ra cái hoa tai, không cần nghĩ cũng biết nó từ đâu ra.
Bạch Khâm từ bàn tiệc bên cạnh cầm ly nước chanh vắt cho Hướng Biên Đình, đưa cho cậu xong, hắn liền cố ý để sát vào tai trái Hạ Tuyên nhìn nhìn: “Hoa tai này ai chọn mà có thẩm mỹ ghê.”
Hướng Biên Đình khát nước, cầm ly nước chanh uống cạn. Hạ Tuyên chú ý đến cậu, hỏi: “Còn muốn uống cái gì không? Anh đi lấy.”
Hướng Biên Đình nhìn chai nước khoáng đã uống non nửa trong tay hắn, nói: “Uống cái này.”
Hạ Tuyên đưa cho cậu, cậu mở nắp, uống hết một hơi.
Tiêu Dịch Dương cười nói: “Khát dữ vậy.”
“Buổi chiều dẫn bạn em đi bệnh viện, nửa ngày chưa uống được ngụm nước.”
“Bạn cậu làm sao vậy?” Bạch Khâm hỏi.
“Viêm dạ dày cấp tính, ăn hỏng bụng, em vừa mới ở bệnh viện bồi cậu ấy truyền nước.”
“Hèn gì chú Hạ nói cậu không tới.” Bạch Khâm liếc Hạ Tuyên một cái: “Anh còn tưởng cậu không tới thật chứ.”
Hướng Biên Đình cầm chai không trong tay xoay chuyển, cười không nói gì.
“Vậy bạn của cậu đâu?” Bạch Khâm lại hỏi: “Còn ở bệnh viện sao?”
“Không ạ, truyền nước xong em đưa cậu ấy về nhà rồi.”
Bạch Khâm hơi khó hiểu: “Ba mẹ cậu ấy đâu? Sao cậu bồi đi truyền nước rồi còn đưa người về nhà, ba mẹ cậu ấy mặc kệ à.”
“Cậu ấy…… là bạn của em từ hồi còn nhỏ, từ trong nhà lại đây, nghỉ lễ nên tới chỗ em chơi mấy ngày.”
“Ra vậy……” Bạch Khâm gật gật đầu.
Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên không ở lại buổi tiệc lâu lắm, so với ngồi ở đây uống rượu xã giao, hai người họ càng muốn yên tĩnh ở bên cạnh nhau.
Lầu một của quán bar có phong cách hoàn toàn khác với trên ban công lộ thiên, tiếng nhạc ầm ĩ không ngừng, trên sàn tuấn nam mỹ nữ bận rộn cuồng hoan. Gần tới 0 giờ, quán bar bật nhạc càng lúc càng hăng, bầu không khí cũng càng dâng cao.
Bọn họ ở cửa quán bar chạm mặt người thanh niên đưa nước cho Hạ Tuyên ban nãy, hắn đang dựa vào tường hút thuốc, nghiêng đầu nhìn thấy bọn họ, hắn ngậm điếu thuốc, khẽ gật đầu.
Hạ Tuyên cũng gật đầu với hắn.
Hạ Tuyên gọi tài xế lái thay, không để Hướng Biên Đình lái xe. Hướng Biên Đình vẫn cầm cái chai không trong tay, ngồi ở hàng ghế sau với Hạ Tuyên, thi thoảng lại xoay chuyển cái chai.
Trong xe rất yên tĩnh, một chút thanh âm dù rất nhỏ cũng được phóng đại, ví dụ như tiếng chai nhựa cọ xát khi chuyển động trên bàn tay, Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, Hướng Biên Đình đối diện với hắn, động tác trên tay không ngừng.
Hạ Tuyên rũ mắt xuống, dừng lại trên cái chai: “Em chuyển thêm nữa nó bay ra ngoài cửa sổ đấy.”
Hướng Biên Đình cong khóe miệng cười cười, nhìn tài xế lái thay ngồi phía trước, nhanh chóng tiến đến bên tai Hạ Tuyên, nhỏ giọng nói: “Hồi anh còn trẻ không biết có bao nhiêu người yêu thầm anh ha.”
Đừng nói lúc còn trẻ, bây giờ chắc chắn cũng không ít, điểm này Hướng Biên Đình hiểu rõ.
“Nếu em sinh ra sớm mười năm thì bọn họ cần phiền về chuyện này đâu.” Hạ Tuyên dùng âm lượng bình thường nói với cậu.
Hướng Biên Đình bật cười, ngồi trở về, đè thấp giọng nói: “Sinh ra sớm mười năm cũng không chắc gặp được anh mà, thời gian này vừa vặn rồi.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.
Dọc theo đường đi, Hạ Tuyên rất trầm mặc, trầm mặc đến nỗi Hướng Biên Đình có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, mùi rượu trên người hắn rất nồng, Hướng Biên Đình cảm thấy có lẽ hắn đã uống nhiều rồi.
Lộ trình hai mươi phút, tài xế lái thay chạy xe vào gara ngầm. Lên lầu, ra thang máy, chân Hướng Biên Đình chưa kịp bước về phía cửa nhà thì đã bị Hạ Tuyên một tay khoanh eo, ấn vào lòng, cứ như vậy nửa ôm nửa đẩy mang cậu đi về phía cửa nhà hắn. Hướng Biên Đình thất tha thất thểu bị hắn đẩy đi về phía trước, cả người bị mùi hương của hắn bao bọc lại.
Cằm Hạ Tuyên lướt qua bờ vai cậu, hô hấp dừng ở bên tai cậu, hơi cúi đầu ấn khoá cửa vân tay. Hướng Biên Đình mặc áo hoodie, bên ngoài mặc áo khoác bông, khóa kéo áo khoác để mở, cánh tay Hạ Tuyên khoanh trên eo cậu cách lớp áo hoodie đè trên bụng cậu, hắn hơi dừng một lát rồi bỗng dùng sức ấn ấn, lúc nói chuyện, giọng khàn khàn: “Chưa ăn tối sao? Bụng xẹp như vầy.”
Hướng Biên Đình không nhịn được kêu lên một tiếng, không biết tại sao bản thân lại không thốt nên lời, cổ họng có chút khô khốc.
“…… Ăn rồi.” Hướng Biên Đình từ trong miệng nhả ra mấy chữ: “Em…… Đi về trước xem Thẩm Trạch thế nào đã.”
Hạ Tuyên chợt dừng động tác, rồi đẩy cậu về cửa nhà mình, nắm tay cậu, cầm ngón tay ấn vân tay mở khoá cửa. “Tích” một tiếng, cửa mở, Hạ Tuyên nghiêng đầu, nói bên tai cậu: “Hai phút.”
Hướng Biên Đình hơi chớp mắt.
“Đến lúc hết giờ, anh mặc kệ cậu ta có ở đây hay không.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Thẩm Trạch liền ngủ đến bây giờ mới bị nước tiểu nghẹn tỉnh. Lúc Hướng Biên Đình vào cửa có nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, bên trong còn bật đèn, Thẩm Trạch mở cửa híp mắt đi ra, hai mắt lim dim nhìn cậu.
“Mày về rồi à.” Thẩm Trạch khụ một tiếng, ban ngày nôn đến mệt lả, bây giờ cũng chẳng còn sức đâu để nói chuyện.
“Mày thấy sao rồi? Có bị nôn nữa không?”
“Không.” Thẩm Trạch ôm bụng: “Tao về phòng nằm đây, đứng hết nổi rồi.”
“Ừ.”
Hướng Biên Đình nhìn theo cậu ta về phòng, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài. Hạ Tuyên không về nhà, vẫn đứng ngoài cửa chờ cậu. Cậu vừa đi ra đã bị Hạ Tuyên dùng tư thế vừa rồi bắt lấy, lần này dùng luôn cả hai tay. Hạ Tuyên ôm lấy cậu từ phía sau, hai người lộn xộn nện bước đi vào căn nhà đối diện.
Hạ Tuyên xoay mặt cậu lại, hôn cậu từ phía sau, nâng chân lên, đá cửa đóng lại.
Một tay hắn nắm cằm Hướng Biên Đình, một tay khác đè lại bụng cậu, cắn lên vành tai cậu một cái, hơi thở thô nặng: “Không cần đánh dấu anh, anh có thế nào cũng là của em, mãi mãi là vậy.”
Hướng Biên Đình nhắm mắt lại hừ khẽ một tiếng.
Hạ Tuyên liếm lên chỗ vừa cắn, giọng khàn khàn: “Em cũng phải là của anh.”