Hướng Biên Đình thay sang dép lê, tiếp một câu: “Đông thổ Đại Đường.”
“Đi đâu vậy?” Thẩm Trạch lấy bình sữa bò từ tủ lạnh: “Sao lại mặc như vậy đi ra ngoài, mày cũng không sợ bị cảm lạnh à.”
“Đừng uống sữa bò, lạnh đó, đừng uống rồi lại bị hư bụng.” Hướng Biên Đình lấy điện thoại ra tính gọi cơm hộp: “Tao đặt cháo ăn.”
“Cho tao cháo hải sản.” Hôm nay, tinh thần của Thẩm Trạch khá hơn hôm qua nhiều, cũng có cảm giác ăn uống: “Thêm phần sủi cảo tôm bóc vỏ, bánh bao nhân nước cũng gọi một phần, có nhân thịt cua không?”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Vừa mới đỡ chút lại muốn tìm đường chết.”
Thẩm Trạch nhớ tới hôm qua lại muốn đau dạ dày, lập tức xua tay: “Thôi thôi, vậy cháo hải sản đi, khác thôi khỏi.”
Hướng Biên Đình cúi đầu bấm điện thoại, hỏi Thẩm Trạch: “Buổi chiều mày muốn tới bệnh viện truyền nước nữa không?”
“Không cần đi?” Thẩm Trạch nhíu mày: “Vừa truyền lại phải tốn một hai tiếng, khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, cứ tới bệnh viện ngồi trông chẳng ra sao, bây giờ tao thấy ổn, cũng có cảm giác ăn uống.”
“Vậy tùy mày.”
Bữa sáng đặt xong cũng nhanh chóng đưa đến, Hướng Biên Đình cũng gọi cho Hạ Tuyên một phần, cậu lấy phần của Hạ Tuyên ra, tính mang qua cho hắn.
“Mày làm gì vậy?” Thẩm Trạch nghi hoặc nhìn phần bữa sáng trong tay cậu.
“Đưa sang bên cạnh.”
“A?”
Hướng Biên Đình nói xong, tròng lên áo khoác, xách bữa sáng đi ra ngoài.
Thẩm Trạch không ngồi yên được, đứng dậy đi ra cửa nhìn, Hướng Biên Đình thật đúng là đi qua đối diện đưa cơm sáng, cậu ta tận mắt thấy thằng bạn chẳng thèm gõ cửa, trực tiếp bấm mật mã, mở cửa đi vào.
Hướng Biên Đình đặt bữa sáng lên bàn cơm, đang chuẩn bị vào phòng ngủ, bỗng nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến giọng Hạ Tuyên: “Tới.”
Hạ Tuyên đang cầm dao cạo râu cầm tay để cạo râu, hắn ngẩng cổ, hầu kết nhô ra rõ ràng, trên cằm là một vòng bọt kem màu trắng, động tác trên tay không nhanh không chậm, tản mạn, còn mang theo vẻ gợi cảm.
“Tới.” Hướng Biên Đình đứng ở cửa cười cười.
Cậu cảm thấy bản thân tám phần là trúng độc, dù sao thì nhìn Hạ Tuyên chỗ nào cũng thấy gợi cảm, làm cái gì cũng gợi cảm.
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu: “Lại đây.”
Hướng Biên Đình đi đến bên người hắn: “Em mang bữa sáng tới, để trên bàn ấy, anh làm xong thì ăn đi, chứ không lát lại nguội.”
“Ừ.” Hạ Tuyên nhìn cậu qua gương.
Hướng Biên Đình cầm tuýp kem cạo râu bên cạnh mở ra ngửi thử, hỏi Hạ Tuyên: “Hôm nay anh có tới tiệm không?”
“Có.”
“Vậy buổi tối đi ăn cơm chung không?”
“Được.”
“Em mang theo Thẩm Trạch, được chứ?”
Hạ Tuyên nhìn cậu: “Được.”
Hướng Biên Đình cười khẽ, dùng lời hắn nói sáng nay để trêu hắn: “Không phải không cho em với cậu ấy ở cùng một không gian sao.”
“Nếu thật sự cướp đoạt tự do xã giao của em vậy anh chẳng thành chủ nô à.”
“Vậy nếu trở lại xã hội cũ, anh còn không phải muốn làm gì thì làm sao.”
“Cũng có khả năng.” Hạ Tuyên dùng dao cạo râu xong, ném vào thùng rác bên cạnh, mở vòi nước rửa bọt kem còn dính trên cằm. Hướng Biên Đình mỉm cười, đứng bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn tắt vòi nước, ngẩng đầu lên, nước theo cằm nhỏ giọt xuống.
Hạ Tuyên lấy khăn lông khô lau mặt, liếc thấy tuýp kem cạo râu trong tay cậu, khẽ nâng cằm, nói: “Giúp anh.”
Hướng Biên Đình mở nắp ra, bóp chút kem ra tay, nhẹ nhàng bôi lên cằm Hạ Tuyên. Kem cạo râu Hạ Tuyên dùng có mùi hương nhàn nhạt, một người tinh tế như hắn, Hướng Biên Đình không biết hơn một năm ở trong tù hắn đã trải qua như thế nào.
Bên ngoài, chuông cửa vang lên, Hướng Biên Đình qua bên này được một lúc rồi, tính tình nôn nóng như Thẩm Trạch đã nhịn không được tới tìm người.
“Chắc là Thẩm Trạch, em đi trước nha.” Hướng Biên Đình buông kem cạo râu, nói.
“Ừ.”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu hôn lên cằm Hạ Tuyên một cái, nói câu: “Thơm phức hà.”
Nói xong, người liền đi rồi, Hạ Tuyên cúi đầu, cười một tiếng.
Hướng Biên Đình vừa mở cửa bước ra liền đóng cửa lại, Thẩm Trạch cũng chưa kịp ngó vào trong nhìn một cái.
“Mày là đi đưa cơm sáng hay đi làm cơm sáng, sao đi lâu vậy.”
Hướng Biên Đình đi vào nhà mình, Thẩm Trạch đi theo sau lưng, tiếp tục lải nhải: “Mày với anh thợ xăm kia quan hệ tốt vậy à.”
Hướng Biên Đình nói: “Ừ.”
“Ăn sáng xong chưa?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Chưa.”
Hướng Biên Đình ngồi xuống trước bàn ăn, từ túi cơm hộp lấy ra phần cháo của mình. Thẩm Trạch ngồi đối diện cậu, đang định tiếp tục nói tới anh thợ xăm kia, Hướng Biên Đình bỗng nói một câu, lập tức dời đi sự chú ý của cậu ta.
Thẩm Trạch đang cầm cái muỗng ăn cháo, nghe vậy lập tức sặc sụa, quay đầu đi ho mấy tiếng, sặc đến đỏ cả mặt. Cậu ta quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình, đừng nói biểu cảm, ngay cả cơ mặt của cậu ta cũng cứng lại rồi. Sửng sốt hơn nửa ngày mới “đ*” một tiếng: “Tao biết ngay mày chắc chắn là có chuyện, khi không tự nhiên mua khuyên tai làm gì, còn nói tự mình mang, cứ vờ vịt với tao.”
Chuyện này làm Thẩm Trạch cảm thấy rất ngoài ý muốn, cậu ta và Hướng Biên Đình chơi từ nhỏ tới lớn, tính cách Hướng Biên Đình thế nào cậu ta cũng biết rõ, là kiểu người ngoài nóng trong lạnh, nhìn thì dễ tiếp xúc, nhưng thật ra đối với ai cũng luôn bảo trì khoảng cách. Thẩm Trạch rất khó tưởng tượng đến việc cậu sẽ động lòng với ai, chứ đừng nói là yêu đương.
Tóm lại, này không phải là Hướng Biên Đình mà cậu ta biết.
Cậu ta rất tò mò, tò mò rốt cuộc đối phương là người thế nào lại có thể làm thằng nhóc Hướng Biên Đình này đổ.
“Bây giờ tao giật mình tới nỗi không biết nghĩ gì luôn.” Thẩm Trạch chống cằm, nói.
Hướng Biên Đình cười nhạo: “Tao là yêu đương, chứ có phải kết hôn đâu.”
“Ai vậy? Bạn học đại học hả?”
“Không phải.”
“Vậy chẳng lẽ bạn học cấp 3?” Thẩm Trạch hăng hái, ánh mắt hưng phấn: “Ai vậy? Là lớp mình à?”
“Đừng đoán mò, lát tối giới thiệu cho mày.”
“ĐM.”
Hướng Biên Đình nhìn đôi mắt sáng như đuốc kia của cậu ta lại thấy buồn cười: “Mày đừng dùng mắt bắn laser với tao, nhanh ăn cháo của mày đi, còn không ăn là nguội đó. Buổi chiều đi dạo thêm mấy chỗ, dạo xong tao dẫn mày tới một nơi.”
“Chỗ nào?”
“Tiệm xăm. Không phải mày muốn tham quan tiệm xăm của hàng xóm tao sao, dẫn mày đi nhìn một cái.”
“Được.”
Lúc trưa ra ngoài ăn cơm với Thẩm Trạch, Hướng Biên Đình gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên, nói trước khi đi ăn tối muốn mang Thẩm Trạch tới tiệm xăm của hắn tham quan một chút, hỏi hắn có tiện không, Hạ Tuyên đáp lại một câu: “Tiện.”
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, quán cà phê Mộ Lạc có quy định ngày lễ ngày tết đều nghỉ, không mở cửa. Hôm nay, trong tiệm cũng không có ai. Thẩm Trạch đi theo Hướng Biên Đình vào tiệm cà phê, nhìn lướt một vòng, nói: “Này không phải quán cà phê sao, không phải mày nói dẫn tao đi xem tiệm xăm của hàng xóm mày à, ở chỗ này á?”
“Ừ, ở lầu hai.”
“Không phải chứ, núp lùm vậy? Ngoài cửa cũng không treo cái biển nữa, ai biết đây là tiệm xăm để tới làm?”
Hai người quẹo vào hàng hiên, Hướng Biên Đình nói: “Rượu thơm không sợ hẻm sâu, ai muốn tìm hắn xăm cũng có thể tìm tới đây.”
Thẩm Trạch cười nói: “Trâu bò.”
Thật ra, Hạ Tuyên bản lĩnh thế nào, Thẩm Trạch cũng đoán được đại khái, nếu hắn không có bản lĩnh gì thật, Hướng Biên Đình sẽ không nhắc tới hai ba bận liền. Hơn nữa, lần trước Lâm Vũ Hách cho cậu ta xem hình xăm kia đúng là đẹp thật. Chỉ là cậu ta vẫn nghĩ không ra, nếu thật sự lợi hại như vậy, sao lại làm ở một chỗ nhỏ xíu lại còn khuất như vậy nhỉ.
Hướng Biên Đình bước vào tiệm, chào hỏi Trình Dư, thấy Thẩm Trạch là gương mặt mới, Trình Dư cười nói: “Hôm nay mang bạn mới đến à? Là muốn tìm thầy Hạ xăm mình sao?”
Thẩm Trạch nói: “Không xăm mình ạ, tụi em tới tham quan.” Nói xong, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lập tức bị những bức ảnh hình xăm treo trên tường hấp dẫn.
Trình Dư cầm cho bọn họ hai lon nước, Hướng Biên Đình nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, lại ngó qua phòng xăm.
“Chắc sắp xong rồi.” Trình Dư nói với cậu.
Thẩm Trạch nhìn ảnh chụp trên tường đến ngây người, lần này xem như tận mắt kiến thức được rồi, cậu ta quay đầu hỏi Hướng Biên Đình: “Trên tường treo mấy cái này, đều là hắn xăm à?”
Hướng Biên Đình gật gật đầu, ném đồ uống trong tay cho cậu ta.
Thẩm Trạch vươn tay bắt lấy, lại nhìn lướt qua trên tường, vài giây sau gật đầu, nói: “Đỉnh.”
Trong phòng xăm truyền đến tiếng vang của bút xăm, thanh âm này làm Thẩm Trạch nhớ lại lần đến dự triển lãm xăm mình trước đó, cậu ta ngó về phía phòng xăm: “Có phải hắn đang ở trong đó xăm mình cho khách không?”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, Thẩm Trạch làm gì cũng nhanh, thoắt cái người đã chạy tới cửa phòng xăm. Hạ Tuyên đang xăm mình cho một bác gái đã qua tuổi sáu mươi. Thẩm Trạch nhìn người đang nằm trên giường là một bác gái lớn tuổi, rất là ngạc nhiên. Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, phát hiện cậu đã ngồi xuống sô pha trong phòng nghỉ, cũng chưa lại đây nhìn một cái. Lúc quay đầu lại nhìn thì bỗng chạm mắt Hạ Tuyên, Hạ Tuyên nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, hỏi: “Người đâu?”
“Ngồi ở chỗ sô pha.” Thẩm Trạch mở nắp lon đồ uống, uống một ngụm.
Trên giường, bác gái ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, Thẩm Trạch nhìn bà lễ phép cười cười, bác gái cũng hiền từ cười đáp lại.
Là một bác gái trông rất có khí chất, tuy mái đầu đã hoa râm, nhưng nét mặt lại rất có tinh thần.
Thẩm Trạch không muốn quấy rầy Hạ Tuyên làm việc, đi đến khu nghỉ ngơi tìm Hướng Biên Đình nói chuyện: “Bên trong có một bác gái đang xăm mình, làm tao giật cả mình.”
“Bác gái?”
“Ừ, trông cũng lớn tuổi rồi, tóc đều bạc hết.” Thẩm Trạch ngồi xuống sô pha: “Bác gái cũng mô đen ghê, lớn tuổi như vậy rồi chịu đau được không, chứ tao thấy cũng đau á.”
Bên dưới bàn trà có tập tranh tác phẩm, bìa mặt ký tên là Hạ Tuyên, Thẩm Trạch cầm lên mở ra nhìn, lật xem vài tờ liền hiểu Hạ Tuyên rốt cuộc bản lĩnh cỡ nào.
“Hèn chi mày cứ khen hắn, đúng là giỏi thật.” Thẩm Trạch nhìn tập tranh, nói.
“Cái gì gọi là cứ khen hắn.” Hướng Biên Đình liếc cậu ta một cái: “Tao tổng cộng mới nói với mày về hắn có mấy lần.”
“Chậc, lần trước ở triển lãm xăm mình mày khen hắn thành cái dạng gì, ai không biết còn tưởng hắn mướn mày làm thuỷ quân í.”
Hướng Biên Đình bật cười.
Thẩm Trạch xem xong tập tranh ấy, Hạ Tuyên cũng xăm xong đi ra ngoài, Trình Dư tiễn bác gái đi xuống lầu, Hạ Tuyên tháo xuống khẩu trang ném vào thùng rác, nhìn hai người đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.
“Anh xong xong rồi à?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.
Hạ Tuyên gật đầu.
Chỗ ăn tối hắn đã đặt hẹn rồi, ở gần ngay đây.
Hạ Tuyên vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra nói: “Đi thôi.”
Thẩm Trạch không hiểu ra sao, xoay mặt nhìn Hướng Biên Đình: “Đi đâu?”
“Ăn cơm.” Hướng Biên Đình nói.
Ngồi vào xe Hạ Tuyên rồi, Thẩm Trạch hãy còn nhớ thương chuyện gặp mặt đối tượng của Hướng Biên Đình, cậu ta cứ nghĩ bữa cơm tối nay là ăn với đối tượng của thằng bạn chứ.
Lái xe năm phút liền đến nhà hàng Hạ Tuyên đặt hẹn, thấy Hạ Tuyên đi vào phòng vệ sinh, Thẩm Trạch hỏi Hướng Biên Đình: “Không phải nói tối nay giới thiệu đối tượng của mày cho tao biết sao, gì đây, là định ăn cơm xong mới dẫn tao tới gặp người ta hả?”
“Lát nữa là gặp được thôi.”
Thẩm Trạch trừng mắt: “Là sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng muốn tới? Mày chơi kiểu gì vậy, không phải định giới thiệu người ta cho hàng xóm của mày quen biết luôn đấy chứ?”
Đang nói chuyện thì Hạ Tuyên đã trở lại, ngựa quen đường cũ ngồi xuống vị trí bên cạnh Hướng Biên Đình. Lúc này, đầu óc Thẩm Trạch vẫn còn mơ hồ, loạt hành động ấy của Hướng Biên Đình mang dung lượng tin tức quá lớn, cậu ta đang bận suy nghĩ.
Không chờ cậu ta suy nghĩ ra kết quả gì, Hướng Biên Đình bỗng mở miệng: “Đây là người tao muốn giới thiệu với mày.” Nói xong, cậu xoay qua nhìn Hạ Tuyên, nói với Thẩm Trạch: “Bạn trai tao.”