Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 78



Hạ Tuyên trước tới cửa hàng bánh kem lấy bánh kem đã đặt, nhân viên cửa hàng còn mở túi bảo quản để hắn kiểm tra rồi giúp hắn đưa lên xe, Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua, là một chiếc bánh kem rất đáng yêu, mặt trên còn trang trí một quả bóng nhỏ. 

“Viễn ca 26 rồi đúng không?” Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên. 

“Ừ.” Hạ Tuyên khởi động xe. 

“Anh ấy nhìn trẻ thật.” Hướng Biên Đình do dự một lát, nhìn Hạ Tuyên nói: “Tuyên ca, có chuyện em chưa nói cho anh biết.” 

“Chuyện gì?” 

“Lần đó em với Viễn ca đi đá bóng, lúc theo anh ấy về em có nhìn thấy Tiết Dương.” 

Hạ Tuyên nhíu mày: “Chỗ nào? Nhà nó?”

“Không phải, là trước tiệm giặt là. Hắn không vào trong tiệm, chỉ đứng phụ cận bên ngoài tiệm một lát thôi, Viễn ca cũng không nhìn thấy hắn.”

Hướng Biên Đình có chút lo lắng Ninh Viễn sẽ bị tổn thương một lần nữa, nhưng cậu cũng không biết nhiều về chuyện này lắm: “Tuyên ca, sau chuyện đó, Viễn ca có còn qua lại với người đó không?” 

Sau chuyện đó, cuộc sống của Ninh Viễn hẳn là chỉ còn lại mẹ anh ấy. Tiết Dương thì vẫn còn đó, chỉ cần hắn muốn tiếp tục gặp gỡ Ninh Viễn căn bản không phải việc gì khó. 

Hạ Tuyên lắc đầu, nói: “Không có.”

Sự thật là, sau khi Tiết Dương và Ninh Viễn xảy ra quan hệ, hai người cũng không chính diện tiếp xúc nữa. Chính Tiết Dương cũng không ngờ rằng Ninh Viễn sẽ có phản ứng như vậy sau khi kết thúc. Mới đầu, mẹ Ninh Viễn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ phát hiện lúc Tiết Dương đến nhà tìm Ninh Viễn, cả người Ninh Viễn đều tỏ ra rất bất an, sau đó thì xuất hiện hành vi tự hại mình. 

Dù mẹ Ninh Viễn không biết tình huống cụ thể nhưng cũng đoán được sự khác thường của Ninh Viễn có liên quan đến Tiết Dương. Mãi đến khi biết được sự thật, lòng bà đau như cắt. Đối với Tiết Dương, trước kia yêu mến hắn bao nhiêu thì bây giờ bà hận hắn bấy nhiêu. Cho dù bà phải cược cả bằng tính mạng cũng sẽ không bao giờ để Tiết Dương gặp lại Ninh Viễn.

Sau đó, Tiết Dương cũng chủ động biến mất khỏi cuộc sống của Ninh Viễn. 

Tiệc cưới lần đó cũng là lần đầu tiên Hạ Tuyên nhìn thấy Tiết Dương sau khi ra tù, có ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn. 

Đối với đoạn quá khứ ấy, cảm xúc của hắn rất phức tạp, không phải chỉ dùng một từ hận, một từ giận, là có thể hình dung. 

Hắn không biết Tiết dương có từng hối hận hay không, nhưng hối hận hay không cũng không quan trọng nữa. 

Đây là ‘nhân’ mà hắn tạo ra, vậy phải chịu ‘quả’ đi.

Trầm mặc hồi lâu, Hướng Biên Đình bỗng lạnh lùng nói: “Chắc hắn biết bản thân vẫn luôn lừa mình dối người thôi, cái gì mà cho rằng trong lòng Viễn ca có hắn.” 

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.

“Chẳng qua là ôm tâm lý may mắn thôi.”

Những chuyện Hạ Tuyên làm sau đó, chắc cũng vì hắn đã nhìn thấu bản chất của Tiết Dương rồi. 

Tất cả đều quay xung quanh một chữ ‘tình’. Nhìn thì, về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng chuyện này chính là Tiết Dương sai, cho dù hắn có tình cảm gì với Ninh Viễn đi chăng nữa, có thật tình hay không, sai vẫn là sai. Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã tự tay phá hủy tất cả, huỷ hoại chính mình, huỷ hoại Ninh Viễn và Hạ Tuyên, huỷ hoại ký ức tốt đẹp giữa ba người. 

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, nói: “Cho nên, đối với hắn mà nói, quả đắng lớn nhất chính là thấy rõ hiện thực.” 

“Ý anh là Viễn ca không thích hắn sao?” 

“Thích, nhưng khẳng định không phải là kiểu ‘thích’ ấy.” Hạ Tuyên chậm rãi nói: “Thế giới tinh thần của cậu ấy không giống với chúng ta, đối với tình yêu cũng càng thuần túy.” 

Chuyện này, Tiết Dương sớm nên hiểu rõ, dù sao bọn họ cũng đã quen biết ba năm. 

Lui một vạn bước mà nói, dù lúc đó hắn thật sự không biết, thì sau chuyện ấy cũng nên biết rồi. Nếu Ninh Viễn thật sự hiểu ý nghĩa thế tục của từ ‘thích’, vậy sau khi Tiết Dương biến mất cũng sẽ không sinh hoạt bình thường như trước nữa. Trái lại, cậu ấy vẫn như trước kia, giống như chưa bao giờ quen biết hắn vậy. 

Thời gian có thể mang đi tất cả, với Ninh Viễn lại càng dễ dàng. Thế giới của cậu ấy sẽ không vì Tiết Dương biến mất mà sụp đổ, thế giới của cậu ấy chính là bản thân cậu ấy. 

Ninh Viễn không biết hôm nay Hướng Biên Đình sẽ đến. Lúc dì Ninh tươi cười đón hai người vào nhà, cậu ấy đang ngồi trên sô pha, cả người rõ ràng khựng lại, ngón tay cào cào ở trên quần. 

“Sinh nhật vui vẻ, Viễn ca.” Hướng Biên Đình đến gần cậu ấy, nhìn trò chơi ghép hình trên bàn trà: “Anh đang chơi ghép hình sao?” 

Dì Ninh cười nói: “Mua quà cho nó, vừa nhận được liền ngồi xuống ghép, cơm cũng không chịu ăn.”

“Lúc nãy gấp quá, em chưa kịp mua quà cho anh.” Hướng Biên Đình ngồi xổm xuống nhìn cậu ấy, nói. 

Vết sẹo trên mí mắt cậu ấy đã lành lâu rồi nhưng vẫn còn thấy rõ. 

Ninh Viễn không nói gì, cầm lấy mảnh ghép hình bên cạnh đưa đến trước mặt cậu. Hướng Biên Đình duỗi tay nhận lấy, lập tức hiểu ý cậu ấy, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, loay hoay mảnh ghép hình trong tay, nói: “Anh lợi hại ghê, ghép được nhiều vậy rồi à.” 

Ninh Viễn hơi hơi nhướng lông mày, nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy có sự thay đổi, dì Ninh cười rất vui vẻ. 

Hạ Tuyên cởi áo khoác đi tới: “Không ăn cơm sao?” 

Hướng Biên Đình vừa mới tìm được mảnh ghép phù hợp, ấn xuống khung hình, rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên. Từ góc độ này, cậu mới cảm nhận được cảm giác áp bách vì thân cao của Hạ Tuyên. 

“Ăn cơm thôi, Viễn ca.” Hướng Biên Đình đặt mảnh ghép lên bàn, Ninh Viễn nhăn mày, vươn tay tới cầm lấy, nhét lại vào tay Hướng Biên Đình. 

“Anh không ăn cơm sao?” Hướng Biên Đình nhỏ giọng hỏi. 

Ninh Viễn vẫn cau mày, tay vươn về phía Hướng Biên Đình không nhúc nhích.

Hướng Biên Đình đang muốn nhận lấy, Hạ Tuyên lại cúi người, kéo tay cậu đi: “Còn chiều nó nữa là sau này cái gì cũng dám bảo em làm đấy.” 

Hướng Biên Đình bật cười, Ninh Viễn vẫn nhíu chặt mày. 

Hạ Tuyên kéo tay Hướng Biên Đình không thả, một cái tay khác duỗi đến trước mặt Ninh Viễn, dùng ngón cái ấn nhẹ lên giữa mày cậu ấy: “Nhíu mày có tác dụng gì? Tụi này đi ăn cơm, em ở chỗ này ghép đi.” 

Nói rồi, hắn kéo Hướng Biên Đình tới chỗ bàn ăn, Hướng Biên Đình quay đầu lại nhìn, Ninh Viễn không chút lưỡng lự đẩy trò chơi ghép hình trên bàn trà sang một bên, đứng dậy. 

Hướng Biên Đình bật cười: “Anh ấy nghe lời anh ghê.” 

Dì Ninh bưng một nồi nước từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Cũng chỉ có tiểu Tuyên mới trị được nó, nó hư lắm, biết lựa người để chơi xấu, cháu đừng để ý đến nó.” 

Hạ Tuyên ngồi xuống, nói: “Nó ở trước mặt người khác không như vậy đâu, nó đang làm nũng với em đấy.” 

“A?” Hướng Biên Đình chớp chớp mắt, cười nhìn Ninh Viễn: “Làm nũng cũng trông ngầu như vậy sao.”

Ninh Viễn lạnh mặt kéo ghế dựa bên cạnh mẹ cậu ấy ngồi xuống, dì Ninh xới chén cơm cho cậu ấy, nói với Hướng Biên Đình: “Trước kia cũng hay làm vậy với tiểu Tuyên lắm, hồi trước tiểu Tuyên cũng thích chiều nó.” 

Qua bữa cơm này, Hướng Biên Đình lại càng hiểu biết thêm về quá khứ của Hạ Tuyên. Dì Ninh kể rất nhiều chuyện về Hạ Tuyên và Ninh Viễn trước kia. Hạ Tuyên và Ninh Viễn là cùng nhau lớn lên. Lúc mới gặp nhau, Ninh Viễn vẫn là một bé củ cải chưa biết nói, hồi đó Hạ Tuyên mới vừa về nước được một năm, bản thân cũng chỉ là thằng nhóc con. Lúc ấy, hắn gặp một cậu bé trong hoa viên đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía hắn, cũng chưa từng nghĩ rằng cuộc đời cậu ấy sau này sẽ như thế. 

Cũng may, cậu ấy yên bình lớn lên, bên cạnh vẫn luôn có người yêu thương cậu ấy.

Dì Ninh nói ba mẹ Hạ Tuyên đã giúp bà rất nhiều, rất nhiều. Không có gia đình họ, bà và Ninh Viễn sẽ không có được cuộc sống như hiện tại, nói một hồi, mắt bà cũng ngấn nước: “Cả đời đều không trả được.” 

Ninh Viễn ăn cơm xong liền quay lại ngồi chơi ghép hình, dì Ninh cắm nến lên bánh kem, bảo cậu ấy lại đây hứa nguyện. 

Mỗi năm đều ăn sinh nhật, mỗi năm đều hứa nguyện. Ninh Viễn biết ‘hứa nguyện’ có nghĩa là gì, cậu ấy đi đến trước bánh kem, nhắm mắt lại, hai tay còn nắm lại làm động tác hứa nguyện, sau đó mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến. 

Không ai biết cậu ấy hứa nguyện điều gì, thậm chí là không biết rốt cuộc cậu ấy có hứa nguyện hay không. 

Đều không cần hỏi, những thứ tốt đẹp cứ đặt trong lòng là được, dù đó không phải là nguyện vọng, chỉ cần cảm giác và tâm tình hiện tại là đã đủ.

“Cái này là anh dạy anh ấy đúng không?” Hướng Biên Đình thấp giọng hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên gật đầu.

“Aiz, cái bánh kem này đẹp thật.” Dì Ninh đưa dao nhựa cắt bánh kem cho Ninh Viễn: “Cắt đi, thọ tinh.” 

Ninh Viễn cầm dao nhựa nhìn bánh kem vài giây, bỗng vươn tay rút quả bóng nhỏ trang trí trên bánh kem ra, nhét vào túi áo mình. 

“A——” Dì Ninh bực cười: “Còn dính bơ đấy, sao con lại nhét vào túi thế!” 

Ninh Viễn tiếp tục cắt bánh kem như chẳng có việc gì xảy ra, trong túi đựng quả bóng căng phồng, trên quần còn dính chút bơ, dì Ninh cũng mặc kệ, tùy cậu ấy. 

Bánh kem rất dễ cắt, một đường thẳng, một đường ngang, chia ra bốn phần, bốn phần siêu bự, Viễn ca làm đâu ra đấy, đều tính xong rồi, ai đang ngồi cũng có phần cả. 

Hạ Tuyên ngồi trên ghế, cười nói: “Cắt lớn như vậy, em để chỗ nào.”

Ninh Viễn cầm cái dĩa giấy, lung lay xúc một phần bánh kem ra, dì Ninh nhìn mà lo lắng, vội vàng vào phòng bếp cầm mấy cái đĩa ra: “Ấy, con đừng làm rớt, để vào đây.” 

Chia bánh kem xong, Ninh Viễn ngồi xuống yên tĩnh ăn xong phần của mình. Một miếng bánh to như vậy, cậu ấy lại ăn hết sạch sẽ, trong khi mới vừa ăn xong một chén cơm lớn. Hướng Biên Đình bị giật mình trước sức ăn của cậu ấy. Hèn chi cậu ấy có sức đá bóng như vậy, lượng cơm thế này cơ mà. 

Ba phần bánh kem còn lại, ba người cũng không ăn hết, dì Ninh nói cứ để đấy, một lát nữa Ninh Viễn sẽ giải quyết ngay. 

Hướng Biên Đình không nhịn được, nói: “Anh ấy còn ăn được sao? Kẻo lại bị khó tiêu.”

Dì Ninh đứng dậy, cười nói: “Chỉ cần là đồ ăn có bơ, nó đều thích ăn, cháu đừng thấy nó gầy vậy chứ nó ăn mạnh lắm.” 

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “May mà anh chỉ đặt cái sáu tấc, nhỡ anh ấy ăn hết cái tám tấc vậy chẳng phải căng thành hiệp sĩ Heo Heo sao.” 

Hạ Tuyên cười nói: “Cũng là biết nó giải quyết được nên mới đặt cái sáu tấc.” 

“Thì ra trước kia đều như vậy à.” Hướng Biên Đình cũng cười. 

Lúc sau, Hướng Biên Đình lại ngồi ghép hình với Ninh Viễn một lát, Hạ Tuyên thì bị dì Ninh kéo vào phòng bếp nói chuyện. 

“Tiểu Hướng……” Dì Ninh nhìn thoáng qua phòng khách, thấp giọng hỏi Hạ Tuyên: “Là người bạn mà cháu nói sao?” 

Hạ Tuyên nói: “Dạ, là cậu ấy.”

Dì Ninh không nói gì thêm, chỉ là nhấp miệng cười khẽ, vỗ vỗ cánh tay Hạ Tuyên: “Bên cạnh có người là tốt rồi.” Qua một lát, bà lại gật gật đầu, nói: “Là một cậu bé tốt đấy.” 

Trước khi đi, Ninh Viễn lại bắt đầu quật lên, không cho Hướng Biên Đình đi. Thật ra cậu ấy hơi thích ‘bắt nạt’ người nhà, có quan hệ thân thiết với ai đều thích bộc lộ bản tính trước mặt người đó, còn đối với người không quá quen thuộc, cậu ấy đều giữ vẻ lạnh nhạt, có chừng mực. 

“Con cũng không thể bắt cậu ấy ngồi ghép hình với con xong mới được đi chứ.” Dì Ninh nói: “Đã mấy giờ rồi, không cho người ta về nhà ngủ sao?” 

Ninh Viễn lại cau mày.

Cuối cùng, cậu ấy vẫn là nghe lời. Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình đứng dậy, dì Ninh bảo Ninh Viễn đi xuống tiễn bọn họ, chuyện này Ninh Viễn rất vui lòng. 

Nhà Ninh Viễn nằm trong một khu chung cư cũ, không có thang máy, ba người đi bộ xuống cầu thang. Ninh Viễn đi tuốt đằng trước, đèn cảm ứng trên hành lang thi nhau sáng lên, đèn này tắt đèn khác lại sáng. 

Bỗng, trên hàng lang vang lên tiếng chuông ‘đinh linh linh’, Hướng Biên Đình nhìn thấy Ninh Viễn dừng lại bước chân, sửng sốt vài giây rồi nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ điện thoại trên tay. 

Cậu ấy duy trì tư thế ấy không nhúc nhích, tiếng chuông tiếp tục vang. 

Hạ Tuyên đi lên trước nhìn xem, trên màn hình là một dãy số lạ. Chiếc đồng hồ điện thoại này của Ninh Viễn, bình thường chỉ có Hạ Tuyên và mẹ Ninh Viễn gọi tới, Ninh Viễn rất hiếm khi nhận được cuộc gọi từ số lạ, tên hiển thị trên màn hình không phải người cậu ấy biết nên không có trực tiếp nhận máy. 

Hạ Tuyên đoán được người gọi tới là ai, hắn không giúp Ninh Viễn làm ra lựa chọn, cũng không tự chủ trương giúp cậu ấy từ chối cuộc gọi này. 

Ninh Viễn nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, giơ ngón tay quẹt một cái, nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi trên đồng hồ được ấn mở loa ngoài, đầu kia điện thoại không thấy ai nói chuyện, vài giây sau, một giọng nói quen thuộc lại khàn khàn chợt vang lên: “Sinh nhật vui vẻ, A Viễn.” 

Hướng Biên Đình có chút kinh ngạc. 

Cậu không nhớ rõ giọng nói của Tiết Dương lắm, nhưng cậu đã đoán được người gọi tới là ai.

Trên mặt Hạ Tuyên không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn Ninh Viễn.

Chiếc đồng hồ này là Tiết Dương tặng cho Ninh Viễn, cậu ấy đã dùng rất nhiều năm. Lúc trước, mẹ cậu ấy muốn cậu ấy ném đi, nhưng cậu ấy sống chết không chịu, đối với vật dụng của mình, cậu ấy đều như vậy, chỉ cần đã dùng thì chỉ nhận mỗi nó thôi. Vậy nên, trong nhà có rất nhiều đồ vật cậu ấy đã từng dùng. 

Đồng hồ không bị ném đi, nhưng số điện thoại của người nọ lại bị mẹ cậu ấy xóa mất. 

Nét mặt Ninh Viễn không có gì thay đổi, chỉ là ngơ ngác nhìn màn hình. Không quá vài giây, cậu ấy ấn lên màn hình, cúp điện thoại. 

Hướng Biên Đình không đoán được trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì, Hạ Tuyên cũng đoán không ra, cũng không ai có thể đoán được. Thế giới tâm lý của cậu ấy vốn đã không giống với đại đa số người, không thể dùng logic thông thường để tìm hiểu được. 

Ninh Viễn nhận điện thoại xong liền ngơ ngác đứng tại chỗ, Hạ Tuyên đến gần vuốt nhẹ đầu cậu ấy: “Đi thôi.” 

Cứ đi về phía trước thôi.