Miệng nhanh hơn não, câu này Hướng Biên Đình gần như là buột miệng thốt ra.
—— em nhớ anh.
Thật ra cũng không tính là câu gì xấu hổ, nhưng đủ trực tiếp, so với mấy câu âu yếm lộ liễu càng rung động lòng người hơn nhiều. Hạ Tuyên không ngừng động tác trên tay, nét mặt cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng trướng trướng, chỗ trống trong trái tim cũng được lấp đầy.
Nhiều ngày rồi, Hướng Biên Đình không nói chữ ‘nhớ’ ấy với Hạ Tuyên, bây giờ rốt cuộc nói ra, nỗi nhớ nhung nghèn nghẹn trong lòng rốt cuộc cũng vơi đi đôi chút. Đúng là, có cảm xúc gì cũng không thể đè nén trong lòng, phải thể hiện ra mới thoải mái.
Thoải mái thì thoải mái, nhưng có hơi ngượng ngùng, cậu vô thức sờ vành tai mình, nóng nóng, đúng là ngượng ngùng, phản ứng bản năng của cơ thể không gạt được ai, nó tức thời truyền đạt tin tức với Hướng Biên Đình rằng ——
Hiện tại màycó một meo meo thẹn thùng.
Trên hành lang không ầm ĩ như trong ghế lô, Hướng Biên Đình xoa vành tai nóng bỏng của mình, mơ hồ nghe thấy thanh âm ‘ong ong’ truyền ra từ đầu kia điện thoại.
“Anh đang xăm mình cho khách hả?”
“Ừ.”
“A…… Đã trễ thế này.” Vừa làm việc vừa tiếp điện thoại phỏng chừng rất bất tiện, còn dễ mất tập trung, Hướng Biên Đình không muốn quấy rầy hắn: “Vậy em cúp máy trước nha Tuyên ca, không quấy rầy anh làm việc nữa.”
“Ừ.”
Trước khi cúp điện thoại, Hướng Biên Đình nghe thấy Hạ Tuyên thấp giọng nói câu: “Anh cũng vậy”. Điện thoại vẫn dán bên tai, nghe Hạ Tuyên nói thế, Hướng Biên Đình ngẩn người, chớp nhẹ hai mắt, cười khẽ: “Tạm biệt, Tuyên ca.”
Đám bạn trong ghế lô vẫn còn biết chừng mực, biết Hướng Biên Đình đang gọi điện thoại với người yêu, cũng không bát quái đến mức đuổi theo nghe lén mà để Hướng Biên Đình an tâm nói chuyện điện thoại xong.
Thẩm Trạch thì lại thảm, cả đám không đi bát quái đương sự, tóm được cậu ta liền hỏi đông hỏi tây. Cậu ta canh miệng nghiêm ngặt, ngậm miệng không nói gì, nhân dân tệ hay đô Úc đều không có tác dụng, bảo không biết thì chính là không biết.
Trần Diệp thấy thật sự moi không ra được gì, dựng thẳng ngón trỏ về phía Thẩm Trạch, hỏi: “Chỉ hỏi một câu, lớn lên thế nào?”
Thẩm Trạch chép chép miệng, tuy biết đám này đều nhận đồng người yêu của Hướng Biên Đình là nữ, nhưng nếu bỏ qua giới tính, gương mặt kia của Hạ Tuyên nói sao cũng chỉ có một chữ “đẹp”, lại còn không phải đẹp bình thường mà thuộc về cấp bậc ‘siêu cấp đại soái ca’ ấy.
“Rất đẹp.” Thẩm Trạch gật đầu, bổ sung thêm một câu khách quan: “Dù sao diện mạo kia của hắn không thường thấy đâu.”
Trần Diệp “hắc” một tiếng: “Nghe mày nói câu này, chắc là đại mỹ nữ rồi.”
Thẩm Trạch cúi đầu “phụt” một tiếng, run rẩy bả vai cười mãi.
“Hướng Biên Đình điều kiện như vậy tìm đại mỹ nữ cũng rất bình thường mà, hồi cấp 3 cậu ấy đâu thiếu con gái theo đuổi.” Có người nói một câu.
Thẩm Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía Tả Thấm đang ngồi bên kia chọn bài hát. Hôm nay, Tả đại tiểu thư vẫn luôn rất bình tĩnh, ngay cả lúc Hướng Biên Đình thừa nhận bản thân đang yêu đương, cô ấy cũng không có phản ứng gì quá lớn. Cậu ta nghi ngờ hôm Quốc Khánh lần đó ở quán bar Hướng Biên Đình đã nói chuyện bản thân thích nam với cô ấy, nếu không cũng không đến mức khóc thành như vậy. Hôm nay, thái độ của cô ấy với Hướng Biên Đình cũng rất nhạt, không phải cố tình lãnh đạm, cũng không giống như trước vừa thấy mặt đã tươi cười đến gần, hẳn là đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Hướng Biên Đình đang muốn quay lại ghế lô, quay đầu liền nhìn thấy một người ở đầu kia hành lang đi tới, cậu ấy mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh đậm to rộng, trên đầu đội mũ len đen, khóa áo kéo lên trên cùng che khuất non nửa khuôn mặt, đợi người đến gần, Hướng Biên Đình mới nhận ra đó là em trai của Trần Diệp, tên Trần Dục.
Em trai của Trần Diệp nhỏ hơn cậu hai tuổi, năm nay học lớp 11. Hướng Biên Đình với Trần Diệp, Thẩm Trạch đều là chơi từ nhỏ đến lớn, cậu cũng biết em trai Trần Diệp. Trước kia, có dịp nghỉ đông và nghỉ hè đến nhà Trần Diệp chơi, cậu còn kèm cặp Trần Dục làm bài tập. Tính cách hai anh em họ hoàn toàn khác nhau, Trần Diệp hướng ngoại, hay nói, em trai cậu ta lại hướng nội, kiệm lời.
“Tiểu Dục?”
Trần Dục đi tới, nắm lấy cổ áo túm lên trên một chút, giống như muốn che lại cái mũi, cậu ta rũ mắt, thấp giọng gọi một tiếng: “Đình ca.”
“Bên ngoài lạnh lắm phải không, mũi bị lạnh đỏ rồi.”
Trần Dục ‘vâng’ một tiếng: “Có tuyết rơi ạ.”
“Anh em gọi em tới?” Hướng Biên Đình đẩy cửa ra.
“Giúp anh ấy đưa thuốc, anh ấy không mang thuốc suyễn.”
Trần Diệp có bệnh hen suyễn, là bẩm sinh, bệnh suyễn không có tần suất phát tác nhất định, đôi khi vừa bị kích động liền có khả năng phát tác. Trước đó cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống đó, nếu không mang theo thuốc sẽ rất phiền toái. Đêm nay ra ngoài ăn cơm Trần Diệp quên không mang thuốc, Trần Dục thấy, biết anh mình ở chỗ này hát K nên giúp đưa lại đây.
Hướng Biên Đình cười cười: “Hai người nên đổi thân phận đi, em hiểu chuyện hơn anh trai em nhiều, cũng càng giống anh trai cậu ta.”
Vừa mới đẩy cửa ra, Trần Diệp đã cầm một ly rượu đưa cho Hướng Biên Đình: “Trốn ngoài đó lâu vậy, nhanh nhận phạt đi.”
“Anh.” Trần Dục đứng phía sau gọi một tiếng.
“Em đến thật à?” Trần Diệp nhìn em trai mình đứng sau lưng Hướng Biên Đình: “Không phải nói không cần đi sao, một lát nữa anh về rồi. Em xem, mặt em bị lạnh kìa.”
Trần Dục đưa thuốc cho cậu ta xong liền quay đầu muốn đi, Trần Diệp lập tức túm chặt mũ áo lông của cậu ấy: “Đợi lát về cùng anh, ngồi chơi một lát đi, anh gọi chút gì cho em ăn.”
Trần Dục nhấp môi, xoay người lại ‘ừ’ một tiếng.
Cậu ấy luôn không thích những nơi thế này, hôm nay lại đồng ý ở lại, Trần Diệp cũng thấy ngoài ý muốn, hơi sửng sốt, vừa lấy lại tinh thần liền vội đưa ly rượu cho Hướng Biên Đình: “Nhanh đê.”
Hướng Biên Đình nhận ly rượu trong tay cậu ta, còn là rượu Tây, uống xong ly này cậu gục mất.
Nhưng đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nên nhận phạt thì phải nhận.
Trần Dục nhíu mày, nhìn anh trai mình: “Anh còn uống rượu?”
“Anh không uống, anh uống trà quả. Cái này là của Đình ca em, anh ở bên ngoài chưa bao giờ uống rượu em còn không biết sao, tiếc mạng lắm.”
Hướng Biên Đình đưa ly rượu lên muốn uống, Thẩm Trạch xoải bước đi tới, chắn cái ly của cậu: “Mày định nốc hết một ngụm thật à, hôm nay muốn để tao khiêng về nhà chắc.”
Hướng Biên Đình cười: “Chứ không thì sao, bị phạt thì phải nhận chứ.”
“Không uống cũng được.” Trần Diệp lại toát ra ý xấu, nhướng mày nói: “Có thể đổi hình phạt khác.”
Hướng Biên Đình nhíu mày, biết thằng nhóc này chắc chắn có ám chiêu. Cậu nói: “Không cần đâu.” Nói xong liền uống cạn ly rượu Tây ấy, lượng rượu trong ly cũng không nhiều lắm, lại có viên đá lớn, rượu bị pha loãng ít nhiều, cũng không bị cay họng lắm.
“ĐM.” Thẩm Trạch sợ ngu người, cậu ta biết tửu lượng của Hướng Biên Đình, uống rượu vang đỏ cũng có thể uống say chứ nói gì rượu Tây, còn dám nốc hết một ngụm như vậy: “Mày không uống chậm được chút sao.”
Hướng Biên Đình đã tính toán xong, nếu như cậu uống say thật, nhiều lắm là ngủ gục thôi, Hạ Tuyên không ở đây, cậu cũng không có đối tượng để ‘cưỡng hôn’, không đến mức bị mất mặt. Ngủ rồi cũng vừa lúc, đỡ phải bị đám nhóc này thay đổi biện pháp moi tin gì từ miệng cậu.
Hướng Biên Đình thả ly rượu lên bàn, nói với Thẩm Trạch: “Chờ lát nữa nếu tao ngủ rồi, lúc đi nhớ đánh thức tao.”
Thẩm Trạch tức cười: “Tao lạy mày.”
Hướng Biên Đình hơi choáng đầu, đi qua ngồi xuống sô pha, Thẩm Trạch cũng ngồi xuống bên cạnh cậu: “Chậc chậc, tửu lượng ấy của mày, tương lai kế thừa gia nghiệp rong ruổi thương giới kiểu gì giờ.”
Trước 18 tuổi, Hướng Biên Đình không uống rượu, ba mẹ cậu không cho, bản thân cậu cũng không thích vị cồn ở trong miệng.
Bạn học tiểu Hướng còn nhỏ mà, tửu lượng có thể từ từ luyện.
Chơi trò chơi xong, cả đám lại bắt đầu ca hát, Trần Dục bị ông anh trai kéo tới sô pha, câu nệ ngồi xuống, chung quanh ngoại trừ Hướng Biên Đình với Thẩm Trạch ra, những người khác cậu ấy đều không quen. Trần Diệp đi hát, còn em trai thì ném đấy mặc kệ. Hướng Biên Đình nhìn cậu ấy lúng túng, vẫy tay bảo: “Tiểu Dục, qua đây ngồi này.”
Cậu ấy dịch lại đây, Thẩm Trạch hỏi: “Muốn hát bài gì không, anh chọn cho cậu.”
Trần Dục lắc lắc đầu.
“Vậy cậu ăn chút gì đi.”
Hướng Biên Đình càng lúc càng thấy choáng, nhắm mắt lại ngả người lên lưng ghế, Trần Dục quay đầu nhìn cậu: “Đình ca, anh không thoải mái sao?”
Hướng Biên Đình mở mắt ra, Trần Dục ở trong tầm mắt cậu đã hơi đong đưa.
“Không, chỉ là thấy hơi choáng.” Cậu lại nhắm mắt lại.
Cuối cùng, Hướng Biên Đình vẫn là ngủ rồi, Trần Dục đánh thức cậu, lúc mở mắt nghe thấy bên tai có người đang gọi “Đình ca”.
Cậu không ngủ lâu lắm, chưa được nửa tiếng. Bên ngoài đang có tuyết rơi, tuyết dày về nhà không an toàn, mọi người không muốn ở lại chơi lâu lắm, 10 giờ liền tan cuộc. Qua hơn 10 giờ, chỗ Hạ Tuyên cũng kết thúc. Nhận điện thoại của Hướng Biên Đình xong, cậu minh tinh nọ không lại bắt chuyện với Hạ Tuyên nữa. Xong việc rồi, Hạ Tuyên đang thu dọn thiết bị xăm mình, cậu minh tinh mặc áo khoác vào, gọi một tiếng: “Thầy Hạ.”
Hạ Tuyên đưa lưng về phía cậu ta: “Chuyện gì.”
“Thầy Hạ…… có người rồi?” Cậu minh tinh đi đến phía sau hắn, thật sự luyến tiếc một cực phẩm như vậy, nên muốn xác nhận lại lần nữa. Mặc dù cuộc gọi vừa rồi đã chứng minh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Hạ Tuyên nói: “Có.”
Cậu minh tinh trầm mặc thật lâu sau, thở dài, đội mũ lên, cười nói: “Vừa rồi là tôi đường đột, xin lỗi anh nhé, thầy Hạ đừng để trong lòng. Uhm…… hiệp nghị bảo mật tôi cũng ký rồi, nhiều nữa tôi không nói, thầy Hạ hẳn là hiểu chứ.”
Đây là đang nhắc nhở hắn chuyện gì không nên nói thì đừng nói bừa, còn phải duy trì hình tượng thẳng nam trước mặt fans. Tuy cậu ta nhìn ra được người này chắc chắn sẽ không đi nói bậy khắp nơi, chưa biết chừng nghe cậu ta nói xong câu ấy còn khinh thường trong lòng ấy chứ. Nhưng nên nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở, để ngừa lỡ như. Khinh thường thì khinh thường đi, chẳng sao cả, dù sao ngụm thịt này cậu ta không ăn được, không cần quan tâm hình tượng của mình thế nào trong lòng người ta.
Hạ Tuyên dọn dẹp xong, cởi bao tay và khẩu trang, xoay người đi ra ngoài, ngữ điệu không mặn không nhạt: “Biết đã ký hiệp nghị còn nói nhảm cái gì.”
Cậu minh tinh cười, mang kính râm lên, vẫn cứ cảm thấy đáng tiếc, thầm nghĩ nên tới sớm một chút.
Hướng Biên Đình vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng đầu, đứng không vững nên đưa tay vịn sô pha.
“Còn choáng hả?” Thẩm Trạch đỡ cậu: “Tửu lượng ấy của mày cũng coi như nhược điểm trí mạng của mày nhỉ.”
Trần Dục cầm lấy nước khoáng trên bàn đưa cho cậu: “Anh muốn uống chút nước không?”
Hướng Biên Đình nhận lấy, nói tiếng “Cảm ơn”, rượu Tây nặng độ, tác dụng chậm cũng lớn, cậu vốn nghĩ chợp mắt một lát có thể hoãn lại, kết quả vẫn là choáng.
Soái ca học bá ban Tự Nhiên cũng tương đương với nhân vật đoàn sủng, hiếm khi thấy Hướng Biên Đình mảnh mai như vậy, có người ở bên cạnh nói giỡn: “Trần Diệp, mày nhìn mày hành hạ người ta kiểu gì kìa.”
“Gì gì, cũng không phải tao ép uống, sao tự nhiên trách tao.”
“Có bia mà mày còn đưa rượu Tây cho người ta, tao uống cũng say vậy.” Người nọ nói.
“Ê, nói này làm gì……” Trần Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ biết tao cố ý mày còn bóc gốc gác tao, cậu ta đi tới nhìn Hướng Biên Đình: “Còn được không, Hướng thiếu gia? ”
Hướng Biên Đình lắc đầu: “Không được lắm.”
“Không phải muốn ói đi?”
“Muốn ngủ.” Hướng Biên Đình cảm giác tư duy đã có chút trì độn, liên quan đến cả công năng ngôn ngữ, bây giờ cậu không muốn nói chuyện lắm.
“Vậy về thôi, đi đi đi.” Trần Diệp nói xong cầm lấy áo khoác trên sô pha, duỗi tay xoa đầu Trần Dục một phen: “Đi thôi nhóc.”
Trần Dục nhíu mày, tự chỉnh lại mũ bị nghiêng lệch.
Hướng Biên Đình đi đường hơi loạng choạng, người khác nhìn không ra, nhưng chính cậu có thể cảm giác được, cậu cũng cảm thấy ý thức của mình đang từ từ trôi đi, một giây trước suy nghĩ cái gì, giây tiếp theo đã quên mất. Tiếng vui cười của các bạn học cũng trở nên mơ hồ, không biết bọn họ đang nói gì, đang cười cái gì.
Cậu mơ màng nghĩ, phải luyện tửu lượng mới được. Lại mơ màng nghĩ, trước khi ngủ gục phải gọi điện thoại cho Hạ Tuyên, lên xe liền gọi.
“Mày ổn không?” Bên cạnh truyền đến giọng của Thẩm Trạch: “Đừng đi nửa đường ngủ luôn đấy.”
Hướng Biên Đình cắm tay vào túi áo, ngón tay cọ vỏ điện thoại, híp mắt nói: “Đang đấu tranh với ma ngủ.”
Thẩm Trạch buồn cười: “Đó mà là ma ngủ sao, đó là ma say mới đúng. Không được thì thôi, tao kéo mày ra ngoài.”
Hướng Biên Đình không muốn nói chuyện, đại não gần như tiến vào trạng thái ngủ đông, không suy nghĩ được.
Điện thoại trong túi vang lên, ngón tay Hướng Biên Đình đang cọ điện thoại chợt dừng, chậm chạp lấy nó ra. Cậu nhìn màn hình —— tên hiển thị là một ngôi sao.
Cậu sửng sốt hai giây, quẹt màn hình, đặt lên tai.
Đã bảo là đại não liên lụy đến công năng ngôn ngữ, hỗn loạn rồi, há mồm hô một tiếng “chú Hạ”.
Giọng cậu khàn khàn, nhưng thanh tuyến rõ ràng, bạn học bên cạnh nghe thấy đều quay qua nhìn cậu.
Ngoại trừ Thẩm Trạch ra, không ai biết cuộc gọi này chính là từ người cậu gọi lúc nãy, không ai sẽ liên tưởng đến được. Thẩm Trạch nghe thấy xưng hô “chú Hạ”, đầu óc suýt thì héo rút, Hướng Biên Đình vừa gọi ra miệng cũng chưa kịp phản ứng lại đây là ai, sửng sốt hai giây mới lưu ý đến họ “Hạ” này.
Ánh đèn trên hành lang KTV lờ mờ, cũng may lực chú của mọi người đều dồn lên người Hướng Biên Đình, nếu không chắc chắn sẽ chú ý tới khuôn mặt cạn lời lại vặn vẹo kia.
Cậu ta nghĩ thầm, Hướng Biên Đình mày tiêu rồi, còn thần bí cái gì, đợi coi mày tự khai là cái chắc.
“Uống rượu?” Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Hạ Tuyên.
Đầu Hướng Biên Đình thấm chút men say, nghe giọng nói của Hạ Tuyên cảm thấy có chút hấp dẫn, mang theo từ tính, nghe mà lỗ tai tê dại.
Cậu thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, chút ý thức tỉnh táo còn lại đều dùng để nói chuyện với Hạ Tuyên, không có sức đâu chú ý đến ánh mắt các bạn học.
Hoặc là nói, với trạng thái bây giờ, cậu không thèm để ý đến những ánh mắt đó.
Cậu biết chung quanh đều là bạn học, gọi “chú Hạ” cũng là xuất phát từ tiềm thức.
Lần trước uống nhiều, cậu cũng lơ mơ hoang đường quá một lần.
“Về nhà chưa?” Hạ Tuyên ở bên kia hỏi cậu.
“Chưa ——” Hướng Biên Đình dừng một chút, ngữ tốc nói chuyện chậm hơn thường ngày: “Sắp về rồi.”
“Về thế nào?” Hạ Tuyên đóng cửa lại, trên kính chắn gió rơi xuống một mảnh bông tuyết nhỏ xíu, chỉ một điểm nhỏ màu trắng, nhỏ đến mức khó thấy được.
Tài xế đã chờ ở cửa, Thẩm Trạch đánh giá sai, Hướng Biên Đình còn chưa kịp tự khai, một đám người đã ra cửa KTV. Mọi người tạm biệt nhau trước cửa, Hướng Biên Đình giống như chẳng sao cả tiếp tục nói chuyện với Hạ Tuyên, có bạn học chào tạm biệt cậu, cậu liền máy móc vẫy vẫy tay.
Thẩm Trạch đẩy cậu về phía xe đang đậu, đẩy vào trong xe, thấp giọng lải nhải một câu: “Hướng Biên Đình mày làm tao mở rộng tầm mắt thật, còn mẹ nó ‘chú Hạ’ nữa.”
Hai người gay đủ rồi đấy!
Lời này cậu ta nhịn không nói, sợ chú tài xế ngồi phía trước nghe thấy.
Hướng Biên Đình nâng mí mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt lười nhác.
Thẩm Trạch nói với chú tài xế: “Chú tiểu Tề, cậu ấy uống say rồi, về đến nhà chú báo lại với quản gia Hạ một tiếng nhé.”
Chú tài xế gật đầu: “Được.”
“À……” Thẩm Trạch nghĩ nghĩ, trước tiên giúp Hướng Biên Đình đánh yểm hộ: “Lát nữa sợ cậu ấy mượn rượu làm càn nói bậy bạ, chú đừng để ý cậu ấy, chú cứ tập trung lái xe, đường trơn, cẩn thận chút ạ.”
Đối phương cười nói: “Biết.”
Thẩm Trạch đóng cửa xe lại, Hướng Biên Đình dựa vào một bên cửa sổ, nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, hơi nóng lúc thở ra phả lên cửa sổ, ngưng kết thành một vòng sương mù.
“Chú Hạ.” Hướng Biên Đình hít thở hơi nặng.
“Ừ.”
“Anh làm xong rồi à?”
“Xong rồi.”
Hướng Biên Đình suy nghĩ hơi chậm, nhất thời không biết muốn nói gì. Hai đầu điện thoại đều trầm mặc, một lát sau, Hạ Tuyên đột nhiên nói: “Gọi anh.”
Hướng Biên Đình chợt sửng sốt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chú Hạ.” Cậu lau sương trắng trên kính cửa sổ: “Sao vậy?”
“Không có sao, chỉ là muốn nghe giọng em.”
Năm nay ăn Tết sớm, không còn mấy ngày nữa, thật ra trước đó Hướng Biên Đình đã muốn hỏi Hạ Tuyên ăn Tết thế nào. Hắn chỉ có một mình, quá quạnh quẽ.
“Chú Hạ, Tết em về tìm anh đi.” Hướng Biên Đình nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Em với anh cùng nhau ăn Tết.”
Hướng Biên Đình nói chuyện say rượu nhưng cũng là lời trong lòng. Cậu biết lời đề nghị này không quá hiện thực, cũng đoán được Hạ Tuyên sẽ từ chối.
Hạ Tuyên đúng là từ chối: “Cứ ở nhà với ba mẹ em đi.”
Hướng Biên Đình nhắm mắt, loại cảm giác vô lực ấy lại ùa vào lòng.