Hướng Biên Đình chua xót cái mũi: “Không phải anh nói muốn đón Tết với nhà Viễn ca sao.”
“Anh càng muốn gặp em hơn.” Hạ Tuyên nói.
Hạ Tuyên chỉ ôm Hướng Biên Đình một lát rồi thôi, hắn cọ chóp mũi lên tóc cậu, tay cũng rời khỏi eo cậu. Dù sao cũng đang đứng trước cổng nhà Hướng Biên Đình, nhỡ có người trong nhà bước ra nhìn thấy hai người họ ôm nhau, năm nay đừng mong đón Tết an ổn.
Hướng Biên Đình còn ôm cổ Hạ Tuyên, Hạ Tuyên nghiêng đầu dán môi bên tai cậu: “Anh ôm thêm một lát, ba phút thật sự không đủ.”
“Anh chỉ muốn em ba phút thôi sao.” Hướng Biên Đình vẫn cứ ôm hắn, mặt cọ bên cổ hắn, môi chạm lên cổ áo lông của hắn, hơi giương mắt nhìn hắn: “Không muốn thêm chút gì sao?”
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Bây giờ anh không tham, về sau em cho anh là được. Chính em.”
Hôm nay, Hạ Tuyên nhẫn nhịn, Hướng Biên Đình lại không chịu, tuổi trẻ khí thịnh, cảm xúc của cậu đã bị đè nén mấy ngày, cho nên hành động thân mật hiện tại cũng đều do cậu chủ động. Cậu mặc kệ bây giờ đang ở đâu, ngẩng mặt, hôn lên môi Hạ Tuyên một cái.
“Đều cho anh.” Cậu thấp giọng đáp lại.
Hạ Tuyên trầm mặc, Hướng Biên Đình nghe thấy tiếng hít thở của hắn trầm hẳn.
Phía xa nơi chân trời vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, cũng kéo về chút lý trí của Hướng Biên Đình, cậu buông Hạ Tuyên ra, cúi đầu nhìn bao lì xì trong túi áo khoác, vừa mở ra nhìn, một xấp vừa dày với lớn, phỏng chừng là bao lì xì vạn nguyên.
Hèn gì vừa rồi Hạ Tuyên thả bao lì xì vào túi cậu lại cảm giác túi áo chùng xuống.
“Bao lì xì này nhiều quá.” Hướng Biên Đình vuốt bao lì xì nói.
“Cũng không thể để em gọi không mấy câu ‘chú Hạ’ kia được.”
Hướng Biên Đình “phụt” cười: “Vậy em nhận bao lì xì này cũng dễ thật.” Cậu không đẩy trả mà thoải mái nhận lấy. Người đưa là Hạ Tuyên, càng miễn bàn vật ngoài thân thế này, đây là tiền mừng tuổi Hạ Tuyên cho cậu, cậu phải giữ kỹ.
Hướng Biên Đình cất bao lì xì vào túi, chớp chớp mắt, nhìn ra phía sau, xác nhận không có ai, tiến đến bên tai Hạ Tuyên, nói: “Gọi anh ‘chú Hạ’ mấy câu nhưng anh cũng không phải chú em, hai ta không chia bối phận, anh là bạn trai em mà.”
Không ngờ lại có thể nhìn thấy Hạ Tuyên trước đêm giao thừa, Hướng Biên Đình như được bơm đầy máu sống lại, bản tính ‘thả thính tự nhiên’ lại hiện ra, cậu ép giọng rất thấp, gần như nỉ non với Hạ Tuyên: “Em không tin anh không biết em gọi anh như vậy là vì chút tình thú khó nói đó nha, chú Hạ.”
Hạ Tuyên nghiêng mắt nhìn cậu, Hướng Biên Đình thả thính xong liền chạy, hơi lui ra sau một chút, mở miệng tán tỉnh xong tai cũng đỏ bừng.
Thì, vừa xấu hổ vừa sung sướng í.
Hai người yên lặng nhìn nhau không nói một lát, không lâu sau, hai tai Hướng Biên Đình lại càng đỏ.
Hạ Tuyên mở miệng: “Biết là tình thú, về sau muốn em ở trên giường gọi anh như vậy cũng đừng xấu hổ là được.”
Gừng càng già càng cay, Hướng Biên Đình bại trận, lần này cả gương mặt đều đỏ.
Hạ Tuyên chính là thích tính cách nghịch ngợm lại đơn thần ấy của cậu, tiếp tục bâng quơ trêu cậu: “Thả thính lung tung lại còn đỏ mặt.”
Hướng Biên Đình che mặt mình lại: “Nó không biết cố gắng nó muốn đỏ, em cũng không có cách nào.”
Hạ Tuyên không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn. Hôm nay, Hạ Tuyên mặc một chiếc áo khoác dài, bên trong là áo lông cao cổ, vừa đơn giản vừa phong cách. Hắn vốn cao, mặc bộ đồ này càng làm nổi bật dáng người.
Hướng Biên Đình cười nói: “Đều soái. Câu này không phải biết rõ cố hỏi sao, bình thường anh có soái không tự mình xem gương chẳng phải biết sao, sự thật khách quan mà.”
Hướng Biên Đình nhíu mày: “Anh ăn cơm máy bay? Anh……đi vào với em đi, ở nhà em ăn bữa cơm tất niên.”
“Anh nói ăn rồi.” Hạ Tuyên không nhịn được sờ sờ đầu cậu, ba phút đã sớm trôi qua, Hướng Biên Đình ra ngoài cũng lâu rồi: “Em đi vào ăn cơm đi.”
“Anh tới đây một chuyến chỉ để phát tiền mừng tuổi cho em thôi sao.”
Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”
Hướng Biên Đình há miệng thở dốc, không biết phải nói gì.
“Cũng muốn nhìn em một cái.” Hạ Tuyên nói.
“Đừng chỉ nhìn một cái thôi, anh có thể nhìn em nhiều cái mà.”
“Ừ.” Hạ Tuyên chăm chú nhìn cậu: “Đang nhìn này.”
Hướng Biên Đình cười: “Hôm nay anh ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Đặt phòng rồi?”
“Ừ.”
“Anh định ở lại mấy ngày?”
“Ngày mai anh đi.”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Anh…… Anh đúng là chỉ tới đây nhìn em một cái thật à.”
Hướng Biên Đình đúng là ra ngoài hơi lâu, hơn mười phút rồi, Giang Lâm đều phải đi ra tìm người. Nơi này cách cửa cổng không xa lắm, trong hoa viên còn có đài suối phun, Hạ Tuyên ngước mắt liền thấy Giang Lâm ở phía sau suối phun cách đó không xa đi tới.
Hướng Biên Đình đưa lưng về phía cổng, không nhìn thấy Giang Lâm, tiếp tục nói chuyện với Hạ Tuyên: “Anh đặt vé máy bay chưa?”
“Chưa.”
“Vậy không ở lại thêm hai ngày được sao.”
Hạ Tuyên nói: “Được.”
“Em về ăn cơm đi, anh về khách sạn.”
“…… Đừng đi.”
Nghĩ Hạ Tuyên Tết nhất còn phải ăn cơm máy bay, Hướng Biên Đình liền thấy khó chịu trong lòng. Bây giờ, cậu đã bình tĩnh hơn vừa rồi, biết mang Hạ Tuyên vào nhà cậu ăn cơm tất niên là không hiện thực, đến lúc đó còn phải nói dối bịa lý do, nhưng cậu cũng không muốn để Hạ Tuyên một mình.
“Đừng cái gì đừng.” Giọng của Giang Lâm vang lên từ phía sau, Hướng Biên Đình sửng sốt, đỉnh đầu bỗng bị vỗ một cái.
Cậu quay đầu lại: “…… Anh.”
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên, vừa rồi ở chỗ suối phun hắn đã nhận ra là ai, thân cao với khí chất ấy không phải ai cũng có, đến gần vừa thấy, quả nhiên.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt lúc nãy của Hướng Biên Đình, người này chắc chắn là mới từ Giang Châu bay đến đây.
Hèn gì thằng nhóc này lại mắc bệnh tương tư, có một người quan tâm đến mình như vậy, đúng là dễ mù quáng.
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên gật đầu, lại nâng cánh tay chỉ mặt đồng hồ với Hướng Biên Đình: “Biết cậu ra ngoài bao lâu không?”
“Sắp hai mươi phút rồi.”
“Thế nào, muốn chọn dịp giao thừa quan trọng như vậy để come out với bố mẹ cậu à.”
Hướng Biên Đình nhìn về phía cửa nhà, hỏi Giang Lâm: “Anh bị bọn họ phái tới?”
“Đúng vậy.”
Vừa rồi, Giang Lâm chỉ muốn ra ngoài rít điếu thuốc, vừa đứng dậy đã bị mẹ Hướng Biên Đình gọi lại, nhờ hắn có đi ra ngoài thì tìm Hướng Biên Đình.
“Cũng to gan quá nhỉ.” Giang Lâm nói: “Đang ở trước cửa nhà đó.”
“Tụi em đâu có làm gì.” Hướng Biên Đình to gan lắm chứ, nói câu này ra cũng không chột dạ, ở trong mắt cậu, moah moah đều không tính là làm gì.
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên: “Phải đi rồi?”
Hạ Tuyên gật đầu.
Giang Lâm ‘ừ’ một tiếng: “Tôi đưa cậu ấy vào.”
“Được.”
Hướng Biên Đình nhíu mày, Giang Lâm thấy vậy, trong lòng đã rõ, em trai hắn là trưởng thành, hiểu chuyện, nhưng cũng cứng đầu, muốn làm gì có mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Giang Lâm trầm giọng nói: “Đừng ở đây làm gì hồ đồ, cái nào nặng cái nào nhẹ cậu hiểu đấy. Cậu còn không quay vào, lát nữa đi ra sẽ là ba mẹ cậu đấy.”
Hướng Biên Đình là cứng đầu, nhưng cũng không hồ đồ, cậu nói với Hạ Tuyên: “Ngày mai anh đừng đi ngay nha.”
Hạ Tuyên nói: “Không đi.”
Hướng Biên Đình gật đầu, nói: “Vậy em đi vào đây Tuyên ca.”
“Ừ, năm mới vui vẻ.”
“Còn chưa tới năm mới mà.” Hướng Biên Đình nói: “Nhớ chia em địa chỉ khách sạn, ngày mai em tới chúc Tết anh.”
Giang Lâm đưa cậu vào nhà, trên đường đi nói với Hướng Biên Đình: “Suy nghĩ lát nữa nói với ba mẹ cậu thế nào đi.”
“Thì nói đi ra ngoài gọi điện thoại, không phải mới nãy nói vậy sao.” Hướng Biên Đình cắm hai tay vào túi, vuốt nhẹ bao lì xì: “Ba mẹ em không bát quái như vậy, chắc bọn họ cũng không hỏi đâu.”
Giang Lâm nghĩ cũng có khả năng, vừa rồi mẹ hắn nói có lẽ Hướng Biên Đình đang quen bạn gái, nhưng ba mẹ Hướng Biên Đình cũng không có phản ứng gì, cũng không tiếp lời ấy. Chắc là không muốn can thiệp nhiều về sinh hoạt cá nhân của Hướng Biên Đình.
Nghĩ lại câu cuối cùng Hướng Biên Đình nói với Hạ Tuyên vừa rồi, Giang Lâm bật cười: “Cậu còn nói chúc Tết người ta, sáng mai khách đến nhà sẽ không ít hơn hôm nay đâu, cậu đi ra được sao.”
Hướng Biên Đình nghĩ, đừng nói là sáng mai, đêm nay em đã muốn đi rồi.
Lúc này, Giang Lâm mới chú ý tới viền túi áo Hướng Biên Đình lộ ra góc bao lì xì, hỏi cậu: “Bao lì xì trong túi là hắn cho?”
Giang Lâm cười trêu: “Xem cậu vui chưa kìa. Hắn từ Giang Châu chạy tới đây?”
“Ừ.”
Giang Lâm gật đầu: “Đủ quan tâm đấy.” Hắn nhìn túi áo căng phồng của Hướng Biên Đình: “Bao lì xì cậu không giấu trong quần áo đi, nhét trong túi như vậy dễ thấy lắm, lát nữa mọi người thấy lại hỏi.”
Hướng Biên Đình kéo phéc mơ tuya áo khoác, cất bao lì xì vào túi kép bên trong.
Sau khi quay vào nhà, ba mẹ Hướng Biên Đình đúng là không hỏi gì, chỉ nói sao đi ra ngoài gọi điện thoại lâu vậy, đồ ăn đều nguội rồi.
Cô cậu hỏi một câu: “Tiểu Đình có phải quen bạn gái không?”
Giang Lâm đứng dậy gắp cái chân cua cho mẹ hắn, cố ý giúp Hướng Biên Đình tách đề tài này ra: “Người trẻ tuổi bây giờ đều trọng riêng tư, mẹ hỏi cái này làm gì, mẹ ăn đi.”
Hướng Biên Đình cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên: Tuyên ca, địa chỉ khách sạn.
Hạ Tuyên chia cho cậu định vị khách sạn.
Vừa ăn cơm tất niên xong, không lâu sau liền có người đến nhà chúc Tết. Ngày mai, khách đến nhà cũng sẽ không ít. Năm nào cũng vậy, thân thích, bạn bè, đối tác doanh nghiệp, đều đến chúc Tết, tặng lễ, thăm hỏi, mấy ngày ăn Tết có thể đạp vỡ ngạch cửa Hướng gia.
Ba mẹ đang tiếp đãi khách khứa, Hướng Biên Đình tìm kẽ hở chuồn đi, vừa chuẩn bị ra gara, còn chưa kịp tới cửa thang máy đã bị ông anh họ bắt được, thít chặt cổ: “Đi đâu?”
“Biết ngay thằng nhóc cậu không nhịn được tới ngày mai.”
Hướng Biên Đình cong cong khóe môi: “Em đi chúc mừng năm mới.”
Giang Lâm vỗ lên gáy cậu một cái: “Mê mẩn đến vậy à.”
“Ờ.” Hướng Biên Đình đi vào thang máy, Giang Lâm cũng theo vào.
Mấy câu muốn nói, Giang Lâm đã sớm nói với Hướng Biên Đình hôm đến Giang Châu đi công tác rồi. Hiện tại, Giang Lâm vẫn giữ thái độ ấy, chuyện này chỉ cần bản thân Hướng Biên Đình hiểu rõ, vậy cứ để cậu tiếp tục. Cho dù quá trình và kết quả có thế nào thì cũng là do Hướng Biên Đình lựa chọn. Cứ tự do trải nghiệm, nhân sinh vốn chính là dùng để thể nghiệm, tốt, xấu, đều là phong cảnh ven đường.
Hướng Biên Đình ngồi vào xe, mở WeChat ra kiểm tra, chỗ nào cũng thấy phát bao lì xì, trong nhóm chat bạn học cấp ba có mấy người tag cậu. Cậu lướt lịch sử trò chuyện lên trên, có người rủ rê mọi người đi ra ngoài chơi, đã đặt chỗ rồi, ai đi được đều lên tiếng hết cả, chỉ có mỗi Hướng Biên Đình vẫn luôn lặn xuống nước, nên bị họ tag tên.
Hướng Biên Đình lịch sự đáp lại một câu: Có việc không đi được.
Mới vừa khởi động xe, Thẩm Trạch liền gọi điện thoại tới, cậu ta mới vừa ăn cơm tất niên xong, vốn định tìm Hướng Biên Đình đi ra ngoài chơi.
“Mày có chuyện gì? Không đi hả?”
Hướng Biên Đình cười nói với cậu ta: “Tao coi xuân vãn.”
Thẩm Trạch cạn lời: “Mày coi cái cầu xuân vãn, rốt cuộc có chuyện gì?”
Vừa vào xe, điện thoại liền kết nối Bluetooth, Hướng Biên Đình lái xe ra ngoài, nói: “Việc riêng, đừng hỏi.”
Khách sạn Hạ Tuyên ở cách đây không xa, còn là của nhà Hướng Biên Đình, cậu bước vào đại sảnh còn cố ý đội mũ, đeo khẩu trang, sợ bị nhân viên lễ tân nhận ra.
Chúc mừng năm mới mà như ăn trộm vậy.
Ở khách sạn, đi thang máy lên lầu phải quẹt thẻ, Hướng Biên Đình ngồi trong khu nghỉ ngơi ở đại sảnh gửi WeChat cho Hạ Tuyên.
—— Tuyên ca, xuống lầu dẫn em lên.
Hướng Biên Đình ngồi dưới đại sảnh ba phút, nghe tiếng thang máy “ting” một tiếng, cậu ngước mắt nhìn lên liền thấy bóng người quen thuộc. Hạ Tuyên lập tức bước về phía cậu, tóc vẫn còn ướt, hẳn là vừa mới tắm xong.
Hướng Biên Đình đứng lên, Hạ Tuyên rất muốn trực tiếp nắm chặt tay Hướng Biên Đình, nhưng chỗ này là khách sạn, trong đại sảnh lại người đến người đi.
Bốn mắt tương vọng, hai người đều im lặng không nói.
Không có gì cần nói, chỉ một ánh mắt đã đủ thấu hiểu nhau.
Hướng Biên Đình yên lặng đi theo Hạ Tuyên vào thang máy, trải qua hành lang, Hạ Tuyên quẹt thẻ mở cửa, vừa cắm thẻ lên tường, Hướng Biên Đình còn chưa kịp bước vào phòng đã bị hắn túm vào, đóng cửa lại, trực tiếp túm tới giường, mũ trên đầu Hướng Biên Đình cũng rớt.
Hạ Tuyên cúi người đè lên, vén lên một góc khẩu trang: “Che kín mít như vậy làm gì?”
“Khách sạn này…… là của nhà em, bên lễ tân đều biết em.”
Hạ Tuyên dùng ngón tay cái vuốt ve bờ môi cậu: “Không phải ngày mai mới chúc Tết anh sao, sao bây giờ lại tới đây.”
Hướng Biên Đình dò ra đầu lưỡi, liếm nhẹ lên đầu ngón tay Hạ Tuyên, khẽ giọng nói: “Em không đợi ngày mai được.”
Hạ Tuyên bóp chặt hai bên má cậu, cúi đầu hôn xuống.