Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 1: 1




Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt.

Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ.
Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng.
Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây.

Đôi chân đẹp quá!
Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô.
Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại.

Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi.


"Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô.

Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng.
Cô không nhận lấy ngang mà hỏi ngược lại: "Không phải 40 đồng sao?"
Đàn chị cười khẩy đáp: "Trước khi vào biểu diễn em nói em biết, kết quả thì sao? Em không bị lệch nhịp tận mấy động tác đấy."
"Đúng là em nói trước đây em từng học múa cổ điển, nhưng đến tận chín giờ tối qua chị mới báo bên chị thiếu người, nhất quyết lôi em đi bằng được, em tập đến tận nửa đêm..."
"Được rồi được rồi, biết rồi! Cũng chỉ là chuyển cho em thiếu 10 đồng thôi mà, gì mà phải nhỏ nhen thế?"
Ôn Từ nghiến răng nghiến lợi, khăng khăng nói: "Lúc trước nói bao nhiêu thì bây giờ chị phải trả em bấy nhiêu, làm người không thể nói lời không giữ lời như vậy được."
"Được rồi, chuyển rồi đấy."
Đàn chị ở hội sinh viên trợn mắt, sau đó hùng hổ xoay người đi vào trong sân vận động.

Ôn Từ nhấp xác nhận nhận tiền, lại nghỉ thêm một lúc nữa mới khó khăn đứng dậy.
Bầu không khí trong sân sôi sục nóng đến cực điểm, các cô gái các chàng trai tràn ngập hơi thở thanh xuân đều đứng lên đồng loạt hô vang tên một người...!
"Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch!"
Sau khi lên đại học, Ôn Từ đã nghe mọi người nhắc đến cái tên này trong nhiều dịp khác nhau, cứ như cái người tên Phó Tư Bạch này là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường vậy...!
Nhưng cô chẳng thèm quan tâm.
Cô cầm cặp sách, cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi đi về phía phòng đựng đồ ở hành lang sân bóng rổ, lát nữa ăn vội ăn vàng cho xong bữa rồi tối đến còn phải tới cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Hành lang không có nhiều người, tiếng cổ vũ trong sân dần bị tầng tầng lớp lớp vách tường ngăn cách, từ xa đổ lại tựa như tiếng vọng trong giấc mơ.
Ôn Từ đẩy cửa phòng đựng đồ ra rồi đi thẳng tới chỗ tủ để đồ của mình, cô mở cửa, cầm quần áo chuẩn bị vào phòng thay đồ thay quần áo ra.
Ngay khi cô đi ngang qua ngăn tủ thứ hai thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật nảy mình.

Trong vách tủ để đổ có một đôi trai gái đang thân mật với nhau.

.