Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 105: Cô gái tên Bonnie



Cô cảm thấy hơi căng thẳng, đôi con ngươi mở to nhìn thẳng phía trước dường như không rõ định vị.

Cao Lãnh Khang lãnh đạm ôm cô vào lòng, anh chậm chỉnh lại tư thế để cô dựa vào vai mình thoải mái. Môi lạnh hơi cong, anh cúi đầu nhẹ hôn lên mái tóc bạch kim có hương dịu nhẹ.

Giao Uyên chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt cô nhanh chóng dùng tay đẩy người đàn ông ra.

Nhưng dường như lực đẩy này chẳng hề đả động dù là một chút đến người đàn ông kia.

- Cao Lãnh Khang.

- Ừm.

- Ừm cái đầu anh, bỏ tôi ra.

Giao Uyên cau mày, tay không đẩy được người đàn ông kia chi bất lực tức giận. Cao Lãnh Khang không biểu hiện gì chỉ nhẹ giọng

- Ngồi yên.

- Tôi không phải thú cưng để anh tiêu khiển.

- Ừm.

Cao Lãnh Khang không để câu nói kia vào đầu, anh vẫn nguyên tư thế không động đậy, nhắm mắt mà thư giãn.

“Anh ta là người gì vậy chứ? Tên mặt lạnh này”

Thở hắt một hơi, cô mím môi hơi bực bội nhưng lại đành mặc kệ người đàn ông kia. Cô toàn lực dựa vào anh ta, cầm điện thoại nghịch.

Không lâu sau chiếc xe đen đã dừng lại tại thời điểm được định.

Tắt điện thoại Giao Uyên hơi động đậy một chút, cánh tay kia vẫn giữ chặt eo cô không buông.

“Anh ta đang ngủ thật đấy à?”

Cô hơi cau mày ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh ta vẫn đang mắt nhắm, thần sắc lạnh nhạ, hơi thở cũng đều ổn từng nhịp.

- Cao Lãnh Khang.

- Đi.

Người đàn ông sau đó liền cất tiếng khiến cô hơi giật mình.

Ngủ như không ngủ?

Cao Lãnh Khang xuống trước, cô đi theo sau chầm chậm bước ra khỏi xe.

- Đói?

Đưa mắt nhìn người vừa phát ra tiếng nói, mắt cô mở to đầu gật gật.

Không nói gì thêm, Cao Lãnh Khang càm tay cô sải chân dài đi vào trong nhà.

Vừa bước chân vào, Vera và Nora đã chạy ra, hai người vẻ mặt có chút không ổn, bọn họ nhỏ tiếng nói.

- Cậu chủ đã về.

Anh hơi gật rồi đi tiếp, nhưng hai người bên cạnh lại nói tiếp khiến anh hơi cau mày.

- Cậu chủ…tiểu thư Bonnie…

- A, Jordan. Anh về rồi sao!

Một cô gái chạy từ trong ra, gương mặt tươi cười nhìn thẳng hướng về Cao Lãnh Khang hớn hở nói.

Cô ta chạy đến định ôm Cao Lãnh Khang thì bị một cánh tay ngăn lại.

- Bonnie tiểu thư, xin người cẩn trọng ạ.

- Hai người…nghĩ mình đang làm gì vậy?

Cô ta chợt dừng lại, ném đôi mắt sắc bén lên người Vera và Nora.

Mặc dù trong lòng khá căng thẳng nhưng bọn họ vẫn giữ động tác không chuyển đổi.

- Lui xuống.

Cao Lãnh Khang lạnh lùng cất giọng, anh không liếc nhìn lấy cô gái kia mà trực tiếp đi qua, kéo theo đó là Giao Uyên, trong đầu cô hiện lên một tia thắc mắc.

Vera và Nora nghe xong liền cúi người lùi vài bước, cô gái kia không tức giận, vẫn vẻ bình thản chầm chậm đi đến ngồi trên chiếc sofa vắt chéo chân, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng.

Anh đưa cô đến cạnh cầu thang rồi buông tay cô nhẹ giọng nói.

- Tắm trước.

- Ùm.

Giao Uyên nói xong cô hơi liếc cô gái ngồi kia, một giây sau liền xoay người đi lên cầu thang.

Vừa vào phòng, cô lan man suy nghĩ đến cô gái lúc nãy.

Cô gái đó có mái tóc ngắn ngang vai, màu vàng nắng. Gương mặt nhỏ gọn kiều mị, đôi môi dày căng mọng, đôi mắt không to nhưng đủ sức mê hoặc, sóng mũi cao thẳng tự nhiên và cặp lông mày sắc sảo.

Nhẹ lướt qua cũng thấy được một vẻ đẹp toát lên sự kiêu sa đến động lòng.

“Đúng là…hương diễm đoạt mục”

(Hương diễm đoạt mục có nghĩa là xinh đẹp đến chói mắt)

Nhưng điều cô thắc mắc là…cô gái đó là ai? Sao lại có thể dễ dàng vào nơi này? Cao Lãnh Khang anh ta cũng không nói gì…

Sự tò mò của cô kéo dài đến khi tắm xong vẫn chưa dứt, tóc cũng đã xấy đến gần khô, cô đứng dậy đi đến mở cửa định rời phòng.

Đột nhiên cô gái cô nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt khiên cô hơi bất ngờ, gương mặt lạnh lùng mắt mở to nhìn người trước mặt.

- Em là em họ của Jordan sao?

Cô ta cười thân thiện nhìn cô, gương mặt cũng không có chuý nào gọi là giả tạo. Thấy cô ta hỏi cô không mặn không nhạt đáp

- À…vâng.

- Chào em, lúc nãy thất lễ rồi. Chị là Bonnie, chúng ta làm quen nhé.

Chớp mắt nhìn, đôi mắt trong veo của cô tựa như không có bất kì cảm xúc gì nhưng thực chất lại đang thăm dò suy nghĩ và nét mặt của đối phương.

Nếu đã có lời thì cô cũng nên lịch sự đáp, đúng không?

Giao Uyên mỉm nhẹ chậm nói

- Tôi họ Trương tên Giao Uyên, hân hạnh.

- Gì lịch thiệp vậy, chị lúc nãy chỉ đùa với bọn họ thôi. Đi, chúng ta xuống ăn cơm.

- Được.

Cô đột nhiên có một thứ cảm giác gì đó, gặp cô gái này không giống với khi gặp Louisa hay Leyla, cảm giác như bọn họ không hề có khoảng cách mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt.

Kết thúc bữa ăn như mọi hôm, cũng không có gì đặc biệt ngoài những câu chuyện mà Bonnie kể.

Giao Uyên trở về phòng cô đi đến giường nằm ngửa người nhìn lên tràn nhà nhớ lại cuộc trò chuyện trong bữa ăn vừa nãy.

Bonnie cô ấy không ngần ngại mà kể tất tần tật chuyện của người đàn ông kia cho cô nghe kể cả việc anh có ba nuôi.

Cô nhận ra mình biết về người đàn ông này vẫn là một con số nhỏ, biết là vậy nhưng mà cô không nghĩ lại nhiều đến vậy.

Bonnie cũng là người trong giới, là một gián điệp trong những mật vụ ngầm.

Cô không giống Cao Lãnh Khang là con nuôi của người được nhắc đến tên Bạch Ngọc Tôn kia. Mà trước đó cô đã là một đồ đệ quý của ông ngay từ khi trào đời.

Cô ấy kể mình là người bạn thân thậm chí là rất thân với anh, ngoại trừ Kiera ra thì cô là người thân nhất, còn thân hơn cả Louisa.

Chỉ là thân như vậy, sự thật là như vậy, Mathieu và Dylan và một số người cũng nhìn thấy được người đàn ông này với cô gái tên Bonnie có chút khác biệt nên bọn họ cứ tưởng anh thích cô và gọi cô là mối tình đầu của anh.

Nhưng chỉ cô mới biết anh chỉ xem cô như một người bạn so với Louisa không hơn cũn không kém mà thôi.

Cái khác biệt kia chỉ là từ bé đến giờ chỉ có cô dám đụng vào người đàn ông này, còn bọn họ phải giữ khoảng cách.

Nói thật thì không một ai ngoài ba người con nuôi của Bạch Ngọc Tôn ra thì chẳng ai biết cô là người thứ hai dám chạm đến người đàn ông kia.

Việc này…vậy mà Bonnie vẫn giữ sự thoải thoải mà kể cho cô không một chút gượng gạo hay e dè trước mặt Cao Lãnh Khang.

Cô không hỏi cũng không nói gì chỉ ngồi im nghe hết chuyện cô gái đó kể, đến khi Cao Lãnh Khang thấy cô ăn xong anh liền cắt đứt cuộc trò chuyện mà đưa cô về phòng.

Và điều kì lạ là…anh ta lại ở luôn trong phòng cô…

Từ nãy giờ đang suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lại thấy người đàn ông ngồi kia nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt dị thường.

Ho vài tiếng cô vội ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng, cô cau mày nói

- Cao Lãnh Khang, anh còn chưa đi?

- Đừng nghĩ linh tinh.

Cao Lãnh Khang không có biểu hiện gì anh chỉ nhàn nhạt nói.

“Nói anh ta không phải con người cũng đúng…”

- Sao anh biết tôi nghĩ gì? Đừng có nói mò.

Cao Lãnh Khang không nói gì chỉ im lặng nhìn cô. Giao Uyên không để ý ánh mắt kia, cô nói xong chỉ hơi nhìn người đàn ông rồi đứng dậy quay lưng về phía anh mà đi.