Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 118: Cám dỗ của cô



Trong thư phòng của Cao Lãnh Khang, anh bắt đầu ngồi xuống ghế quay lại chiếc máy tính trên bàn đã lâu chưa đụng.

- Lão đại, Fidelma, cô ta sẽ có mặt trong lễ cưới của nữ hoàng.

Nhật Nam đứng bên cạnh giọng khá gấp gáp thông báo.

Cao Lãnh Khang nhìn vào máy tính, anh im lặng một hồi rồi lạnh giọng nói với người đứng sau

- Có thể là tin giả.

- Vâng thưa lão đại, tôi sẽ nói với Vera điều tra kĩ.

- Dylan, đã thông báo?

- Nora đang thông báo lại với ngài ấy rồi ạ.

Cao Lãnh Khang gật đầu, thấy vậy Nhật Nam liền về trạng thái yên tĩnh, anh nhấc chân lặng lẽ bước ra ngoài.

Đôi mắt Cao Lãnh Khang phẳng lặng, thâm trầm sâu không thấy đáy, dưới lớp sáng mờ nhạt ánh lên những miếng hổ phách quý giá, anh nhìn vào khoảng không yên ắng, trong đầu ẩn chứa những suy nghĩ nguy hiểm khó lường.

….

Giao Uyên nằm trên giường, suốt quãng đường cô chỉ ngủ đúng hai tiếng, không hiểu sao lúc đó lại không buồn ngủ, đến tận khi trở về đến đây, giờ đang rất buồn ngủ nhưng không hiểu sao lại không thể chợp mắt.

Cô cau mày trằn trọc trên chiếc giường lớn, là vì giống hôm trước ngủ quá muộn nên cơ thể bắt đầu phản sao?

Giơ tay lên trước ánh đèn đầu giường, cô chợt nắm lấy, thầm nhớ lại tất cả những chuyện mình đã trải qua, nhưng chuyện cô không hiểu nhất vẫn là ba mình tự nhiên bị sát hại.

Gia đình cô rõ ràng là bị gϊếŧ hại, cô đã tìm kiếm rất nhiều manh mối nhưng chúng đều không xác thực, chẳng lẽ chuyện ba cô mất cứ êm đềm lặng trôi vậy sao?

Ba cô là chết oan? Còn gia tộc Williams thì sao? Những người trong đó vốn cô không thể xâm nhập vào để xem, họ quá bí ẩn, như thể không tồn tại vậy. Kiera từng nói ba cô là người gia tộc đó…những bí mật của ông ấy khi tìm hiểu tất cả lại đi vào ngõ cụt.

Rốt cuộc ba cô là ai quan hệ thế nào với gia tộc huyền bí đó? Là ai đã ra tay với ông ấy? Ba cô đã làm chuyện gì khiến mình lại chịu cảnh mất đi tức tưởi như vậy?

Cô không thể hiểu được, nhữn mâu thuẫn bí ẩn càng ngày càng bê bối đến phức tạp.

Giao Uyên giật mạnh người ngồi dậy, tấm mền vì thế đã bị tốc khỏi cơ thể.

- Sao vậy?

Giọng nói trầm tĩnh vang lên, Giao Uyên vội quay đầu nhìn thì ngay trước mặt cô đã là thân hình cao lớn quen thuộc.

- Ác mộng?

- Không có…em chỉ là nghĩ đến vài điều.

- Không ngủ được?

Cao Lãnh Khang chỉ nhàn nhạt hỏi, anh để ý sắc mặt cô đã buồn ngủ, nhưng đoán là cô bị khó ngủ.

Giao Uyên lấy tay dụi dụi mắt, cô chỉ khẽ ùm một tiếng, chậm đưa mắt nhìn xuống quần áo của anh đã được thay từ lúc nào, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc quần áo bình thường, anh luôn mặc áo sơ mi mà…

- Anh làm xong chưa?

- Ừm. Em nằm xuống ngủ đi.

Mắt cô lờ đờ díu lại, chậm chạp nằm xuống theo lời Cao Lãnh Khang nói.

Giao Uyên vẫn chưa nhắm mắt, cô nhấc tay nắm lấy một ngón tay của anh khẽ day day

- Ngủ với em.

Nhìn dáng vẻ yêu kiều đến câu hồn đoạt phách của cô, từng câu cô thốt ra làm tâm trí anh trở nên đảo loạn.

Cô là vô tình hay cố tình đây?

“Ngủ với em?”

Tự hỏi rằng cô là yêu tinh mê hoặc người phàm như anh sao? Vậy thì phải chúc mừng cô rồi, kế hoạch này đã thành công mê hoặc được anh.

Giao Uyên không biết rằng câu nói của cô lại khơi dậy du͙ƈ vọиɠ trong anh đến điên cuồng.

Chớp mắt, anh lại nhìn đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ, đành kiềm chế dục hoả trong lòng, anh vươn tay kéo lại tấm chăn chầm chậm nằm xuống cạnh cô.

Thấy anh nằm xuống, cô tiến đến vùi đầu vào ngực anh an tâm nhắm chặt mắt chìm vào giấc ngủ.

Cao Lãnh Khang cũng ôm cô, lần đầu tiên anh ôm cô nằm trên giường mà đụng chạm trực tiếp chỉ qua một lớp vải quần áo.

Những lần trước đều ôm qua chăn, chỉ có lần trong văn phòng anh lại ngủ trước…

Mà…chết tiệt!

Cao Lãnh Khang chợt cau mày, anh nghiến răng nắm chặt bàn tay để hạ bớt sự du͙ƈ vọиɠ lại lấn tới bên trong.

Cô gái này lại dám không mặc đồ trong, cô cứ vậy mà đi ngủ, cạnh anh sao? Không một chút cảnh giác, cô không sợ anh sẽ ngay lập tức ăn cô tại trận hay sao?

Lần đầu tiên anh thấy lựa chọn của mình lại thảm hại đến vậy, bây giờ thân dưới của anh đã ngẩng, người ngay trước mặt lại không thể đụng.

Cao Lãnh Khang vô cùng khó chịu nhưng thấy cô ngủ vậy lại không nỡ rút tay, nhỡ cô tỉnh anh biết nếu ngủ lại đối với cô thực không dễ.

Giao Uyên đột nhiên trở mình, thấy tóc cô dính lên mặt, anh thở ra một hơi lại nhẹ nhàng đưa tay gỡ xuống.

Nhưng bụng dưới của anh càng ngày càng nóng như lửa đốt, trong đầu một mảng hỗn độn, anh bất chợt thò tay vào trong chiếc áo mỏng, trơn mớn chiếc bụng phẳng lì, anh chầm chậm mò mẫm đến chỗ mềm mại nhất trên cơ thể mượt mà của cô.

Tay chưa kịp chạm đến, tâm trí nhanh chóng kéo anh trở lại. Thu lại bàn tay đang cố vươn đến nơi đẫy đà, anh chậm rãi rút tay còn lại khỏi người cô rồi bước xuống giường.

Không được! Anh phải đi tắm!

Dáng người cao lớn vụt lướt nhanh đến phòng tắm, gương mặt lạnh lùng đã đen đi vài phần, sự cám dỗ này quá lớn đối với anh.

Sáng hôm sau, Giao Uyên tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, cô mở mắt nhìn là một thân cứng cáp đập vào mắt.

Đưa tay dụi mắt, cô ngẩng đầu nâng khuỷu tay chống xuống chiếc đệm nhìn người đàn ông nằm cạnh, một lúc lại đưa mắt nhìn đồng hồ.

“Đã hơn 8 giờ rồi sao? Ngủ muộn như vậy…”

Giao Uyên chống tay ngồi dậy, eo cô liền bị cánh tay Cao Lãnh Khang kéo lại.

- Anh dậy rồi sao?

- Ngủ thêm chút nữa.

- Không được. Em phải kiểm tra danh sách nhân viên của NOV, cái này trợ lí Ngô không cập nhật kĩ được với lại cũng muộn rồi.

Cao Lãnh Khang mở mắt, anh chầm chậm ngồi dậy nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới.

- Mau buông, em còn phải chuẩn bị.

Nghe vậy anh cũng không nói gì, tay từ từ tách khỏi chiếc eo nhỏ kia.

Giao Uyên không hiểu anh đang nghĩ gì, cô xoay người bước xuống giường, tay với lấy chiếc dây tóc trên bàn gỗ, động tác nhanh nhẹn, mái tóc cô nhanh chóng đã được buộc gọn gàng ra phía sau.

Cao Lãnh Khang bị cô bỏ bùa thật mạnh tay, anh giờ nhìn khoảnh khắc nào của cô lại quyến rũ đến mức mới sáng phía dưới đã phản ứng đến kinh người.

Cạch!

Tiếng cửa nhanh chóng bị bật mở, tiếng nói trầm tĩnh nhẹ nhàng như dòng nước “lạnh”

- Cao Lãnh Khang, cái này là anh làm ra?

Mi tâm cau lại, cô lên giọng chất vấn hỏi anh, sắc mặt vẫn còn giữ vẻ điềm tĩnh

Cao Lãnh Khang nhìn thân hình mảnh mai kia bị đầy dấu đỏ, anh chỉ im lặng nhìn

- Lần trước cũng là anh làm ra, đúng không?

Nhớ lại lần trước, chỉ đơn giản là vài vệt tím ở cổ, nhưng nhìn xem, cái gọi là dấu hôn đấy lại hiện không những ở cổ, chân tay…thậm chí là ở mông cũng xuất hiện.

Sao anh lại có thể, thực sự rất bá đạo, một cách ngang ngược?

- Anh có biết là nó rất lâu mới biến mất không? Như thế này sao em dám ra ngoài?

Đúng là tức chết cô mà!

Đột nhiên Cao Lãnh Khang lên tiếng, Giao Uyên nhìn anh mang theo biểu hiện hoang mang

- Thờ ơ như vậy không phải câu dẫn tôi?

Cao Lãnh Khang bước xuống giường, đôi chân dài chậm rãi tiến đến chỗ cô gái kia đứng, nói xong anh từ từ đưa mắt chuyển xuống.

Giao Uyên như nhớ ra điều gì, cô theo bản năng lập tức đưa hai tay chắn ngang trước ngực.

“Hôm qua lại quên mất!”

Là do cô, quên không mặc…

Giao Uyên nhìn anh lần nữa, cô không nói gì lạnh mặt liền quay đi.

Cao Lãnh Khang thấy cô quay ngược lại vào trong phòng vệ sinh, thần sắc vẫn ngàng năm nguyên vẹn. Nhưng lòng lại thầm nghĩ chắc lại phải học cách dỗ phụ nữ…

Nhưng mà rõ ràng là cô sơ ý, giờ lại đổ hết tội lên đầu anh? Vốn dĩ anh đã cố hết sức kiềm chế rồi mà, chẳng qua là do cô quá hấp dẫn anh thôi…

Phải, là cô mê hoặc anh.

Cô gái của anh vốn không hay phụng phịu, tính tình mạnh mẽ thông minh, nguy hiểm gang tấc vẫn không sợ hãi khóc ngất mà lại vẫn bình tĩnh nghĩ ngợi.

Một cô gái bình thường không bị nhiễm những thứ tanh hôi bẩn thỉu của thế giới ngầm, một bảo vật quí trong nhà từ khi lọt lòng lại có dáng vẻ tinh thần quật cường như vậy.

Khí thế này trong ánh sáng mấy ai sánh được với cô gái của anh?

Cao Lãnh Khang dựa lưng vào tường, khoé môi lại cong lên thành một đường hoàn mĩ.

Cô gái của anh…đúng vậy, giờ cô gái hoàn hảo này đã là của anh, thuộc về anh.