- What is this thing? Queen, you can’t take this as a clowns!
( Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nữ Hoàng, cô ta xem chúng ta như một lũ hề! )
Cao Lãnh Khang và những người ngồi cùng anh vẫn ổn định ngồi trên ghế, ánh mắt họ vẫn hững hờ lạnh nhạt nhìn phía trước, còn lại khung cảnh hỗn loạn phía sau không thể đả động đến tâm họ.
Selena nhìn sắc mặt Louisa, dáng vẻ bản lãnh quật cường kia đã quay trở lại khiến cô came thấy nhẹ lòng, cô chợt yên tâm mà mỉm cười.
Mắt nhìn một người mặc quân phục bước đến, anh ta vội vàng ghé tai cô mà thì thầm, sắc mặt cô dường như ngay lập tức biến đổi, bước lên phía trước, Selena cất lớn giọng nói vọng xuống bên dưới
- Hope you guys settle down here! Someone snuck in, and here he is. My people are searching, please rest assured.
( Mong các ngài đứng tại đây hãy bình tĩnh,! Có người đã lẻn vào trong buổi lễ, hắn đang có mặt ở đây, nhưng hãy yên tâm người của chúng tôi rất nhanh sẽ tìm ra hắn ta. )
- What?
( Cái gì? )
- This is a royal wedding, why are you so careless?!?
( Đây là hôn lễ hoàng gia, sao các người có thể bất cẩn?!? )
- Do you guys think this is a joke?
( Các người nghĩ chuyện này là một trò đùa hay sao? )
Đám người phía dưới vẫn hỗ hào, bọn họ liên tục buông lời thất trách. Đột nhiên người đàn ông nào đó đứng dậy, nộ khí bao quanh anh ta khiến tất cả nhanh chóng khoá miệng, xung quanh ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.
Louisa một bên cũng vừa hay tin tức, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn Cao Lãnh Khang gương mặt anh cực điểm của anh.
Đáng lẽ anh sớm nên phát hiện ra mới đúng! Mắt đảo nhìn để tìm kiếm kẻ vừa thưa với mình, đôi con ngươi hổ phách căng ra những tia máu khiến người nhìn khiếp sợ.
Vài phút trước, có một cô gái tiến đến, cô gái này từ đầu đến cuối trong sự chuâne bị của hôn lễ đều có mặt, một nữ hầu không mấy lạ mặt, biết không thể đứng gần người đàn ông kia, nên vị trí đứng cách chiếc bàn này cũng không quá gần.
Cô ta nói Vera và Nora đã cùng phu nhân đi nghỉ ngơi vì cô ấy hơi mệt, Cao Lãnh Khang vốn định đến tìm cô ấy nhưng lại bị Dylan ngăn lại vì nữ chính bữa tiệc đã bước ra.
Cao Lãnh Khang cũng không biểu hiện nhiều, anh chậm rãi ngồi xuống, xét tình hình xung quanh
Đến khi cuộc nổi loạn xảy ra, Vera và Nora từ đâu xuất hiện báo với anh rằng Giao Uyên đã bị mang đi, cơn tức giận nảy lửa trực trào khỏi can tâm.
Mặt anh phút chốc trở nên hãi hùng như mãnh thú, chợt nhíu mi tâm, anh trầm mặc mắt hướng chéo xuống chiếc gầm bàn.
Nhật Nam hướng nhìn liền lập tức đẩy chiếc bàn khỏi, tất cả xung quanh không ai hiểu đám người này tại sao lại có hành động như vậy.
10 giây!
- Chỉ còn 10 giây, tất cả nhanh chóng chạy đi!!!
- What? What did he say?
( Cái gì? Anh ta nói cái gì? )
Nhật Nam vừa dứt lời thì nối tiếp là câu hỏi của một trong số người đứng kia. Leyla căng mắt nhìn tình hình, phát hiện thuốc nổ ghim dưới mảnh đất cô ngay lập tức kéo người chạy khỏi mà lớn tiếng
- Only 10 seconds left! Everyone run away!
( Chỉ còn 10 giây! Tất cả mau chạy đi! )
Tất cả nhanh chóng chạy xa khỏi vị trí vừa nãy ngay sát mũi chân của Cao Lãnh Khang lại chính là một cây thuốc nổ.
Bùm!!
Tiếng nổ khá lớn vang lên, may mắn tất cả đã nhanh chóng chạy thoát, bọn họ đứng trong hành lang nhìn ra khu vườn, một làn khói đen thoảng bay lên.
Thuộc hạ của Louisa nhanh chóng tiến vào lại khu vườn để doà soát lại, nhưng chỉ riêng duy nhất chỗ bàn của Cao Lãnh Khang bị nổ rỗng một phần đất.
- Lão đại, nhìn sơ qua thì đây hẳn là thuốc nổ cỡ nhỏ, đặt ngay dưới chân ngài…chúng có mục đích gì? Loại thuốc nhỏ thế này không phải là ám sát, lại chỉ khiến ngài bị thương tích?
Leyla khoanh tay, cắn môi suy tính lẩm bẩm nói từng câu trong miệng.
- Nữ người hầu lúc nãy tôi cũng không thấy đâu, cô ta chắc chắn là một trong những người lẻn vào.
Kiera nhăn mặt, cô thực sự rất phẫn nộ, chưa kịp gặp người đã bị bắt mất, Giao Uyên lại trở thành mục tiêu đầu tiên bị nhắm.
Không lâu sau lại một tiếng động vang lên nhưng nó lại phát ra từ trên tầng toà tháp của chiếc lâu đài đối diện với đường hành lang của khu vườn, chiếc tủ gỗ trắng bị ném bay ra khỏi lan can, nó nhanh chóng xuống khu vườn khiến thuộc hạ Louisa phải nhanh chóng tản chạy thoát nạn.
Từ trong căn phòng mà chiếc tủ đã bị ném ra, một nam nhân bước ra, ánh mắt cặp gương mặt tức tối của anh ta khiến người ta cảm thấy ghê sợ, ánh mắt anh ta ngấu nghiến căm tức nhìn người đàn ông đứng cạnh Louisa.
- Cô nhốt Charles sao?
- Tôi không…
Nghe câu hỏi của Mathieu, Louisa vẫn nghiêm mặt, cô dường như ngay lập tức trả lời lại. Leyla ngay sau đó lại ra lệnh
- Đưa bọn họ ra khỏi đây đi, bọn chúng sớm đã tẩu thoát rồi.
- Vâng.
Tú Ảnh gương mặt thận trọng đáp, sau đó cun nhnah chân bước đi.
Emma liếc mắt tới Cao Lãnh Khang dữ dằn, cô nhìn anh đen mặt lạnh lùng quay đi, sắc mặt cô trước sau như một, lướt qua xung quanh sau đó cũng bước đi theo người đàn ông.
Dylan cùng những người khác cũng rời đi theo sau đó. Hai anh em họ thậm chí còn chẳng buồn đưa mắt đến người cha kia của mình.
Đám người kia đã dần lần lượt rời đi, Charles từ khi nào đã chạy đến cạnh Louisa chưa kịp nói gì anh đã bị cô kéo đi.
Cuối cùng người còn sót lại vẫn chỉ là Sherwin Miller, ông ta nhìn xung quanh buổi lễ mà suốt 3 ngày được gầy dựng lên, nó tàn tạ vắng lặng mà mặt không chút biểu cảm dẫy lên, đôi mắt tinh anh liếc chiếc vương miệng sáng bóng phía xa và bó hoa trắng rồi cũng không nán lại lâu mà lạnh lùng quay người rời đi.
Kế hoạch của ông, tài sản, danh dự và cả hôn lễ, tất cả cứ thế mà bị huỷ bỏ.
Nực cười là ông vẫn còn chưa lên tiếng thì đám người kia và cả nữ hoàng cũng sớm đã rời đi.
Tất cả nhanh chóng đã tập trung lại trong thư phòng lớn.
- Vera, tìm tung tích của Giao Uyên, nhanh nhất có thể!
- Vâng, tôi sẽ cố g…
- Không thể! Nữ hầu kia có kí hiệu bang Phi Long, tìm chỉ có thể là Fidelma.
Vera ngồi xuống bàn làm việc trước chiếc màn hình máy tính, lời chưa hoàn chỉnh thì đã bị Louisa cắt ngang khiến cô ngừng lại động tác.
- Fidelma?
Mathieu hơi nhíu mày, anh như nhớ ra điều gì vội đi ngang đến chỗ Vera ngồi.
- Cô ta đúng là không nằm trong giới hắc đạo nhưng lại có quan hệ thân thiết với Đại Hổ, nhưng hắn ta đối với cô ta không thật tâm, cô ta liền coi hắn là kẻ thù, nhưng ngoài hắn ra thì cô ta là người duy nhất biết được hơn nửa thông tin của bang Phi Long.
Leyla đứng dựa lưng vào, cô tường đảo mắt ngay lập tức tiếp lời Louisa.
- Hang ổ của chúng không dễ xâm nhập nhưng Fidelma cũng rất khó tìm, chúng ta phải làm sao?
Cao Lãnh Khang ngồi chính giữa trên chiếc ghế salon trong căn phòng lớn. Mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía trước không rõ định vị.
Chiếc xe đen lúc đó…đáng lẽ anh nên mang theo nhiều người hơn.
Càng nghĩ lòng anh càng như bị thiêu đốt bởi sự tức giận cùng lo lắng. Đôi mắt trầm mặc tĩnh lặng nhưng lại có vô vàn những tia đỏ chết chóc.
Căn phòng giờ đây tràn ngập sự lạnh lẽo đến mức những người đứng xung quanh cảm thấy ngột thở. Ở cạnh Cao Lãnh Khang nhiều năm cũng thành quen nhưng đến mức độ này, bọn họ chưa từng nhận thấy.
Emma vẫn luôn quan sát trạng thái cùng biểu hiện của Cao Lãnh Khang, nhưng gương mặt anh vẫn luôn vô cảm như vậy, bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng không đọc ra được suy nghĩ của anh.
Nhưng để ý lại, anh…đôi tay nhuốm máu kia lại vì vậy mà run lên ư?
Bọn họ ngừng bàn luận, mắt ai cũng như vô tình mắt chú tâm vào người đàn ông hàn khí bao bọc kia, nhưng dáng vẻ này không chỉ có tức giận cùng lo lắng, lại có chút giống như đang chờ đợi.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng nói của Mathieu từ đằng sau truyền đến
- Fidelma đúng là rất khó tìm nhưng không hẳn là với chúng ta, nhìn xem, cô ta đang ở đây, thành phố NewYork.
Vera cùng Nora trùng hợp cuối cùng sau mấy tháng cũng tìm thấy tung tích của Fidelma. Nhưng Mathieu, rõ ràng là anh ta cấp thêm tư liệu mới có thể tìm thấy.
- NewYork?
Tiếng chuông điện thoại vang lên đả động vào sự yên tĩnh của căn phòng.
Dylan nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, anh nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
- A Đằng, Uyên Uyên đâu? Từ trưa đến giờ em không gọi được cho cậu ấy, xảy ra chuyện gì sao?
Hứa Nhã Kì đầu giây bên kia sốt sắng nói qua điện thoại. Dylan vội nuốt nước bọt trong miệng sau vài giây soạn từ anh không nhanh không chậm đáp
- Kì Kì, Giao Uyên cô ta…ừm cô ta chắc đi ngủ nên mới không nghe thấy.
- Không thể nào, cậu ấy ngủ không sâu giấc nên có tiếng như vậy cậu ấy phải nghe máy chứ? Anh tìm cậu ấy đi, thật là không sao sao?
Giọng nói hoài nghi của cô khiến Dylan nhíu mày, anh quên mất bạn gái anh rất hiểu cô gái kia.
- Cô ta không sao, em đừng nghĩ linh tinh nữa, đã ăn gì chưa?
Anh vẫn giữ giọng bình tĩnh, câu từ chậm chuyển sang vấn đề khác.
- Em mới ăn, còn anh?
- Ừ, anh cũng vậy. Thế…
- Sao em cứ thấy bất an sao ấy, mọi chuyện ở đó vẫn ổn chứ?
Chuyện này thật không ổn rồi, Hứa Nhã Kì tuy vậy nhưng không phải vậy, tính cô rất hay biết tìm kẽ hở của đối phương, nhất lại là anh, cô sẽ không nhận ra chứ?
Nếu Hứa Nhã Kì biết chắc chắn cô sẽ giận anh lắm, anh cũng không muốn cô phải lo lắng nên đành dấu đi tình hình này.
- Ổn mà, chỗ em chắc cũng đã tối, đừng thứ muộn, nghỉ sớm đi, đừng để bản thân mệt mỏi. Sáng mai anh sẽ gọi lại em sau nhé.
- Vâng, vậy mai nhớ gọi em đó nha.
- Ừm, anh biết rồi, vợ anh ngủ ngon nhé.
- Hứ, ai vợ anh chứ, em đi ngủ đây!
Cuộc điện thoại đã tắt, Dylan nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị hình ảnh một cô gái có nụ cười tinh tuý, xinh đẹp như những vì sao đêm, cất lại điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi lạnh nhạt, anh quay người mở cửa trở lại vào phòng.