Chiếc xe rolls-royce dừng lại tại một căn biệt thự riêng của Cao Lãnh Khang.
Xem ra đã đến nơi rồi.
Giao Uyên vẫn say giấc không biết trời biết đất gì hết cả cứ ngủ một cách tự nhiên như vậy.
Cao Lãnh Khang liếc đôi con ngươi vẫn là tia dịu dàng nhìn cô.
Đưa tay lên từ từ đỡ đầu của cô thẳng đứng, anh nhẹ nhàng đánh thức cô tỉnh dậy sau một đoạn đường dài mệt mỏi.
- Giao Uyên, đến nơi rồi, mau dậy đi vào trong thôi.
- Ưm, tiểu Nhiên đừng lay chờ em 5 phút nữa thôi…
What??? Giọng anh nam tính như này nghe sao ra được giọng Yên Nhiên vậy? Giao Uyên cô bị ảo hay gì?
Cao Lãnh Khang nhếch một bên lông mày nhìn cô, cất giọng điềm tĩnh
- Đậy đi, còn ngủ nữa tôi sẽ ném em xuống sông.
- Nói gì kì vậy…đang ngủ tự nhiên ném ngta xuông s… là sao
Nghe Cao Lãnh Khang nói, cô cũng nửa tỉnh nửa mê dậy, miệng mấp máy lí nhí chẳng rõ.
Ngủ gì mà say vậy? Đành bó tay với cô, anh hơi cúi người xuống nhấc bổng cô lên, bế đi tiến thẳng vào bên trong biệt thự.
Đột nhiên bị ai đó nhấc lên cô hơi giật mình mắt vẫn cố nhắm vào, nhưng chợt nhận ra có gì đó không ổn cô liền mở to mắt la lên
- Không, em tỉnh em tỉnh rồi đừng ném em xuống sông…
- Vâng, e…em tỉnh rồi đây
- Mau tắm rửa rồi đi ăn tối thôi.
- Ơ um vâng em đi liền đây.
Hai con người này kì lạ thật, một người thì bảo đi tắm rửa đi rồi vẫn bế người ta, một người thì bảo đi liền rồi tay vẫn ôm khư khư cổ người ta là sao?
Giờ cô mới để ý là mình vẫn đang ôm người anh họ này, còn bị anh bế ngang nữa chứ…
- Cái đó….anh bỏ em xuống trước đã.
- Đừng quậy, tôi sẽ đưa em đến phòng của em
Giao Uyên cô có chân tự đi.
Mắc cái gì ông nội này lại đòi bế người ta zậy? Anh không thấy mình bị kì cục hả Lãnh Khang?
Đứng trước một căn phòng ở gần giữa tầng 2, Cao Lãnh Khang mới từ từ hạ người cô xuống.
- Đây là phòng em, thiếu gì cứ nói với tôi.
- Vâng
Nói xong Giao Uyên đóng cửa, giờ cô mới tỉnh táo hẳn, nhìn xung quanh cứ tưởng sẽ đến sân bay bay đến đây rồi ở lại tại khách sạn, hoá ra lại là tự đi bằng xe ô tô, ngó đầu ra cửa sổ cô nghĩ lại mình quên mất là anh cực kì cực kì giàu nên là anh thiếu gì biệt thự lại đi ở khách sạn chứ? Trời ơi não cô lại ngu đúng lúc zậy.
Mà sao cái căn phòng này lại có sao cảm giác lành lạnh như vậy chứ?
Hành lí của cô cũng đã được vệ sĩ mang lên từ lúc nào, giờ cô chỉ việc lấy quần áo và đi tắm thôi.
Xong hết việc cá nhân trong phòng, cô đi xuống tầng thấy anh đang ngồi đợi mình nghĩ thì cũng chắc là đã khá lâu.
Ngoài anh ra thì xung quanh không một bóng người.
Vì căn biệt thự này anh mới mua nên chẳng có người hầu nào với lại Cao Lãnh Khang cũng là người trầm tính thích yên lặng nên không cho người hầu vào ở.
Cao Lãnh Khang hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn người con gái đang từng bước đi đến chỗ của mình.
Cô mặc một chiếc váy dài qua đầu gối cổ hình chữ V, tua dây của tay áo lắc qua lắc lại theo nhịp bước của cô, trông cô thật đẹp vẻ ngây thơ trong trẻo từ chiều đã bị cô vô tình vứt nó ở đâu đó, bây giờ lại trở nên thật…quyến rũ a.
Không hiểu sao khi nhìn thấy vậy, trong người anh cứ nóng ran lên hạ thân bên dưới bắt đầu căng cứng, không chịu được anh đứng phắt dậy quay người ra hướng cửa chính
- Anh Lãnh Khang, em chuẩn bị xong rồi đây.
- Ừm, đi thôi
- Vâng
Đến với thành phố tràn đầy cảnh sắc thiên nhiên mỹ lệ, bên cạnh đó còn ẩn chứa những nét văn hoá đặc sắc bậc nhất Trung Hoa cô sao lại không vui vẻ hào hứng được chứ.
Lúc ở Trương gia cô rất ít khi được đi chơi ở bên ngoài, thời gian hầu như đều là ở nhà và trường.
Và đặc biệt là sau hôm đi biển đó cô lại bị cấm hẳn đi chơi.
Giao Uyên thật sự không hiểu tại sao ba mình lại làm thế nhưng khi đến đây cô mới hiểu được rằng là ba đang lo lắng cho sự an nguy của mình.
Mặc dù lúc trước rất tủi thân không được giống các bạn được tung tăng vui vẻ bên ngoài nhưng ông cũng rất chiều chuộng cô thích có thứ gì ông đều mua về tặng cô không từ chối một món nào cả nên cô vẫn luôn gắn kết và yêu thương ngườ ba đáng quý này của mình.
Cô loáng thoáng nhớ lại ngày hôm đó, năm cô mới chỉ 5 tuổi cả nhà cô đi biển chơi, đi dạo ven biển không biết vì lí do gì mà mình suýt bị chết đuối, ba cô chính là vì sợ người đó đến bắt cô nên mới không cho cô đi chơi nữa, cả nhà cũng vì cô mà không đi đâu được.
Lúc đó tỉnh dậy sau cơn mê cô chỉ nhớ lại mình đang đi dạo xong lại chuyển tới cảnh vào rừng rồi lại căn nhà cũ kĩ, đầu cô ngay tức khắc trở nên đau nhức choáng váng không thể nhớ rõ hết chi tiết của ngày hôm đó.
Cho đến tận bây giờ cô cũng không nhớ được tất cả những sự việc mình đã trải qua ngày hôm đi biển ấy.
Giao Uyên nhớ lại tất cả lí do suốt hơn 13 năm nay cô không được phép rời khỏi tầm kiểm soát của ba mình.
Vì vậy nên cô cũng chưa từng đặt chân đến thành phố phồn hoa náo nhiệt này.
Nghe nói ở đây có rất nhiều cảnh đẹp và đặc biệt là những chỗ có tên gọi chung là Dương thành bát cảnh.
Trên đường đi Giao Uyên vừa ngắm cảnh đêm vừa miên man suy nghĩ về những thứ mà mình gần như lãng quên đi.
- Đến nơi rồi, em còn định ngồi đó đến bao giờ?
Cao Lãnh Khang cất tiếng nói kéo cô về hiện thực.
Giao Uyên chớp nhanh đôi con ngươi để hoàn toàn tỉnh lại, ngước đôi mắt to tròn nhìn anh.
Anh thấy cô lúc nào cũng để tâm trí lơ đãng như người ở trên mây vậy, bước xuống xe trước anh vươn tay ra để đỡ lấy cô.
Giao Uyên nhìn đôi bàn tay dài và cứng cáp đang chìa ra trước mắt rồi lại nhìn lên gương mặt đẹp không góc chết này.
Sau cũng cô cũng vươn tay ra tuỳ tiện để Cao Lãnh Khang đỡ mình.
Bước xuống xe trước mặt cô là Le Lutece một trong những nhà hàng nổi tiếng của thành phố Quảng Châu, một nhà hàng này làm theo phong cách cổ của thời xưa ở trung hoa.
Trước cửa lớn đi vào được treo những đèn lồng với những màu sắc đẹp đẽ, nhìn qua cửa kính bên trong trang trí những bình hoa, bưc tranh cổ đại tỉ mỉ bắt mắt.
Giao Uyên đi theo Cao Lãnh Khang từ cửa chính đi vào bên trong, những người bảo vệ đứng bên ngoài cùng một loạt nhân viên đứng bên trong đều cúi người nghênh đón anh.
Một ông lão tuổi tác khá già dặn ăn mặc chỉn chu vui vẻ từ trong thang máy vội vàng đi ra chào hỏi anh
- Cao tổng ngài đến rồi sao? Tôi đã đặc biệt làm theo lời ngài dặn đó ạ, mời ngài đi lên phía trên dùng bữa ạ
Thì ra ông ta là chủ của cái nhà hàng này.
Thật ra là từ mấy hôm trước Phong Dực đã đặt sẵn nhà hàng này theo như lời Cao Lãnh Khang chỉ định.
Không quan tâm những việc đang xảy ra xung quanh mình, Cao Lãnh Khang cứ sải đôi chân dài của mình đi một mạch đến thang máy và thế là ông chủ nhà hàng kia bị ăn nguyên một quả bơ từ anh.
Giao Uyên chỉ hơi cúi đầu coi như là đáp lại lời của ông ta, gương mặt cô không biểu hiện một tia cảm xúc nào cả, rồi cũng nhanh chân đi theo anh.