Lỡ Yêu Em Rồi

Chương 9: Thay đổi ánh nhìn



Sau khi về đến nhà,anh đưa cô lên phòng thay đồ cho cô để cô nằm trên giường.

Mặc dù chỉ bị cảm lạnh nhưng vì trời lạnh và cô đã bị ướt nên cô cũng đã bị sốt khá cao,cô đã chìm sâu vào trong cơn mê man.

"Ba mẹ ".Cô gọi nhỏ, giọng nói yếu ớt như đang khóc nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, lấy nước ấm lau người cho cô.Trong thời gian chờ cô hạ sốt,anh đã tranh thủ nấu ít thức uống nóng và súp có thể giúp làm ẩm và làm dịu đường hô hấp và cũng có thể tạo ra lợi ích tâm lý bằng cách tạo ra cảm giác thoải mái.

Nấu xong anh bưng bát súp lên lầu, nhẹ nhàng đặt lên bàn.Anh đi đến bên cạnh Trần An Lạc đưa tay lên trán cảm nhận nhiệt độ đã đỡ hơn,anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng hạ sốt rồi!

Sao cô luôn làm người khác lo lắng thế hả?". Trương Nhất Phong vuốt nhẹ khuôn mặt cô một cách nhẹ nhàng và đầy dịu dàng, anh cũng không hề nhận ra điều này.

Lúc này đã là tám giờ tối, Trần An Lạc cũng đỡ hơn nhiệt độ cơ thể trở lại như bình thường.Cô đang ở trong mộng đẹp thì lại vô thức tỉnh giấc có hơi chóng mặt nữa,cô lấy tay day day thái dương, mở mắt ra cô nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ không góc chết đang ngồi làm việc cạnh giường.Từ góc độ này có thể nhìn thấy được sống mũi cao cằm nhọn, hàng lông mi dài cụp xuống đôi mắt chăm chú làm việc không rời màn hình laptop,đôi tay đang chăm chỉ gõ phím.Cô chưa bao giờ ngắm kỹ anh như lúc này, thật sự cô cũng phải công nhận anh rất đẹp trai,cô chưa từng nghĩ mình sẽ được ở chung với một anh chàng đẹp trai như vậy.Thế mà bây giờ cô lại còn kết hôn với trai đẹp luôn rồi không thể tin được..haha.

Cô vừa suy nghĩ vừa mỉm cười sung sướng."Chậc...Sao mình lại có suy nghĩ mê trai như vậy chứ?Mất mặt quá!".cô vỗ nhẹ lên đầu mình một cái để lấy lại tinh thần như ban đầu.

Anh ngồi làm việc rất chăm chú nhưng, nãy giờ anh cũng đã biết cô tỉnh rồi, không những thế những biểu cảm ngu ngốc của cô đều được anh thu lại.

" Tôi biết mình đẹp trai nên.. có thể cho cô ngắm miễn phí". Nói rồi anh nhếch mép cười đắc ý như lễ đương nhiên.

"Ai thèm ngắm anh chứ? Tôi bị điên chắc mới ngắm anh!".Cô hơi chột dạ vì bị bắt quả tang nhưng cũng không vì thế mà chịu thua đâu nhé.

"Thật sao?".Anh vừa nói vừa cất laptop, rồi sải bước tiến về phía Trần An Lạc, nhìn cô cười đầy gian xảo.

"Tất.. tất nhiên rồi.Chứ không anh nghĩ tôi thèm nhìn anh á..Đồ tự luyến".Cô tức giận nhìn anh, cái con người này cũng thật kiêu ngạo quá đi cô thầm nghĩ.

"Anh..anh định làm gì?".Cô hốt hoảng trước hành động của anh.

Anh không nói không rằng nhảy lên giường đè cô xuống, nhìn cô gái dưới thân mình đang tức giận đến đỏ mặt anh vốn định trêu chọc cô thêm nữa, nhưng mà tạm tha cho cô.Anh đưa tay lên trán cô rồi lại sờ lên trán mình anh lạnh lùng nói."Khỏe rồi thì uống cái này đi ".

Lúc này cô mới hoàn hồn,anh ta là đang quan tâm đến mình sao? Quan tâm thì quan tâm đâu cần phải đè con gái nhà người ta ra như thế? Dọa hết hồn tôi rồi.

Nhìn người con gái trên giường vẫn đang tròn mắt,anh lười nhác nói lại một câu khiến cô đỏ mặt.

"Ăn đi để đêm nay còn 'chăm sóc' cho tôi nữa". Nói rồi anh cười tà mị đi ra khỏi phòng.

Cô cảm nhận được hai má của mình đang rất nóng,cô cũng thực sự khâm phục sự vô sỉ của tên đàn ông này quá đi.

"Anh là đồ biến thái!".Cô thét lớn không cần biết anh nghe được hay không.

"Vợ à! Em có muốn biết tôi biến thái đến mức nào không?"Anh lại nhìn cô từ trên xuống dưới từ chân đến đầu, nở nụ cười gian xảo.

"Anh...anh mau ra khỏi phòng tôi".

"Em có vấn đề về quang học à?"

"Anh nói gì?".Cô trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn căn phòng chậc...cô thật muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống đất quá, xấu hổ thật sự rất mất mặt, lại còn mất mặt trước người mình không thích nữa chứ.

"Tôi..ai bảo anh không đưa tôi về phòng mình". Cô phụng phịu hơi không biết nói gì nhưng vẫn không chịu thiệt thòi về mình.

Anh nhìn cô,một mặt như vậy cũng thật đáng yêu ha? Đôi má được thổi phồng lên thật khiến người ta muốn nhào vào véo mấy cái.

"Cô không định về phòng mình à?

Hay là...".Anh nói ngắt quãng khiến câu tiếp theo chưa nói người nghe cũng phải thập phần lo lắng, đặc biệt là Trần An Lạc cô.

"Tôi sẽ về phòng mình". Nói rồi cô bước nhanh xuống giường chạy vội đến cửa phòng thì ngoảnh lại.

"Cảm ơn giám đốc đã cứu mạng và tha mạng". Nói dứt câu cô đóng rầm cửa.

Ai đó thì nghe chưa kịp hiểu thì bị tiếng cửa làm tỉnh táo hơn, nghĩ lại câu cô vừa nói"tha mạng"và"cứu mạng".

"Rốt cuộc cô là người như thế nào Trần An Lạc?".