Hoa vừa lúc đẹp, đêm đã muộn, trăng rằm chiếu qua song cửa sổ rọi lên tường.
“Anh… chừng nào anh mới dẫn tôi đi?”
“Chờ một chút.”
“Chờ? Chờ tới khi nào? Còn lừng khừng nữa chúng ta không đi được nữa đâu.”
“Đừng nói bậy, anh đã đồng ý với em, cho anh thêm hai tháng, chúng ta nhất định cao chạy xa bay!”
Thời gian từng ngày trôi qua, thầy trò Liên đại khi mới đến Côn Minh còn chưa quen khí hậu, còn nhớ nhà, dần dần nỗi niềm đã trở thành thói quen với sự bình yên nơi đây, thậm chí có nhiều người coi Côn Minh là chỗ nương thân cho mình.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, sẽ ở lại đây học tập, học lên thạc sĩ, tiến sĩ!” Đổng Chi Hiệp hào hùng vạn trượng, cầm chén rượu trong tay.
“Vẫn muốn tốt nghiệp nhỉ?” Giang Sầu Dư uống rượu với cậu ta, mặt không đổi sắc.
Khâu Giác Phi ngồi một bên, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
“Tôi nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm thầy giáo dạy học, nếu Liên đại chuyển về phía Bắc, tôi tìm một trường học ở Vân Nam đặt chân, cũng không có gì không tốt.”
Trường học đang nghỉ hè, Phạm Nhân Kiệt lại đi xem hát, không có việc gì làm, tối hai người họ đột nhiên nổi hứng muốn uống rượu ngắm trăng trong viện.
Hai người đang nói tới say sưa, ngâm thơ, đối đáp, chớp mắt đã uống tới hai bình rượu, làm cho Khâu Giác Phi không uống được rượu nhìn mà thấy run sợ.
“Nên dừng uống rồi chứ?” Khâu Giác Phi cuối cùng đành phải bịt bình rượu lại, lo lắng hỏi.
“Khâu Giác Phi này, tôi nói cậu sống thật là không thú vị. Cậu xem mấy người chúng tôi, Phạm Nhân Kiệt và Tôn Hành là công tử phong lưu thì không nói, tôi thì sao, ăn sung mặc sướng không bạc đãi bản thân quá. Ngay cả Giang Sầu Dư, cứng nhắc như đạo sĩ, tốt xấu cũng có lúc uống rượu tìm vui. Cậu nói cậu, phụ nữ không cần rượu không uống, cũng không đi du học, không để tâm tới tiền đồ, rốt cuộc cậu đang suy tính điều gì?” Đổng Chi Hiệp như đã uống quá nhiều, nói chuyện bắt đầu không có đầu đuôi.
Giang Sầu Dư nhấp rượu, vẻ mặt thản nhiên, thực ra trong lòng đã nổi trống, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của Khâu Giác Phi.
“Tôi đang suy tính điều gì?” Khâu Giác Phi cười khẽ, “Trong nhà thanh bần, tửu sắc tài vận cũng tốt, nhưng tôi lại không thể nổi chút hứng thú nào. Tôi và Sầu Dư… ngoài chuyện tôi kiêng rượu ra, thực ra cũng không khác nhau là mấy?”
Đổng Chi Hiệp xua tay: “Sầu Dư sắp đi du học rồi, sao có thể không có suy nghĩ gì chứ. Cậu xem Nhân Kiệt muốn đi Trùng Khánh, Tôn Hành với tôi, đều muốn ở lại đây thêm vài năm xem xét tình hình. Tiền Huyền Nghĩa và Sầu Dư muốn sang Mỹ, chỉ còn lại một mình cậu, aiz.”
Khâu Giác Phi lại không nhìn cậu ta, nhẹ giọng hỏi Giang Sầu Dư: “Khi nào thì đi?”
Giang Sầu Dư nhấc tay anh ra, đổ rượu: “Tháng năm năm sau.”
“Khi đó thời tiết đẹp.” Khâu Giác Phi lẩm bẩm.
Giang Sầu Dư bỗng cười: “Hôm nay tạm tha cho cậu, sang năm khi tiễn tôi đi, cậu nhất định phải phá lệ, chúng ta không say không về.”
“Được,” Khâu Giác Phi nhìn vào mắt cậu, cũng khẽ cười, “Vì tiễn cậu đi, cho dù say chết thì cũng đã làm sao.”
Giang Sầu Dư hít sâu một hơi: “Nào, Đổng huynh, chúng ta uống rượu!”
Đêm khuya Phạm Nhân Kiệt trở về, chỉ thấy Đổng Chi Hiệp kéo Giang Sầu Dư, hai người ôm bình rượu không buông tay, cậu một câu tôi một lời, cũng không biết là đang nói chuyện gì. Thái độ của Khâu Giác Phi cũng khác thường, chỉ lẳng lặng ngồi một bên, ánh mắt thẫn thờ, cũng không biết là đang nghĩ tới chuyện gì hay người nào.
“Giác Phi?” Phạm Nhân Kiệt gọi.
Khâu Giác Phi phục hồi lại tinh thần, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Nào, về đúng lúc, giúp tôi đưa hai con ma men này về phòng.”
Mặt trời lên cao, Giang Sầu Dư mới mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau tới nứt ra.
“Tối qua rốt cuộc cũng uống nhiều quá rồi.” Giang Sầu Dư lẩm bẩm.
Rửa mặt xong, đi ra sảnh ngoài, chỉ thấy Đổng Chi Hiệp mặt tái nhợt đang quấy bát cháo, Khâu Giác Phi ngồi cạnh vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Nhị vị thiếu hiệp hôm qua đối ẩm làm thơ, ác chiến một hồi, thật đúng là thiếu niên anh hùng.” Khâu Giác Phi vừa mở lời đã châm chọc, lại múc một bát cháo đưa cho Giang Sầu Dư.
Đổng Chi Hiệp oán giận nói: “Giang Sầu Dư thật là rộng lượng, trước kia chưa từng biết tới, tôi cũng thật là ngốc, lại muốn liều mạng uống rượu với cậu ấy.”
Giang Sầu Dư cười cười: “Đổng huynh cũng không yếu thế, sao tôi lại cảm thấy hôm qua là tôi gục xuống trước cả cậu nhỉ?”
“Đúng rồi,” Đổng Chi Hiệp gõ trán một cái, “Mấy ngày trước tôi vay tiền cậu mua sách, bây giờ tôi trả lại tiền cho cậu.”
Dứt lời, cậu ta đứng dậy đi về phòng.
Khâu Giác Phi không chút để ý quấy quấy món cháo đậu xanh: “Còn một tháng nữa mới khai giảng, tháng này cậu có kế hoạch gì chưa?”
Giang Sầu Dư nhíu mày: “Không có gì, làm linh ta linh tinh thôi, còn có thể có kế hoạch gì? Cậu thì sao?”
Khâu Giác Phi gật đầu: “Tôi sẽ tới dạy thêm ở trường tiểu học gần đây, cũng không…”
Còn chưa dứt lời, Đổng Chi Hiệp đã lảo đảo xông tới.
“Không ổn, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?” Giang Sầu Dư đứng dậy.
Sắc mặt Đổng Chi Hiệp trắng bệch: “Các cậu mau về phòng xem thử xem tài sản tiền bạc còn không?”
Hai người Khâu Giác Phi và Giang Sầu Dư nhìn nhau, lập tức mỗi người đều đi về phòng mình.
Giang Sầu Dư mở hết tất cả ngăn tủ, rương thùng ra, tìm kiếm cẩn thận, tuy bình thường cậu luôn bình tĩnh, giờ phút này trên trán cũng vã đầy mồ hôi.
“Sao rồi?” Khâu Giác Phi và Đổng Chi Hiệp cũng chạy tới.
Giang Sầu Dư hít sâu một hơi: “Không còn gì cả.”
“Tôi cũng vậy.” Đổng Chi Hiệp nói.
Khâu Giác Phi do dự nói: “Tôi vẫn còn nguyên.”
Đổng Chi Hiệp nghi ngờ nhìn anh một cái, cũng chưa lên tiếng.
Khâu Giác Phi như đang nghĩ tới chuyện gì đó, lại không tiện giải thích, đành trầm mặc đứng đó, anh dùng dư quang nhìn sườn mặt Giang Sầu Dư, trong nắng sớm mùa hạ lại có chút không rõ ràng.
Cuối cùng Giang Sầu Dư cũng chậm rãi mở miệng: “Tối qua… Đổng huynh, cậu say rượu tới gục xuống khi nào?”
Đổng Chi Hiệp gật đầu: “Ừm, có lẽ là khoảng 9, 10 giờ tối.”
Giang Sầu Dư nhìn cậu ta một cách vi diệu: “Vì sao cậu không thử tra xét đồ đạc của bạn cùng phòng cậu xem?”
Đổng Chi Hiệp ngẩn người, quay người bước đi, Giang Sầu Dư vỗ vỗ vai Khâu Giác Phi: “Đi thôi, qua đó xem.”
Mấy người vừa tới nhìn, đã phát hiện Phạm Nhân Kiệt chỉ để lại vài đồ vật không quá quan trọng lại, ngay cả người và hành lý đều đã biến mất không còn bóng dáng.
Giang Sầu Dư hỏi: “Tối qua cậu ta về lúc nào?”
Khâu Giác Phi nghĩ: “Chắc là tầm đêm khuya.”
“Chính là như vậy,” Giang Sầu Dư dựa vào khung cửa, trong lòng cảm thấy có chút ghê tởm, “Vì sao hai người tôi và Đổng huynh lại bị trộm? Bởi vì cậu vẫn còn tỉnh, cậu ta sẽ không dám làm liều.”
“Thứ hai nữa là,” Khâu Giác Phi cười tự giễu, “Tôi là một thư sinh thanh bần, cậu ta có thể trộm được thứ gì? Huống chi, cậu ta còn cần tôi chịu tội thay cho.”
Đổng Chi Hiệp vô cùng áy náy, liên tục chắp tay thi lễ: “Chuyện tối qua cậu ta trở về, vừa rồi sao cậu không nói, hại tôi hiểu lầm cậu, xin nhận lỗi với huynh đệ.”
“Nói cái gì vậy,” Khâu Giác Phi đỡ lấy cậu ta, “Có điều, tôi thực sự không nghĩ ra, vì sao cậu ta lại phải làm như vậy.”
Giang Sầu Dư lại nhàn nhạt đáp: “Vì bị tình trói buộc cả thôi.”
Hai người ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, Đổng Chi Hiệp mắng: “Hừ, thố gia nhi!”