Mặc kệ kết bái huynh đệ lại dùng sáo long phượng làm tín vật không hợp tình hợp lý tới mức nào, hai người Giang Khâu coi như đã kết làm huynh đệ. Từ cửa Bắc trở về nơi cắm trại, Giang Sầu Dư vẫn còn đang trợn mắt, không rõ bản thân tại sao lại có thêm một người anh em kết nghĩa, còn suốt ngày bị anh gọi to “hiền đệ”, “hiền đệ”.
“Chậc, nhị vị các ngài đã về rồi.” Đổng Chi Hiệp chỉ chỉ sau viện, “Mời đi vào đây.”
Khâu Giác Phi thấy cậu ta ý cười đầy mặt, còn mang theo chút đắc ý, không khỏi tò mò hỏi: “Sao vậy? Chi Hiệp huynh có chuyện gì vui?”
“Đương nhiên rồi!” Đổng Chi Hiệp lên giọng hỏi, “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi!” Giọng của Phạm Nhân Kiệt vang lên, hai người Giang Khâu ra sau viện, mới phát hiện hai người Tôn Hành, Phạm Nhân Kiệt đang mặt xám mày tro nhóm lửa, trên cành cây tùng có xiên mấy con cá tươi, bên kia còn dùng gạch đất nông gia xếp qua loa thành một cái bếp, bên trên có một cái nồi sắt, che che đậy đậy, không biết đang nấu món gì.
Đổng Chi Hiệp rất tự đắc chỉ vào cái thùng gỗ bên cạnh, Khâu Giác Phi thò đầu lại gần: “Cá này khá là hiếm đấy.”
Giang Sầu Dư cũng nhìn theo, chỉ thấy trong thùng vẫn còn vài con cá sống đang bơi tung tăng, mấy con cá kia thân thon dài, hơi lóe ánh sáng bạc long lanh dưới ánh trăng.
“Chúng tôi hỏi người dân địa phương, họ nói cá này là cá chép Kim Sa, chỉ có Vân Quý Xuyên* mới có.” (1)
Tôn Hành đứng bên kia đang rải muối lên cá: “Bổn thiếu gia lớn tới từng này rồi, trước giờ còn chưa từng xuống bếp.”
Phạm Nhân Kiệt cũng ở bên cạnh lẩm bẩm lầm bầm: “Quân tử xa nhà bếp, quân tử xa nhà bếp.”
“Trong nồi kia đang nấu nước, Phạm Nhân Kiệt nói cậu giỏi chế biến thức ăn, thế nên chúng tôi liền đợi cậu về nấu canh.” Đổng Chi Hiệp giải thích.
Khâu Giác Phi cũng không từ chối, xắn tay áo lên: “Cá này là các cậu câu được, tôi và Sầu Dư cũng ngại ăn chùa uống chùa có phải không? Bất đắc dĩ tiền trong túi cũng thật là khó xử, chỉ có thể ra chút sức làm cu li, vẫn là cắn người miệng mềm vậy.”
Đổng Chi Hiệp cười to: “Khâu Giác Phi lời này mà cậu cũng nói được, cậu xem buổi chiều chúng tôi vì câu cá cải thiện sinh hoạt cho mọi người mà đắm người trong cái gió lạnh thấu xương, chỉ mới bảo cậu ra tay khoe tài nghệ nấu bếp một chút, cậu đã đưa ra nhiều lí do thoái thác như vậy…”
Giang Sầu Dư cắt lời cậu ta: “Tôi thì sao?”
“Cậu thì thôi chờ ăn đi, thân mình còn chưa khỏe hẳn đâu, huống chi cá này cũng coi như là câu cho cậu, ăn canh cá bổ lắm!” Tôn Hành lau tro xám dính trên mặt.
Phạm Nhân Kiệt cười phụt một tiếng: “Buổi chiều tôi đã muốn nói rồi, lại không phải là đang ở cữ, canh cá gì…”
Giang Sầu Dư nhịn không được ném một cục đá lên người cậu ta, dù sao cũng đều là thiếu niên, mọi người không nhịn được bắt đầu trêu đùa nhau.
Ở bên kia Khâu Giác Phi đang thuần thục mổ cá đánh vảy, bớt chút thời gian hỏi Đổng Chi Hiệp: “Hành gừng tỏi đâu?”
Đổng Chi Hiệp bó tay: “Không có.”
“Không có?” Khâu Giác Phi trợn tròn hai mắt, “Không có vậy tôi nấu cá thế nào? Không có thì sẽ tanh chết mất!”
Giang Sầu Dư cũng đi tới, suy nghĩ: “Các cậu có kiếm được rượu không? Rượu vàng hay rượu trắng đều được.” (2)
Phạm Nhân Kiệt và Tôn Hành liếc nhìn nhau, Tôn Hành khẩn trương nói: “Tôi vừa mới mua!”
Phạm Nhân Kiệt cười lạnh: “Đừng nói chứ, hành trang gọn nhẹ đi nhanh, cân nặng tùy thân của chúng ta cũng đều bị giới hạn, khi xuất phát cậu cũng mang thứ này đi sao.”
“Đúng vậy, thế mà lại ăn vụng sau lưng các anh em, sung công không giết!” Đổng Chi Hiệp cười mắng.
Tôn Hành thở dài nói: “Trên đường đi gặp phải cướp, kết nhầm bạn rồi, Tôn mỗ tại sao lại phải đến bước đường cùng này cơ chứ.”
Dứt lời, cậu ta đứng dậy xách một vò rượu từ trong phòng ra, tiện tay cầm theo mấy cái chén: “Trời nam biển bắc, có thể đọc sách ở Kinh Tân* đã là duyên phận; non sông tan tác, nếu không phải các trường liên hợp cùng chuyển dời, mấy người chúng ta cũng đã không có cơ hội gặp gỡ.”
*Kinh Tân: Bắc Kinh, Thiên Tân.
“Đúng vậy! Ừm, tôi thấy, đúng lúc có trăng có hoa làm bạn, ngày mai lại phải lên đường, không bằng hôm nay trong viện nhỏ này chúng ta ở đây uống cho đã bữa rượu này!”
“Được! Đồng ý cả hai tay!” Phạm Nhân Kiệt hoan hô.
Giang Sầu Dư gật đầu: “Tôi ra ngoài một chút.” Dứt lời cậu xoay người bước ra ngoài cửa.
“Ai,” Phạm Nhân Kiệt đầy mặt nhiều chuyện nói, “Giang Sầu Dư chắc chắn mặc không quen kiểu quân trang vải vàng* này, cậu xem mỗi lần cậu ấy bước qua cửa đều có thói quen vén vạt áo.”
Đổng Chi Hiệp cười nói: “Trước đó khi ở Bắc Bình, Giang Sầu Dư rất ít khi mặc âu phục, toàn là mặc áo dài.”
“Nghe thật là kỳ quái,” Tôn Hành chen miệng, “Không phải cậu ấy học ở trường Giáo Hội sao?”
Khâu Giác Phi bỏ cá đã xử lí xong xuôi vào nồi nấu: “Được rồi, giờ thì chờ đồ nhắm rượu về thôi.”
“Ý của cậu là?” Đổng Chi Hiệp nhướng mày.
Khâu Giác Phi ngồi luôn trên đất: “Tôi dám cá với cậu luôn, chắc chắn cậu ấy rất áy náy, ra ngoài đi mua thức ăn rồi.”
Không ngoài dự đoán, chưa tới nửa tiếng, Giang Sầu Dư xách về hai gói giấy dầu, không nhanh không chậm trở lại.
“Giang hiền đệ tay xách đồ ăn, đạp trăng mà về, danh sĩ phong nhã cũng chỉ tới mức ấy.” Khâu Giác Phi khen cậu mà không ra ngô cũng không ra khoai.
Giang Sầu Dư liếc nhìn anh một cái, mở bao giấy dầu, dọn thức ăn ra: “Ở đây có nhiều dân tộc cùng sinh sống, nguyên liệu làm cho hương vị thức ăn cũng rất khác với Trung Nguyên, tôi cũng không biết khẩu vị mọi người thế nào, nên tùy tiện chọn hai vị khác nhau.”
Tôn Hành gảy lá sen: “Gà gói lá sen?”
Đổng Chi Hiệp không biết chuồn êm tới nhà bếp trộm mấy cái bát sứ về từ khi nào, rót rượu cho mỗi người: “Nào nào, hôm nay chúng ta không say không về!”
Đổng Chi Hiệp không đồng ý: “Nào có cái lí mở đầu tiệc lại ăn đồ ăn trước, uống, không uống không phải là đàn ông!”
“Cậu là đang bắt nạt chúng tôi không phải là người phía nam sao?” Phạm Nhân Kiệt bưng bát sứ, quay đầu nhìn Giang Sầu Dư, “Cậu nói xem?” (4)
Giang Sầu Dư nhếch nhếch khóe miệng, bưng bát rượu lên: “Mượn rượu của Tôn huynh, tôi uống cạn chén này trước, chúc cho mọi người trong bộ đoàn có sức khỏe cường tráng, chúc cho việc học của mọi người có thành tựu, dùng kiến thức của người Tây làm cho Trung Hoa của chúng ta trở nên cường đại!” Dứt lời cậu ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thấy sắc mặt cậu không chút biến đổi, Phạm Nhân Kiệt khóc không ra nước mắt, “Tôi coi như tiếp lời cậu, tại đây xin uống một chén không thể không uống này. Thôi, chén này là cầu phúc cho những ai mấy ngày trước đã xếp bút nghiên theo việc binh đao lao tới tiền tuyến, cũng là chúc cho trường học, khỏe mạnh được như ý nguyện, kiến công lập nghiệp!”
Tôn Hành cười khà khà: “Chén này tôi chúc cho chiến sự sớm ngày kết thúc, sớm đuổi được bọn quỷ Nhật chạy về, chúng ta ai về nhà nấy, mẹ ai người đó tìm!”
“Lời này nói không ổn không ổn,” Đổng Chi Hiệp bưng chén, hào hùng khí thế, “Nam nhân hà bất đái ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu*!”
Cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía Khâu Giác Phi, thầm nghĩ không biết đàn ông Đông Bắc sẽ còn rộng lượng tới mức nào nữa, lại nghe Khâu Giác Phi nói, “Tôi thật sự không thể nếm thử hương vị thức ăn trước được ư?”
“Sao có thể,” Phạm Nhân Kiệt là người đầu tiên phản đối, “Không công bằng!”
“Thôi được rồi,” Khâu Giác Phi rất bất đắc dĩ nhìn sang Giang Sầu Dư, “Làm phiền cậu.”
Anh tiêu sái đứng dậy, lẳng lặng nhìn ánh trăng đong đưa trong làn rượu thuần khiết, “Chúc cho bốn trăm triệu đồng bào của ta an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an.”
Mọi người còn chưa kịp cảm thán, đã thấy anh vừa ngửa cổ uống rượu đã lập tức buông bát, ngủ thiếp đi luôn rồi.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Giang Sầu Dư đỡ anh dậy, cười khổ: “Hóa ra trên đời này thực sự có người một chén đã gục.”