Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 47: Say mộng



Editor: Gấu Gầy

Tiết Bảo Thiêm mạnh mẽ nhấc thân hình đang ngủ say ra khỏi người mình, cởi cà vạt trên cổ ra rồi chửi thề một tiếng "đệt mẹ".

Hắn ngồi bên giường châm một điếu thuốc, ánh lửa từ bật lửa chiếu sáng hàng mi dài rủ xuống, đôi môi đang kẹp điếu thuốc hơi sưng đỏ, đuôi mắt ẩm ướt, trong làn khói trắng dần tan trở nên mong manh và dễ vỡ.

Tác dụng của 'Say mộng' thực sự khiến người ta kinh ngạc, hiệp hai Diêm Dã đang làm đến nửa chừng thì lăn ra ngủ. Những cú thúc mạnh mẽ dần chậm lại, tiếng thở gấp gáp cũng dần ổn định, khi Tiết Bảo Thiêm cho rằng Diêm Dã cuối cùng cũng chịu làm người, thì phát hiện cậu đã ngủ say.

'Thứ ấy' vẫn còn đó, vẫn cực kỳ kiêu ngạo, thỉnh thoảng lại nảy lên khiến Tiết Bảo Thiêm chửi tục. Diêm Dã khi ngủ say không mềm mỏng dịu dàng, lúc say quắc cần câu cũng vậy, sống chết gì cũng phải ôm chặt lấy con mồi như thú dữ, thậm chí còn gặm lấy da thịt trên vai Tiết Bảo Thiêm, răng cứng như chó không chịu nhả.

Tiết Bảo Thiêm chuyển điếu thuốc sang tay trái, dùng tay phải lau vết nước trên vai trái, dưới đầu ngón tay dường như vẫn còn hằn lên vết răng cắn, hắn căm hận vô cùng, quay qua đạp Diêm Dã

Hút được hai ba hơi, Tiết Bảo Thiêm chợt nhớ lại hình như lúc Diêm Dã đè hắn có hí hoáy điện thoại, sau khi chần chừ một lúc, hắn vừa kéo cà vạt ra vừa hỏi: "Mấy cái lục lạc cậu tìm sao toàn là không phải thế?"

Mẹ kiếp! Tiết Bảo Thiêm chỉ muốn tát vào mồm mình một cái, nói mấy cái này với thằng khốn này làm gì, chẳng khác nào đang tự đào hố chôn mình.

Vừa rồi đầu óc Tiết Bảo Thiêm không được tỉnh táo, không biết Diêm Dã có đặt hàng chưa, vài ngày trước mới dạy cậu mua sắm trực tuyến, không thấy cậu hứng thú lắm, ai ngờ mua mấy cái này thì gấp tới độ không chờ nổi dù chỉ một giây.

Nắm lấy ngón tay thanh niên say mèm, dùng dấu vân tay mở khóa điện thoại, vào ứng dụng mua sắm để kiểm tra lịch sử mua hàng, màn hình hiển thị hàng loạt món đồ khiến Tiết Bảo Thiêm rùng mình, hắn trượt ngón tay ngón tay, thấp giọng chửi: "Mấy cái này là cái đéo gì vậy trời?"

Trong tiếng chửi rủa không ngừng, các đơn hàng lần lượt bị hủy, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên vẻ mặt xấu xa của Tiết Bảo Thiêm: "Mua cho cậu một con búp bê, sau này cậu muốn đè kiểu gì thì đè, đứng có hòng chạm vào ông đây nữa."

Khi thoát ra, thấy nhắc nhở báo thức trên điện thoại, Tiết Bảo Thiêm bỗng nghĩ đến việc Diêm Dã nói ngày mai còn nhiệm vụ.

Hắn cười khẩy, ngón tay thon dài tắt báo thức.

Vứt điện thoại, hắn đói đến mức không ngủ được, thằng chó Diêm Dã này không cho hắn ăn tối, còn giày vò hắn cả đêm, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy lúc này dạ dày của mình trống rỗng như cái túi của một kẻ ăn mày, không móc ra được cái đếch gì cả.

Lăn mình xuống giường, bật đèn tường, Tiết Bảo Thiêm đi vào phòng khách tìm đồ ăn nhẹ để lấp đầy bụng, mấy khách sạn hạng sang kiểu này luôn tiện nghi chu đáo, trái cây và đồ ăn nhẹ là điều không thể thiếu.

Bưng dĩa đồ ăn nhẹ đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhét một miếng vào miệng, Tiết Bảo Thiêm nhai một cách lười biếng, ánh mắt chán chường không chút hứng thú đảo quanh, nhẹ nhàng liếc qua bức tranh trang trí rồi quét qua ghế sofa, tầm nhìn vừa muốn rời đi bỗng dừng lại một chút, rơi vào một tờ giấy ghi chú ở góc ghế sofa.

Tờ giấy ghi chú màu kem yên lặng nằm đó, trên đó có ba chữ "Tiết Bảo Thiêm" do Diêm Dã viết.

"Nếu hai người đã từng qua lại, thì không thể nào không biết viết tên nhau."

Tiết Bảo Thiêm đột nhiên nhớ lại câu nói của mình mấy tiếng trước, đồng thời cũng nhớ tới lời Diêm Dã nói: "Hai Trăm Tệ, xem tôi viết tên anh nè."

Hắn ngừng nhai, với tay lấy tờ giấy ghi chú, giữa chừng lại rụt tay về, chùi chùi đầu ngón tay, phủi đi vụn bánh.

Hai ngón tay kẹp tờ giấy ghi chú, Tiết Bảo Thiêm nhìn chằm chằm thật lâu như chưa từng thấy ba chữ này, cuối cùng giơ tay tự tát vào mặt mình, lẩm bẩm trong miệng: "Mình đang nghĩ cái đéo gì vậy? Đúng là bị điên mà."

Năm ngón tay nắm lại, tờ giấy ghi chú bị bóp thành một cục, theo cử động cổ tay, rơi vào thùng rác.

Khi Diêm Dã mở mắt, Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn đồng hồ, chín giờ mười phút. Hắn nhấp một ngụm cà phê, ác ý đầy mình chờ xem trò cười của cậu.

Di chứng sau cơn say không biểu hiện nhiều trên người Diêm Dã, ngoại trừ việc ngủ nướng một chút, sắc mặt và tình trạng sức khỏe đều trông khá tốt. Tiết Bảo Thiêm hơi không hiểu, loại rượu này từng làm hắn say đến hai ngày, đến khi tỉnh lại đau đầu muốn chết. Nghĩ lại, Diêm Dã bây giờ mới chỉ hai mươi, đúng là thanh niên sức dài vai rộng, lại nghĩ đến sức mạnh kinh người của cậu, Tiết Bảo Thiêm bực bội, chửi thầm một câu "Đồ súc sinh".

Diêm Dã dựa lưng về sau nửa ngồi dậy, cử động càng làm lộ rõ bờ vai rộng và thân hình nam tính đầy quyến rũ. Trong ánh nắng chói chang, cậu nhìn Tiết Bảo Thiêm nở một nụ cười dịu dàng: "Chào buổi sáng, Hai Trăm Tệ."

Đối diện với nụ cười của Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm nhếch mép, giọng kéo dài một tiếng "chào", trong lòng thầm nghĩ: "Ông đây đang chờ xem cậu sẽ khóc thế nào đây."

Diêm Dã vừa dang tay muốn ôm Tiết Bảo Thiêm, vừa liếc nhìn điện thoại, bình tĩnh nói: "Đã hơn chín giờ rồi à? Chắc anh đói rồi phải không? Tôi đi tắm một cái, lát nữa chúng ta đi ăn."

Tiết Bảo Thiêm nhíu mày: "Hôm nay cậu không phải có nhiệm vụ sao?"

Diêm Dã từ trên giường đứng dậy, vẻ mặt thờ ơ khiến Tiết Bảo Thiêm sặc cả cà phê. Mặc áo choàng tắm vào, Diêm Dã đi đến vỗ lưng hắn: "Tối qua thấy anh lấy rượu ra, tôi biết chắc anh sẽ trừng phạt tôi, sợ Tiết gia trừng phạt không đã tay, nên tôi đã nhờ Chu Nhất Minh đảm nhận nhiệm vụ thay tôi rồi."

Tiết Bảo Thiêm làm ầm lên: "Vậy cậu đặt báo thức làm gì."

"Báo thức? À, sáng nào tôi cũng phải tập thể dục, anh quên rồi à?"

Quần què thiệt chứ, Tiết Bảo Thiêm mím môi, đặt mạnh cốc xuống, biết thế đặt mẹ một đống báo thức luôn rồi, đậu má còn cho nó ngủ thẳng cẳng, đáng lẽ nửa đêm phải túm tóc thằng thất học này bắt đọc ba trăm bài thơ Đường mới phải.

Diêm Dã tắm rửa xong, hai người đến nhà hàng ăn cơm. Trong lúc chờ thang máy, Tiết Bảo Thiêm vẫn luôn giữ vẻ mặt cau có, đăm đăm nhìn cửa thang máy bóng loáng. Hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy bị kéo dài biến dạng, Tiết Bảo Thiêm nhìn thấy Diêm Dã mập ra một chút. Cậu đang kiểm tra tin nhắn vừa nhận, biểu hiện trở nên nghiêm túc.

"Hai Trăm Tệ." Cậu nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Có người nhìn thấy Ngụy Hoa ở biên giới."

Cơ mặt Tiết Bảo Thiên căng lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm...

Diêm Dã lập tức lái xe trở về, vừa đạp ga vừa lên kế hoạch: "Chúng ta về thu dọn một chút, sau đó lập tức khởi hành đi Vân Nam. Người của chúng ta ở đó đã theo dõi Ngụy Hoa, anh đừng lo lắng. Hắn không trốn thoát được đâu."

"Chỉ là..." Diêm Dã suy nghĩ một chút: "Đã lâu như vậy, sao Ngụy Hoa vẫn còn ở trong nước? Tại sao hắn ta không trốn ra nước ngoài?"

Tiết Bảo Thiêm không nói gì, ngậm điếu thuốc chưa châm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diêm Dã liếc hắn một cái, sau đó một tay cầm vô lăng, tay kia nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của hắn đặt trên đùi mình: "Đừng lo, có tôi đi cùng anh mà, chắc chắn tôi sẽ giúp anh bắt được hắn."

Tiết Bảo Thiêm rút điếu thuốc ra khỏi miệng, quay đầu nhìn Diêm Dã: "Cậu không thể đi cùng tôi."

Chiếc xe rõ ràng tăng tốc đột ngột, sau khi ổn định lại, Diêm Dã hỏi: "Tại sao?"

"Bây giờ là cuối năm, tài liệu ở Diễm Việt cần ký trên bàn cậu chất cao như núi, hai ngày nay tôi đã xem qua, báo cáo tài chính của Diễm Việt năm nay và dự toán năm sau đều có vấn đề, đặc biệt là báo cáo tài chính, có rất nhiều chi phí không hợp lý, chi tiết chi phí cũng không rõ ràng, chắc chắn còn nhiều lỗ hổng." Hắn nói thêm: "Có phải Thịnh Dữ đã thúc giục cậu ký những tài liệu này không? Tôi cảm thấy hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành việc chốt sổ để tránh đêm dài lắm mộng. Diêm Dã, điều cậu nên làm bây giờ là tìm một tổ chức chuyên nghiệp để kiểm toán lại những sổ sách này, từ đó nắm được điểm yếu của hắn."

Diêm Dã im lặng một lát: "Đúng là gần đây Thịnh Dữ cứ thúc giục tôi. Hôm qua anh ta tìm ra một đống lý do để ép tôi phải ký càng sớm càng tốt. Hai Trăm Tệ, lát nữa trở về tôi sẽ ký. Tạm thời cứ mặc kệ đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để bắt được điểm yếu của bọn họ, nhưng nếu bây giờ để cho Ngụy Hoa chạy mất thì sẽ rất khó tìm được hắn."

"Cậu có não không?" Tiết Bảo Thiêm cau mày mắng, "Cậu là người đại diện pháp luật của công ty, cái gì cũng tuỳ tiện ký được sao? Nếu trong báo cáo tài chính có điều gì khuất tất, tất cả sẽ đổ lên đầu cậu, sau này cậu phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy!"

Tiết Bảo Thiêm lại cắn điếu thuốc vào miệng, không nhịn được nữa, bấm bật lửa châm, hạ cửa sổ xuống một chút rồi hỏi tiếp: "Cậu trở thành người đại diện pháp luật của công ty từ khi nào? Mẹ kế của cậu không tranh giành vị trí này với anh sao?"

Diêm Dã lắc đầu: "Sau khi ba tôi qua đời, mẹ kế và Thịnh Dữ ngay lập tức đã thay đổi người đại diện pháp luật của công ty thành tên tôi."

Tiết Bảo Thiêm hừ một tiếng: "Hai người này chắc chắn không có ý tốt gì, lát nữa tôi sẽ liên hệ một công ty chuyên nghiệp giúp cậu, sau đó cậu tranh thủ cùng bọn họ kiểm toán báo cáo tài chính, nhân cơ hội cũng có thể học hỏi thêm."

"Về phía Nguỵ Hoa thì sao?"

"Tôi muốn tự mình đi Vân Nam. Ở đó chẳng phải còn có đồng nghiệp của cậu sao? Liên hệ cho tôi vài người giỏi, tôi sẽ thuê họ giúp tôi bắt Ngụy Hoa."

Trong xe trở nên yên tĩnh, chân đạp ga từ từ nhấn xuống, bầu trời xám đen thấp thoáng áp xuống mặt đất, những tinh thể nhỏ li ti rơi xuống kính chắn gió.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

—------