Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 62: Anh dâu!



Editor: Gấu Gầy

Ánh mặt trời chiếu xiên, bóng râm di chuyển chậm rãi, ban đầu phản chiếu trên lớp sơn xe lấp lánh, giờ lại chiếu lên một bàn tay trắng nõn.

Cổ tay trắng bệch lộ ra một đoạn, những ngón tay thon dài kẹp hờ điếu thuốc, gác lên cửa sổ xe. Thỉnh thoảng, ngón tay cái nhẹ nhàng gõ vào đầu lọc thuốc, phá vỡ làn khói dài mỏng manh.

Theo cánh tay nhìn lên, là khuôn mặt nghiêng của một người đàn ông. Giống như được vẽ bằng bút chì than, đường nét rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng, nửa sáng nửa tối ẩn trong xe, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể khẳng định đây là một người đẹp trai thanh tú.

Chiếc xe đậu bên ngoài khu biệt thự, mặc ngay cả vào mùa đông, nơi này vẫn rực rỡ với tường đỏ ngói xanh, phô trương sự giàu có.

Bỗng nhiên, cổng một biệt thự không xa mở toang, bên trong truyền ra tiếng bước chân hỗn độn và tiếng khóc lóc ầm ĩ.

Trong xe vang lên một tiếng cười lạnh, bàn tay trắng nõn như sắp tan chảy trong ánh nắng từ từ nhấc lên, đưa điếu thuốc vào miệng, khi khói thuốc dày đặc được nhả ra thì ngón tay cũng búng văng điếu thuốc.

Mở cửa bước xuống xe, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt người đàn ông, lạnh lùng thờ ơ, nhưng lại đẹp đến mức không thể tin được.

Là Tiết Bảo Thiêm.

Hắn khoanh tay đứng dựa vào xe, lạnh mặt nhìn cuộc khôi hài ầm ĩ. Khi người đàn ông hơi mập bị áp giải đi ngang, Tiết Bảo Thiêm mở miệng kêu một tiếng: "Chú Tề."

Người đàn ông hơn 60 tuổi run lên, khi nhìn rõ người đến, ánh mắt chột dạ né tránh: "Cậu... Tiết Bảo Thiêm..."

Hàng mi đang rũ chợt nhấc lên, lộ ra đôi mắt đen sắc bén, Tiết Bảo Thiêm nhếch mép nửa miệng: "Chú Tề, lâu rồi không gặp. Có phải chú sắp quên mất tôi rồi không? Nhưng tôi thì ngày đêm đều nhớ đến chú."

Hắn lấy ra một điếu thuốc đưa qua, thấy ông ta không nhận, liền kẹp vào tay mình: "Chắc chú không ngờ Ngụy Hoa lại bị sa lưới đúng không? Lúc đầu không phải chú đã thề thốt không có cấu kết lừa đảo với hắn sao? Nghe nói Ngụy Hoa khai ra rất nhanh, đổ hết tội danh lên đầu chú, nhưng nghĩ lại cũng đúng, chú Tề cũng sắp xuống lỗ rồi, chết hay không ai mà quan tâm chứ?"

Khẽ chậc lưỡi vài tiếng, Tiết Bảo Thiêm lại tỏ ra tiếc nuối: "Nhưng con trai chú thì thật là đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã phải mang danh kẻ lừa đảo vào tù, tính ra lúc ra tù cũng phải tầm tuổi chú bây giờ đấy, vừa hay có thể sống hộ chú cuộc sống ở tuổi này, cũng khá thú vị đấy."

Khuôn mặt người đàn ông đối diện vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng, lúc này lại thêm một tầng phẫn nộ, vội vàng biện giải: "Mọi chuyện là do tôi làm, không liên quan gì đến con trai tôi cả!"

Tiết Bảo Thiêm cà lơ phất phơ mà cười nhạo: "Mấy chuyện gì này chú không cần phải nói với tôi, đi mà nói với cảnh sát và quan tòa ấy."

"À đúng rồi." Hắn như nghĩ ra điều gì đó quan trọng, thu lại nụ cười đùa cợt trên mặt, sâu sắc trọng thể mà nói: "Chú Tề ngã xuống rồi, vậy người nhà của chú sẽ ra sao?"

Liếc mắt nhìn cô gái trẻ đang chặn cửa xe cảnh sát khóc lóc van xin, Tiết Bảo Thiêm hất cằm hỏi: "Nghe nói người cô vợ nhỏ mới thành niên này của chú đã có thai? Con trai chú có phải cũng có một người tình đang mang thai? Đúng là song hỷ lâm môn nha, thật đáng mừng."

"Cậu muốn làm gì?!"

"Dựa vào mối quan hệ sâu đậm giữa hai nhà chúng ta, đương nhiên là tôi sẽ thay chú Tề chăm sóc họ."

"Đồ khốn nạn!"

Tiết Bảo Thiêm vỗ vỗ vai ông ta: "Tôi không thích những người phụ nữ nịnh bợ này." Hắn hơi khom người, kề sát bên tai người đàn ông lớn tuổi thấp giọng nói: "Nhưng mà tôi biết chú Tề có một kẻ thù không đội trời chung, tuổi tác xấp xỉ chú, cũng thích các cô gái trẻ đẹp. Nếu cô vợ nhỏ của chú và người tình nhỏ của con trai chú đều được ông ta tiếp nhận, vậy chú nói xem đứa bé trong bụng khi sinh ra, chẳng phải sẽ gọi ông ta là ba sao?"

Tiết Bảo Thiêm tỏ vẻ khó xử: "Vậy bối phận sẽ bị loạn lắm đấy."

"Tiết Bảo Thiêm! Mày là thằng bỉ ổi hèn hạ! Tao liều mạng già với mày!"

Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng lùi về phía sau, cười nói: "Chú Tề, mạng già của chú thuộc về súng đạn, tôi không lấy đâu. Đúng rồi, lần trước chú Tề tặng tôi đồng hồ làm quà sinh nhật, lần này chiếc vòng bạc trên tay rất hợp với chú đấy, chú cứ giữ lấy đi, nhìn khá đẹp, xứng với chú lắm."

Khuôn mặt béo núc già nua của ông ta đỏ bừng, sau đó lại tái nhợt vì tức giận, còng tay trên cổ tay va vào nhau kêu leng keng. Người đàn ông chỉ trong vòng hai ba tháng đã già đi chục tuổi, lúc này cứng họng không thể nói nên lời.

Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn đám đông ồn ào bên cạnh bằng đôi mắt thản nhiên, cô gái trẻ đang ôm bụng chặn cửa xe cảnh sát hít sâu một hơi dài, từ từ ngừng khóc lóc, dường như miễn cưỡng chấp nhận.

Sau khi những nghi phạm liên quan bị áp giải lên xe và đưa đi, cô gái mới lạnh lùng nhìn theo hướng xe chạy, chửi một câu "đồ chó".

Cô ta giật lấy điếu thuốc từ trong tay Tiết Bảo Thiêm đưa vào miệng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tiết thiếu, đã nói là tôi kéo dài ba phút cho anh trả thù, thế nhưng anh lại quá giờ."

Tiết Bảo Thiêm cười khẽ, lướt vài cái trên điện thoại, nhanh chóng chuyển tiền qua.

"Thêm tiền rồi, nhận đi nhé, diễn không tồi, dùng vào chỗ chính đáng thì rất có triển vọng."

Hắn mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái, trước khi đạp ga, nói với người vợ nhỏ gầy yếu cô đơn kia: "Đừng trút giận lên đứa nhỏ, nếu không yêu thương nó thì đừng đem nó đến thế giới này chịu khổ."

Chiếc xe thể thao trượt đi, Tiết Bảo Thiêm nhìn thoáng đồng hồ trên bảng điều khiển, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

"Bên trại tạm giam đã thả người chưa?"

Trong điện thoại như vang lên âm thanh trống rỗng, một lúc sau mới có người nhỏ giọng trả lời: "Đang làm thủ tục, ước chừng một lát nữa sẽ thả người ra."

"Mua vài thứ xua đuổi vận xui chưa? Bảo cậu ấy bước qua lò than, nếu cậu ấy không kiên nhẫn thì cứ nói là tôi bảo."

"Vâng, thưa sếp." Trợ lý hỏi qua điện thoại: "Sếp không qua đến đón người à?"

Trong gương chiếu hậu của xe, ánh mắt Tiết Bảo Thiêm rất nhạt, xoay vô lăng, hắn lái xe ngược hướng với trại tạm giam: "Tôi không đi, tối nay đưa người đến Lệ Phong, bảo với cậu ấy, tôi mở tiệc rượu chúc mừng cho cậu ấy."

Ánh đèn rực rỡ đến quỷ dị chiếu vào thứ rượu đục ngầu, tiếng va chạm của ly chân cao và tiếng đùa giỡn của nam nữ lẫn lộn vào nhau, cùng chìm vào bản nhạc sôi động.

Trong phòng VIP sang trọng nhất, bartender cầm một ly cocktail được pha chế tỉ mỉ, bước đi cẩn thận, lướt qua vài cậu ấm nhà giàu say khướt, đưa đến tay một người phụ nữ xinh đẹp.

"Tiết gia." Người phụ nữ ghé vào lòng Tiết Bảo Thiêm làm nũng: "Anh lại ép người ta uống rượu."

Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc cười khẽ: "Uống xong rượu em mới mềm mại, Tiết gia mới thích em hơn."

Người phụ nữ không câu nệ uống cạn một ly, nhận được một tràng pháo tay tán thưởng. Tiết Bảo Thiêm cười xấu xa vỗ tay, tháo điếu thuốc rồi hôn thật mạnh lên mặt người phụ nữ, lại khơi ra những tiếng la hét chói tay.

Gần đây Tiết Bảo Thiêm nở mày nở mặt vô cùng, Thái tử gia của Thụy Tường trước đây không so được.

Tiết Bảo Thiêm trước đây chỉ có danh tiếng mà không có quyền lực thực sự, cổ phần trong tay không nhiều, trong công ty cũng không có quyền quyết định. Mọi người tuy đều gọi là "Thái tử", nhưng là tôn kính hay mỉa mai thì còn phải xem xét.

Nhưng bây giờ, Tiết Bảo Thiêm đã lấy về được số tiền khổng lồ mà Ngụy Hoa lừa đảo, đồng thời thu hồi lại số cổ phần đã chuyển nhượng cho hai công ty trước đây, ngay lập tức trở thành đại cổ đông sở hữu nhiều cổ phần nhất của Thụy Tường, chủ tịch hiện giờ của Thụy Tường cũng có ý định nhường vị trí, hội đồng quản trị đang chọn ngày để mở họp, rất nhanh Tiết Bảo Thiêm sẽ có thể nhậm chức.

Thế sự đổi thay, lòng người nâng cao và đạp thấp.

Từ một kẻ nợ nần chồng chất, biến thành doanh nhân nắm giữ công ty hàng đầu, không ít phường xu nịnh bám víu, bao kẻ muốn tạo dựng mối quan hệ kéo tới lấy lòng, ngoại trừ những cậu ấm nhà giàu nịnh bợ, cũng không thiếu những tinh anh thương trường thực sự có bản lĩnh.

Nhất là trong những dịp này, tất nhiên phải có người tiếp cận xum xoe. Đó là cậu hai Hoàng Tung của chuỗi nhà hàng Vọng Xuyên, hắn và Tiết Bảo Thiêm từng có mâu thuẫn sâu sắc với nhau, nhưng lúc này đây lại mang theo bộ mặt lấy lòng.

Hắn đưa ra một điếu xì gà: "Tiết gia thử cái này không?"

Tiết Bảo Thiêm nhìn một cái rồi lắc đầu: "Không quen, nhị ca cứ tự nhiên hút đi."

Hoàng Tung buông điếu xì gà, rót thêm rượu cho Tiết Bảo Thiêm: "Tôi nói này Tiết gia, cậu đúng là mệnh quý nhân, dù cuộc đời có gặp phải phong ba bão táp, cũng sẽ hóa nguy thành an, sau đó sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi sự hanh thông."

Ba tháng qua, Tiết Bảo Thiêm đã nghe những lời này đến mức chai tai, khóe môi cong lên, giọng điệu lơ đãng, hắn trả lời một cách qua loa: "Cám ơn lời chúc cát tường của anh."

"Làm sao bắt được người thế? Nghe nói cũng khá ly kỳ?"

Độ cong của khóe môi hạ xuống, Tiết Bảo Thiêm không mặn không nhạt lên tiếng, như thể đang trả lời một câu hỏi cực kỳ nhàm chán: "Nhà Ngụy Hoa vốn nghèo, hồi cấp ba đã dụ dỗ bạn gái cũ đi làm kiếm tiền để cung cấp cho hắn ăn học, sau này việc học càng ngày tốt lên, hắn bắt cưa cẩm một cô tiểu thư nhà giàu, hai người cùng đi du học nước ngoài, tất nhiên cũng bỏ rơi bạn gái cũ không có tiền cũng không có bản lĩnh."

Bạn gái cũ bị đả kích, trở nên điên điên khùng khùng. Có một thời gian, không biết vì sao lương tâm của Ngụy Hoa đột nhiên trỗi dậy, chuyển cho cô bạn gái cũ một số tiền, sau này hắn chạy trốn không thành, tiền mặt trên người tiêu hết, lại không dám đụng đến khoản tiền trong tài khoản của mình, nên đã lừa lấy thẻ ngân hàng từ tay bạn gái cũ, muốn rút một ít tiền mặt để tiêu xài."

Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm lóe lên một tia tàn nhẫn: "Hắn vừa rút được tiền, chúng tôi đã lần ra dấu vết, bắt được hắn ngay tối hôm đó."

"Quá ngầu!" Hoàng Tung vỗ tay, lại hỏi: "Tại sao lâu như vậy mà Ngụy Hoa vẫn không chạy trốn?"

Tiết Bảo Thiêm khịt mũi: "Hắn có tính đa nghi, liên lạc với một số người đưa đò, đều cảm thấy đối phương muốn lập kế hoạch giết người cướp của, cho nên hắn cứ sợ đầu sợ đuôi mà trốn mãi ở biên giới."

Hoàng Tung càng nghe càng hứng thú, nhích mông lại gần, tiếp tục hỏi: "Vệ sĩ của cậu thân thủ cao cường, bắt một tên cùi bắp như Nguỵ Hoa, sao lại khiến mình bị bắt vào đồn cục cảnh sát?"

Ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm dường như sững sờ giây lát, sau đó nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn lại: "Anh Hai nói nhiều như vậy, có muốn tôi bảo người mang nhân sâm đến cho anh dưỡng cổ họng không?"

Bị gọi vai vế trong nhà làm Hoàng Tung ngượng ngùng ngậm miệng, bên cạnh Tiết Bảo Thiêm lúc này yên tĩnh hơn nhiều, hắn liếc nhìn đồng hồ, vừa định gọi điện cho trợ lý của mình thì cửa phòng VIP đã bị đẩy ra.

Ánh sáng của hành lang và ánh sáng hỗn loạn trong phòng không hề hòa hợp, người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, bóng sáng phía sau làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt cậu, ánh đèn neon phía trước lại khiến cậu trở nên khó lường, ngay cả ánh mắt nhẹ nhàng cũng chứa đựng thâm ý.

Tiết Bảo Thiêm tháo điều thuốc, dựa vào ghế sofa, lười biếng vẫy tay về phía cửa.

Người đàn ông bước vào, trên đường đi vòng qua một cặp trai gái đang nhảy nhót dính sát vào nhau, đứng trước mặt Tiết Bảo Thiêm.

Là Diêm Dã.

Tiết Bảo Thiêm ngẩng đầu chăm chú nhìn Diêm Dã một lúc lâu, mới thẳng lưng nói một tiếng: "Gầy đi rồi."

Bên trái và bên phải đều có phụ nữ ngồi, hắn dùng khuỷu tay chạm vào một trong số họ, người phụ nữ hiểu ý đứng dậy, rời đi nhường chỗ.

"Ngồi đi." Tiết Bảo Thiêm vỗ vỗ ghế sofa, lại cắn điếu thuốc vào miệng rồi rót rượu, làm như thuận miệng hỏi: "Đã bước qua chậu than chưa?"

Diêm Dã ngồi xuống: "Bước qua rồi."

Trợ lý của Tiết Bảo Thiêm mang đến một tài liệu cần ký tên, vừa khéo nghe được, cười nói: "Lâm tổng còn bảo là mê tín dị đoan, cuối cùng tôi phải nhắc tên sếp ra, Diêm tổng mới chịu bước qua."

Đầu bút hạ xuống, nét bút mượt mà, Tiết Bảo Thiêm vừa ký tên vừa nhìn Diêm Dã: "Lâm Tri Dịch đến trại tạm giam đón cậu à?"

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tiết Bảo Thiêm mỉm cười, đưa ly rượu đến tay Diêm Dã, cụng ly với cậu: "Tốt lắm, người này cũng khá đáng tin." Ngừng một lát, lại thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Diêm Dã cắt tóc ngắn, dù biểu cảm hiền lành nhưng cũng khó che giấu được khuôn mặt đầy tính tấn công. Vẻ đẹp sắc sảo pha lẫn hoang dã, vô cùng bắt mắt, người phụ nữ bên cạnh Tiết Bảo Thiêm nhìn cậu từ trên xuống dưới, nghiêng người hỏi: "Tiết gia, đây là ai vậy? Sao mà đẹp trai thế!"

Người phụ nữ gần như dựa vào lòng Tiết Bảo Thiêm, khuỷu tay chống lên đùi hắn, trông vô cùng yểu điệu.

Tiết Bảo Thiêm vuốt tóc người phụ nữ, thờ ơ hỏi: "Muốn làm quen à? Vậy để anh giới thiệu."

Hắn rót thêm rượu, nâng ly lên, tự nhiên có người biết ý hạ thấp âm lượng nhạc.

Chờ mọi người tập trung ánh nhìn, Tiết Bảo Thiêm vòng tay qua vai Diêm Dã, cằm hơi hếch lên, cười nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là tổng giám đốc của An ninh Diễm Việt, người có công lớn giúp tôi lấy lại số tiền bị lừa đảo, cũng là người bạn chí cốt của tôi, Diêm Dã!"

Trong phòng vang lên mấy tiếng huýt sáo, cùng với tiếng trầm trồ khe khẽ của các cô gái.

Tiết Bảo Thiêm vỗ nhẹ lên bờ vai cứng đờ của Diêm Dã, tiếp tục nói: "Sau này nếu công ty hoặc cá nhân mọi người có việc gì về an ninh, cứ tìm Diêm tổng của chúng tôi, chắc chắn là sự lựa chọn cực kỳ đúng đắn."

Ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, Tiết Bảo Thiêm lười biếng, kéo dài giọng nói: "Vì Diêm tổng vô cùng lợi hại của chúng ta, cạn ly nào?"

"Cạn!"

Tiết Bảo Thiêm quay đầu, ánh mắt chạm vào Diêm Dã, nụ cười tràn đầy, từ từ uống cạn rượu mạnh trong ly.

Mọi người cuối cùng cũng nhận ra, thì ra nhân vật chính của buổi tiệc tối nay chính là Diêm Dã.

Bạn thân được Tiết Bảo Thiêm nâng đỡ, Diêm Dã lại có địa vị không tầm thường, tất nhiên sẽ có người vây quanh nịnh nọt, mời rượu.

Đang lúc tiệc tùng sôi động, cửa phòng VIP lại bị đẩy ra một khe hở, một cái đầu ló vào, nhìn trái ngó phải, thấy Tiết Bảo Thiêm, vui vẻ gọi một tiếng: "Anh."

Là Phùng Gia, MB* hàng đầu của câu lạc bộ này.

(*Money boy, trai bao.)

Tiết Bảo Thiêm gọi cậu ta vào: "Xong việc rồi à?"

"Khách hàng có việc đột xuất nên đi trước." Phùng Gia vội vàng nói: "Tiết gia, anh đừng nghĩ là em không quan tâm đến anh nhé, khách hàng này là khách quen của em, khó chìu dữ lắm."

"Không sao." Tiết Bảo Thiêm không mấy để tâm nói: "Hai chúng ta là quan hệ gì chứ? Không cần khách sáo như vậy."

Hắn không biết nghĩ đến điều gì, cánh tay khoác lên lưng ghế sofa, cười một cách xấu xa: "Phùng nhi, Tiết gia đây sẽ chuộc thân cho mày, không cần chịu khổ nữa."

"Anh định chuộc thân cho ai?" Diêm Dã đã bị chuốc rượu không biết từ khi nào đã quay về chỗ, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua Phùng Gia xinh đẹp, rồi dừng lại trên mặt Tiết Bảo Thiêm: "Tiết gia định chuộc thân cho ai?"

Phùng Gia quay đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện, vẻ mặt khựng lại, vô thức buột miệng: "Anh rể? Không đúng, anh dâu!"

"Chết Tiệt!" Tiết Bảo Thiêm mặt mày biến sắc: "Phùng Gia, mẹ nó mày im miệng cho tao!"