Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 67: Chỉ có mình anh



Editor: Gấu Gầy

Thuỷ triều hung hăng ào ạt đổ về rồi chậm rãi rút đi, sóng sau cao hơn sóng trước, nối tiếp không ngừng.

Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình như đang ở giữa sóng biển, lúc lên lúc xuống, trôi dạt dập dềnh.

Nóng quá. Giống như đang ở trong lồng hấp.

Cả mùa hè oi bức như bị nén lại và rút ngắn, tất cả đều tập trung vào ngày hôm nay, làn hơi nóng tấn công, dường như có thể làm cháy không khí, nhiệt độ nóng bức khiến người ta khó thở, cùng với dòng nước biển dâng trào, không ngừng thiêu đốt làn da trần trụi.

Còn có một loại nhiệt từ bên trong cơ thể bốc lên, từ trong ra ngoài, khiến người ta đỏ mặt tía tai, theo mỗi một hơi thở, mỗi một chuyển động lên xuống của Tiết Bảo Thiêm, ngọn lửa ấy lại càng cháy mạnh hơn, mãnh liệt hơn.

Cơ thể được bao phủ một tầng mồ hôi mịn, Tiết Bảo Thiêm như vừa được vớt từ dưới nước lên. Mồ hôi chảy vào đôi mắt nhắm chặt, cay đến nỗi rất khó mở ra, dường như có những ký ức còn sót lại chợt lóe lên...

'Chủ nhân của biển số A01B01 có phải không? Xe của anh bị trầy xước ở bãi đậu xe'. Bóng đen lướt qua góc tối, tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng phía sau, khuôn mặt mà mình không kịp nhìn rõ, và bỗng nhiên mọi thứ trước mắt tối sầm!

!!!

Mình vừa bị tấn công!

Trí óc hỗn loạn của Tiết Bảo Thiêm bỗng chốc tỉnh táo, hắn mở dùng sức mở mắt ra, tầm nhìn từ mờ nhạt dần trở nên rõ ràng, thứ đầu tiên đập vào mắt là bức tường sắt gỉ sét, bản thân hắn lúc này đang nằm sấp trên một chiếc giường đơn giản, cơ thể không ngừng co giật, giống như sóng biển trào tới trào lui.

Ký ức bị chôn vùi bỗng nhiên thức tỉnh, căn nhà tôn không khá hơn nhà xí là bao, góc tường có một con nhện lớn, cảm giác khác thường, người đàn ông phía sau, cùng với câu nói "Anh không được đẹp trai, một lần chỉ đáng Hai Trăm Tệ."

Chết tiệt!

Tiết Bảo Thiêm cố gắng quay đầu nhìn về phía sau, cổ họng đau nhức cứng đờ, mỗi lần cử động đều đau đến tận óc. Vừa quay nửa vòng, đã bị một bàn tay lớn đè chặt lên gáy ấn mạnh vào gối.

"Tỉnh rồi à? Người đàn ông phía sau hỏi, giọng nói hơi khàn, "Đừng cử động, tôi còn chưa xong."

"Đậu má mày Diêm Dã, mày đang làm cái đéo gì vậy!" Tiết Bảo Thiêm gần như dùng hết sức lực để vùng vẫy, nhưng vẫn không thể lay chuyển được sức mạnh lớn lao đằng sau giống như lần đầu.

Diêm Dã hiện giờ khác hẳn với ngày đó, không còn trầm lặng ít nói, cậu lật người Tiết Bảo Thiêm đang đầm đìa mồ hôi, kẹp hai tay hắn lên trên đầu.

"Tiết Bảo Thiêm, còn nhớ nơi này không? Công trình ở đây đã hoàn thành, vì anh, tôi đã cố tình mượn tạm căn nhà này đấy."

"Diêm Dã, cậu làm xước xe của tôi, lừa tôi rời khách sạn, còn đánh lén tôi nữa, con mẹ nó cậu điên rồi hả?!"

"Tôi không điên, chẳng lẽ nhìn anh lên giường với thằng khác?" Diêm Dã kẹp chặt cổ Tiết Bảo Thiêm, khom người sát lại, "Tiết Bảo Thiêm, anh không phải là trai thẳng sao? Hôn đàn ông không phải ghê tởm lắm sao? Yêu đàn ông không phải đau khổ lắm sao? Vậy tại sao anh lại đi khách sạn với Đồng Yến? Tại sao?!"

Tiết Bảo Thiêm không quan tâm đến cảm giác khó thở, khinh thường cong khóe môi: "Thằng ngu này, khó đoán lắm sao? Bởi vì chỉ có cậu mới làm tôi ghê tởm, khiến tôi đau khổ, trừ cậu ra, bất kỳ ai mẹ nó cũng có thể làm tôi, chỉ có Diêm Dã cậu là không được!"

Cơ thể chợt run lên, trong mắt Diêm Dã đã hiện lên màu mực đậm, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: "Chỉ có mình tôi là không được? Tiết Bảo Thiêm, vậy hiện giờ tôi đang làm gì? Hả?!"

"Diêm Dã, cậu!"

Nước biển dâng trào, nổi lên những con sóng giận dữ, ngọn lửa bùng lên trong cơ thể cũng đang bốc cháy, Tiết Bảo Thiêm như bị treo trên ngọn lửa, bị nướng đi nướng lại. Sóng biển và ngọn lửa, thiên đàng và địa ngục, giữa sự chìm đắm trầm luân, mồ hôi tuôn trào ra rồi lại bị nướng khô, không biết qua bao lâu, hắn mới khó khăn mở miệng: "Diêm Dã, đệch ông nội mày, mày buông tao ra, mày đã có người trong lòng, ông đây con mẹ nó không làm kẻ thứ ba!"

Diêm Dã giữ đầu Tiết Bảo Thiêm, bất chấp tất cả hôn xuống, khoảng cách gần sát, cơn điên cuồng sôi trào trong mắt cậu hiện rõ: "Không làm cũng phải làm, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể nhốt anh mãi mãi trong căn nhà này."

"Nhốt cái đầu mày ấy!" Tiết Bảo Thiêm há rộng hàm răng, cắn mạnh vào môi Diêm Dã, mùi rỉ sét lập tức lan tỏa, Diêm Dã đau đến nỗi nhíu mày nhưng không hề kêu lên một tiếng. Kẹp chặt hai má của Tiết Bảo Thiêm, cậu lại hung hăng hôn mạnh xuống, mãi đến khi máu tươi chảy ra hòa tan với mồ hôi, mới nhân từ cho Tiết Bảo Thiêm một ít không khí.

Vừa mới lấy lại hơi thở, Tiết Bảo Thiêm liền kéo Diêm Dã xuống, mắt đỏ hoe, môi đầy máu, hắn nghiêm mặt nói: "Diêm Dã, cậu tốt nhất nói được làm được, mãi mãi nhốt tôi ở chỗ này, nếu không một khi tôi ra ngoài..."

Diêm Dã vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của hắn lên, trầm giọng hỏi: "Nếu không thì sao?

Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng cười, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông: "Tôi sẽ quên cậu, cả đời không qua lại với cậu nữa."

Trong cái nhìn yên tĩnh, ánh mắt sâu hút của Diêm Dã dần trở nên lạnh lẽo, bình thường ngay cả khi tức giận cậu cũng rất kiềm chế, nhưng bây giờ, bóng đen dày đặc đang phủ trên đôi mắt kia tự dưng khiến người ta run rẩy.

Cậu với tay ra lấy điếu thuốc từ đống quần áo vương vãi, nghiêng đầu châm lửa: "Muốn quên tôi?" Ánh mắt nguy hiểm từ từ chuyển đến xương quai xanh đẹp đẽ, "Mãi mãi không thể nào."

Cấu tháo điếu thuốc, đột ngột dí ngọn lửa đang âm ỉ cháy vào làn da trắng nõn kia, cảm nhận sự co rút tức thì của cơ thể đối phương, Diêm Dã nghiêng người hôn Tiết Bảo Thiêm: "Tôi đã từng thành toàn cho anh, để anh đi làm trai thẳng như anh hay nói, nhưng anh lại qua mặt tôi, leo lên giường của thằng đàn ông khác, đã như vậy, mặc kệ anh có thích hay không, có yêu hay không, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho anh nữa."

Cùng một vị trí, cùng một vết sẹo tàn thuốc.

Sóng dập không ngừng, không biết bao lâu sau, giọng nói của Diêm Dã rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng sâu sắc: "Hai Trăm Tệ, tôi chỉ có mình anh, từ đầu đến cuối chỉ có mình anh."

—-----

Lời Gấu Gầy: tui biết mấy bà đợi có nhiêu đây, chương sau còn êm dữ nữa .

---------