Tôi hỏi thăm một người quan cũ của cha tôi, hóa ra Nguyên Chí Dân bị giam ở ngục do đám Nhật giam giữ. Tôi lại đi gặp phu nhân Kumamoto. Bằng mối quan hệ trước kia của tôi và cô ấy, phu nhân Kumamoto vẫn còn giữ chút mặt mũi cho tôi, ba ngày sau, tôi nhận được một tin rằng, Nguyên Chí Dân hiện đang bị giữ ở cầu Vòm thuộc địa phận Tô giới. Văn kiện được phê duyệt, phu nhân Kumamoto đặc biệt để trợ lý Tiểu Dã đi cùng tôi. Tôi nghĩ tôi nợ một lời cảm ơn vì sự giúp đỡ kịp thời của cô ấy.
Trợ lý Tiểu Dã còn khá trẻ, cậu ta ngồi ghế phụ, tán gẫu đôi điều về quê hương cậu ta. Cậu ta nhập ngũ tại Nagono Nhật bản, nơi được mệnh danh là vùng đất suối nước nóng. Tôi chợt nhớ sự ấm áp giữa núi trời tràn ngập băng tuyết lạnh lẽo, một câu nói mờ mờ ảo ảo, dịu dàng thắm thiết:
Qua cửa, tiến vào nhà tù, mọi việc diễn ra suôn sẻ nhờ thân thân trợ lý Tiểu Dã. Câu Vòm là địa bàn Tô giới Nhật Bản, là căn cứ bọn Nhật chiếm đóng sau khi tấn công Hàng Châu. Dù ở xa trung tâm nhưng đây vẫn là địa phận của bọn chúng. Tuy nhà tù đã sửa sang nhưng hơi cũ. Đi càng sâu, nước cứ nhỏ tí tách.
Tôi rùng mình, không thể ngờ nó lại u ám đến thế. Trợ lý Tiểu Dã cởi bỏ quân phục, săn sóc khoác lên người tôi. Tôi thật muốn cười, chỉ là cái rét lạnh cùng nỗi sợ hãi đang dâng cao, khiến khóe miệng tôi cứng đờ.
Đến phòng khách, tôi cũng thấy những hàng song sắt lạnh băng cùng tường gạch kiên cố. Một vài lính Nhật đứng đó rồi chào tôi và trợ lý Tiểu Dã theo kiểu quân nhân.
Nhận thấy sự nghi hoặc của tôi, cậu ta kiên nhẫn giải thích từng điều một:
“Vỗn dĩ phải có người phiên dịch, mong cô Ngu thứ lỗi.”
Tôi gật đầu, thì sao chứ, không ai hiểu tiếng Trung cả. Ý tứ ẩn sâu trong lời nói của Tiểu Dã, hoặc cuộc sắp đặt kham khổ cậu ta tạo nên.
“ Tôi xin cáo lui. “. Tiểu Dã liếc mắt nhìn tôi, lui ra ngoài.
Tôi ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế lạnh băng, thân thể tôi không tự giác mà run lẩy bẩy. Hai hàm răng nghiến chặt nhau đã đau đớn như rút gân cũng chẳng thể xua giá rát nhăm nhe xâm nhập cơ thể. Mùa đông năm nay sẽ rất lạnh. Ánh mắt tôi lơ đễnh quan sát bức tường đen, tựa như một linh hồn bơ vơ, vất va vất vưởng, không nơi nương tựa giữa đêm tối.
Hàng lang truyền đến tiếng bước chân chậm rì rì.
Bước chậm như mất hết sức lực, nhưng tôi vẫn nghe rõ kia là bước chân của ai.
Tôi lập tức đứng dậy, dùng tay che đậy cổ áo quân phục, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt.
Cửa mở.
Ai kia bước vào. Tôi nghe thấy âm thanh trái tim tôi đập từng nhịp, thật to, thật nặng.
Anh ngẩng đầu, ngó tôi qua mái tóc bù xù, bẩn thỉu.
“Uyển Như!” Hai mắt anh sáng quắc.
Tôi không thể thở nổi, càng không thể phản ứng bất kỳ thứ nào. Tôi chú ý tới anh, anh đánh mất vẻ thư sinh, hào hoa phong nhã ngày xưa mất rồi, cũng chẳng phải là chàng thanh niên mê người nhã nhặn, hiện tại anh đứng nơi ấy, cơ thể bốc mùi mốc, mặc kiện áo tù nhân rách nát, ngoài trừ anh mắt sáng lấp lánh, quả thực tôi không nhận ra anh nữa.
Ánh sáng trong mắt anh, y đúc cái lần đầu tiên gặp mặt, hào quang lan tỏa như ánh sáng mặt trời, làm tôi không thể nhìn thẳng.
Tuy nhiên, mới đó thôi, ánh sáng đó đã mờ dần.
Anh run run di chuyển bàn chân, toàn lực ngồi bệt xuống, lạnh lùng vô tình mở miệng:
“Hóa ra là cô Ngu. Hóa ra cô gạt tôi bấy lâu nay.”
Tôi lùi bước để chống đỡ bản thân sắp xụi lơ, nếu đã hạ quyết tâm, nói càng sớm càng tốt.
“Đúng vậy, tôi họ Ngu.” Tôi tận lực học ngữ khí bình thản nói chuyện, song các tiết giá rét, âm thanh vẫn run.