Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 40



Trán Thẩm Nghê bị đập thành hai cục u sưng to, lúc nha hoàn đi đun nước tiện đường luộc cho nàng hai quả trứng, ngay cả chườm nóng đụng một chút thôi cũng khiến nàng đau đến mức hít hà liên tục.

"Tên nhóc ăn mày này đúng thật là quá đáng, không hiểu có ơn tức báo là gì thì cũng thôi đi, bây giờ còn lấy oán trả ơn."

Liêu phòng cách âm không tốt lắm, Thẩm Nghê có thể nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng từ bên phòng sát vách, ánh mắt trông có chút trống rỗng hơi cong lên: "Giống như một con mèo nhỏ vậy, rất đáng yêu."

Sau khi tiểu hài tử vô tình đẩy ngã nàng, hốt hoảng luống cuống bò dậy khỏi mặt đất, muốn đưa tay ra đỡ nàng, nhưng thấy nha hoàn nhanh hơn cậu một bước đã tiến lên đỡ thì lại mất tự nhiên thu tay lại.

Nếu có thể nhìn thấy rõ gương mặt cậu, trên đó nhất định đã đỏ bừng một mảng như rạng mấy ráng chiều.

Mới vừa nói xong, trước cửa xuất hiện một bóng dáng gầy gò.

Thẩm Nghê cầm đèn lên soi, dưới ánh trăng soi sáng, tiểu hài từ quần áo xốc xếch, quả đầu tổ quả đã không thấy đâu nữa, chỉ còn cái đầu tròn trịa trọc lóc. Nàng vừa mới bật cười một tiếng, tiểu hài tử lập tức nổi giận đùng đùng quay đầu muốn rời đi.

"Chờ một chút!" Nàng ngoắc ngoắc gọi cậu trở lại, vỗ vỗ cái gối nhỏ bên cạnh, "Trời bên ngoài tối om lại còn nhiều muỗi, ngủ ở đây không phải tốt hơn sao?"

Tiểu hài tử vẫn còn đang giận dỗi không nhúc nhích, Thẩm Nghê khoa trương ôm trán: "Ai da, đầu ta đau quá, chắc là do vừa rồi bị đụng trúng nên có vấn đề gì rồi."

Quả nhiên, bóng lưng kiên định của tiểu hài tử động đậy, tay chân cử động đi tới bên chiếc giường nhỏ được ráp lại từ mấy cái rương gỗ, rồi nằm thẳng đơ trên đó.

Thẩm Nghê hài lòng, cởi chiếc áo cà sa của mình ra đắp lên người tiểu hài tử, rồi cũng trở lại nằm trên giường mình.

Vì sợ hãi khi tỉnh dậy lại rơi vào bóng tối một lần nữa, nên Thẩm Nghê đã quen với việc để một ngọn đèn khi ngủ.

Vừa rồi nàng không nói dối, hai cục u lớn trên đầu thật sự rất đau, đau đến mức nàng không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là quay về phía tiểu hài tử, tự mình nói chuyện.

Miệng lưỡi hoạt động cũng cần dùng sức lực, khi dầu trong đèn cạn, nàng mê man vì mệt mà ngủ thiếp đi, ngày hôm sau khi bị ánh đèn đánh thức, trên rương gỗ đã không còn ai.

"Đúng là một tên ăn mày vong ân phụ nghĩa mà, không nói được một câu cảm ơn đã chạy đi rồi."

Trong lòng Thẩm Nghê cũng dâng lên một cảm giác bị phản bội cùng mất mác, sờ sờ cái túi bị đánh rơi, tự tiện đặt cho tiểu hài tử một cái tên: "Gọi là tên ăn mày khó nghe quá, sau này gọi tiểu hài tử đó là Vô Danh đi."

Nha hoàn oán giận lẩm bẩm: "Làm gì có sai này..."

Thẩm Nghê ngẩn ra, không nói thêm gì, nàng đứng dậy mở cửa chuẩn bị đến đại diện đọc kinh.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, trên mặt đất cố một con thỏ chết.

Nha hoàn bị dọa sợ đến mức la hét om sòm, Thẩm Nghê vội vàng che miệng nàng ấy lại: "Đừng hét, là của Vô Danh đưa."

Tối hôm qua nàng than phiền trong chùa cái gì cũng tốt, chỉ là không có thịt nên cảm giác tương đối khó ăn hơn.

Hóa ra cậu nghe thấy.

Sau đó mỗi ngày Thẩm Nghê đều sẽ nhận được đủ loại động vật nhỏ chết do bị bẻ gãy cổ.

Nàng có ý muốn bắt con cá nhỏ tính tình kỳ quặc nàng, nói với cậu như vậy là không tốt, nên nàng đã cố ý dậy sớm một canh giờ, quả nhiên bắt gặp được Vô Danh đang định để lại một tiểu hồ ly ở trước cửa phòng nàng.



Tiểu hài tử bị phát hiện lập tức muốn chạy trốn, nhưng vừa mới xoay người đã thẳng tắp ngã sấp xuống đất, để lộ ra bàn chân đầy máu, nhìn vết răng cưa trên chân có thể đoán được là bị bẫy thú kẹp trúng.

"Chân bị kẹp thành ra vậy, đệ còn muốn trốn ta?"

Rõ ràng đây là lời tố cáo, nhưng Thẩm Nghê vừa mở miệng đã không kìm được nước mắt, nàng khóc đến mức Vô Danh vừa khẩn trương lại vừa không thể hiểu nổi.

"Ta là người bị kẹp, ngươi khóc cái gì."

Thị vệ có kim sang dược thượng hạng, lúc rắc thuốc lên Vô Danh không nhịn được hít một hơi lạnh, việc này lại dẫn đến tiếng khóc càng lớn hơn.

Thẩm Nghê ấm ức: "Ta đau mà!"

Vô Danh đang đau đến tim gan muốn đứt đoạn, tức giận la lớn: "Ngươi đâu có bị thương, ngươi đau cái gì!"

Cậu vừa mới hét xong Thẩm Nghê dùng một tay kéo cậu vào trong lòng ôm thật chặt: "Ta đau lòng, đệ còn nhỏ như vậy, tại sao phải khổ sở như vậy chứ."

Vô Danh gầy tong teo, ôm vào trong lòng mới có thể cảm giận được cậu gầy trơ cả xương, không phải kiểu khung xương nhỏ, có một loại cảm giác bồn chồn và dồn nén của việc sinh trưởng trong môi trường hoang dã.

Nhưng khi nằm trong lòng nàng, những thứ điên cuồng kia đều héo khô, e sợ sẽ làm đau nàng.

"Vô Danh, ở lại bên cạnh ta đi."

Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, nàng không khẩn cầu Vô Danh có thể mãi luôn bầu bạn bên cạnh mình, nhưng nàng muốn khi nàng có thể nhìn rõ mọi vậy, nhớ được gương mặt của cậu, cho dù sau này có tách ra, cũng hy vọng có một ngày gặp lại, nàng có thể nhận ra cậu trong dòng người bất tận.

Vô Danh nhăn nhó đẩy nàng ra: "Đi theo ngươi không có thịt ăn, còn không bằng ta sống trong cái miếu đổ nát ở thành bên cạnh."

Nói xong cậu nhảy xuống băng ghế, dẫm cái chân bị thương xuống đất, tập tễnh rời đi ra khỏi liêu phòng.

Lúc cậu rời đi tưởng đâu mọi chuyện đã chấm hết, nhưng ngày hôm sau Thẩm Nghê vẫn nhận được thỏ rừng bị bẻ gãy cổ của cậu đưa tới.

Nàng hô lớn: "Không phải đệ nói sẽ không đến nữa sao?"

Mặc dù không có gió thổi quá nhưng cành bồ đề trên mái nhà lại đung đưa, Thẩm Nghê tiếp tục hô lớn: "Ngày mai ta muốn đi vào trong núi, đệ cùng ta đi đi!"

Cành cây không có bất kỳ chuyển động nào nữa, nhưng vào ngày hôm sau, Vô Danh mang theo chiếc nỏ tự chế giúp nàng bắt được hai con chim sẻ nhỏ.

Sau đó Thẩm Nghê thi thoảng có thể bắt gặp được Vô Danh đang trốn ở trên cây, ban đầu vị trí của cậu là ở trên nóc nhà, sau đó lại ngồi trên trên mái hiên, cuối cùng là ở bên cạnh ghế nằm của nàng, không nói chuyện, chỉ nhìn hòa thượng đang luyện võ trước Đại Hùng bảo điện ở phía xa xa.

Nhìn đến khi mệt cũng không rời đi, tự ôm lấy chính mình thành một cục nghỉ ngơi một lúc.

Thẩm Nghê kéo quyển Tâm Kinh đang che trên mặt xuống, ánh mắt liếc về phía Vô Danh đang co ro thành một cục ở bên cạnh, chầm chậm đưa tay qua sờ gò ngày càng đầy đặn của cậu.

Tay nàng vừa mới chạm vào, cả người Vô Danh cứng đờ, nàng tưởng mình sẽ bị đẩy ra hoặc bị cắn một cái, nhưng cậu vẫn nhắm mặt, mặc cho nàng sờ nắn.

Cậu trời sinh đã có một vẻ đẹp tự nhiên, ngày ngày dầm mưa dãi nắng vậy mà da dẻ vẫn mịn màng, Thẩm Nghê không nhịn được nhéo mạnh hơn một chút, Vô Danh vẫn ngoan ngoãn giả vờ ngủ làm như không biết gì.

Mùi đàn hương phảng phất trong không khí tựa hồ biến thành hương trái cây, Thẩm Nghê đẩy Vô Danh một cái: "Đầu tháng sau ta sẽ đến tuổi cập kê rồi."

Vô Danh mở to hai mắt: "Cập kê là cái gì?"



Thẩm Nghê lại bóp bóp mặt cậu: "Có nghĩ là ta đã mười sáu tuổi, có thể lập gia đình rồi."

Vô Danh nghe vậy, vành tai cậu đỏ lên, tức giận đẩy tay nàng qua một bên: "Ngươi xuất giá thì có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ ta có thể giúp được ngươi sao!"

Thẩm Nghê buông mặt cậu ra ngả người nằm lại trên ghế: “Đúng vậy, đệ nhỏ như vậy có thể giúp ta được cái gì?”

Vô Danh trừng nàng, nổi giận đùng đùng đứng dậy nhảy qua bức tường vân đi mất.

Chân trước cậu vừa mới rời đi, chân sau Thẩm Chính Vinh đã đến, muốn Thẩm Nghê lập tức lên đường đến kinh thành, vào cung trò chuyện giải sầu với đường tỷ vừa mới được tấn phong làm Quý phi một chút.

Nàng biết rõ Vô Danh là quỷ hẹp hòi kỳ quặc, nếu nàng cứ thế rời đi cậu chắc chắn sẽ ghi hận nàng.

Thẩm Nghê chỉ có thể viện cớ hai mắt của nàng hai ngày nay lại mờ đi rất nhiều, muốn ở trong chùa thêm mấy ngày rồi mới khởi hành.

Nhưng thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, thời hạn Thẩm Họa cho đã đến hạn chót, mà vẫn không bóng dáng Vô Danh đâu, Thẩm Nghê không thể làm gì khác hơn bị buộc phải bước lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Quy Nguyên tự, nàng ủ rũ nghịch cái nỏ tự chế cướp được từ trong tay Vô Danh, nha hoàn vén rèm nhìn ra bên ngoài đột nhiên lắc mạnh cánh tay nàng.

“Tiểu thư, người nhìn ai đến kìa!”

Thẩm Nghê lập tức thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ, bàn chân nhỏ bé của Vô Danh đang dốc hết sức đuổi theo xe ngựa của nàng, cắn răng nghiến lợi mà chạy, học theo Khoa Phụ đuổi mặt trời*, dù cho thở hồng hộc cũng không hề có ý định dừng lại.

*夸父逐日: Khoa Phụ đuổi mặt trời, để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.

Đường núi gồ ghề, cậu chật vật té ngã trên đất, Thẩm Nghê thấy vậy lòng đau nhói hô lớn: “Vô Danh, đừng đuổi theo nữa! Ta đi kinh thành trở về sẽ trở lại tìm đệ, mang cho đệ món bánh ngọt ngon nhất của kinh thành, đệ cũng phải nướng cho ta một con gà —— "

Bóng dáng nhỏ bé càng lúc càng bị bỏ lại phía xa, Thẩm Nghê không chịu trở lại trong xe, cho đến khi đường chân trời hoàn toàn nuốt chửng Vô Danh, nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Khi đó nàng thật sự muốn mua cho cậu món bánh ngọt ngon nhất đắt tiền nhất, mang cậu về nhà nhận làm đệ đệ nuôi.

Khi cậu đủ lớn, sẽ để cho phụ thân dẫn cậu đến vệ sở đầu quân, tìm cho cậu một cô nương tốt làm thê tử, sinh ra một tiểu hài nhi đáng yêu như cậu vậy.

Sau đó nàng bị nửa uy hiếp nửa tự nguyện ở lại trong cung, trong lòng vẫn còn nhớ Vô Danh đang chờ mình, nên đã tỉnh cầu Tiêu Linh phái người đến Triệu Châu đi tìm.

Nếu như Vô Danh nguyện ý làm đệ đệ của nàng, vậy nàng sẽ thỉnh cầu phụ thân thu nhận cậu làm nghĩa tử, đến khi trưởng thành ở lại Vệ sở ở Triệu Châu cũng tốt, đến kinh thành tìm nàng cũng được.

Nếu như cậu không muốn… Vậy ít nhất cũng phải ăn được món bánh ngọt nàng chuẩn bị.

Khi đó nàng nghĩ tình huống xấu nhất cũng chỉ là bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tóm lại thì cũng có hy vọng để nhớ nhung, nhưng khi cấm vệ mang về cho nàng một tin tức long trời lở đất —— Ngôi miếu đổ nát trong nội thành Triệu Châu đã bị người ta nửa đêm ác ý phóng hỏa, toàn bộ ăn mày bên trong đều bị cháy thành tro bụi.

Lúc chiếc nhẫn lưu ly nàng đưa cho Vô Danh làm tín vật được dâng lên, Thẩm Nghê sụp đổ khóc lớn, ở trước mặt Thái hậu đánh mất nghi lễ, kể từ đó nàng bị Thái hậu chán ghét đi đâu cũng bị nhắm vào.

Nếu muốn hỏi nàng có hối hận vì Vô Danh mà bị người khác chán ghét không, thì đó là chuyện Thẩm Nghê không hối hận nhất.

Vì bản thân, vì gia tộc nàng phải hạ thấp mình sống hèn mọn ở trong cung, nàng vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng mà Vô Danh một thân một mình cô độc trên cõi đời nàng, còn có thể mong chờ ai rơi nước mắt cho mình.

Duy nhất chỉ có nàng mà thôi, sao nàng có thể nhẫn tâm phụ lòng đây?