Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 50



Thẩm Chiếu Độ đã truyền tin tức về Hầu phủ, hắn nhìn quầy thâm xanh nhạt dưới mắt Thẩm Nghê, ôm nàng vào trong lòng, nghiêm túc nói: “Trước khi xuất chinh không thể làm ra hành vi phóng túng, phải tĩnh dưỡng thân tâm, từ bỏ sắc dục.”

Hắn vừa nói vừa ôm ngang Thẩm Nghê đang vô cùng kinh ngạc lên, đứng dậy gọi người truyền thiện.

Thẩm Nghê vẫn còn lười biếng, nằm không muốn động đậy, hắn dứt khoát cho người bày thức ăn lên trường kỷ trên giường La Hán.

Ngày mai Thẩm Chiếu Độ xuất chinh, phải dãi gió dầm sương hơn nửa tháng mới có thể đến tiền tuyến nơi biên cương, Thẩm Nghê dặn dò phòng bếp làm ba món chuyên thịt, lúc mang lên gần như chiếm hết chỗ trên trường kỷ.

Bởi vì từng nhìn thấy dáng vẻ mặt dày mày dạn sau khi sau rượu của Thẩm Chiếu Độ, nên Thẩm Nghê có mười nghìn lá gan cũng không dám trước khi xuất chinh để cho hắn dính vào một giọt rượu.

Nàng rót cho Thẩm Chiếu Độ hơn nửa cốc trà xanh, còn cho mình thì rót đầy một ly nhỏ rượu hoa đào chưng cất.

“Một ly chúc nàng một đường thuận buồm xuôi gió.”

Nàng ngửa đầu uống cạn một ly rồi lại rót đầy một ly nữa, lần nữa nâng ly: “Hai ly chúc chàng đã đánh là thắng.”

Thẩm Chiếu Độ nhìn nàng vui vẻ hí hoáy, phút chốc nụ cười trên môi càng thêm sâu, hắn không ngăn cản nàng, thấy lần thứ ba nàng nâng ly nói: “Ba ly chúc chàngi sớm ngày chiến thắng trở về…”

Nàng dừng một chút, lần nữa ngửa đầu nhấp một ngụm, mị nhãn như tơ nhìn về phía Thẩm Chiếu Độ: “Chàng và ta sớm ngày gặp lại.”

Nàng nói xong, hai tay chống lên trường kỷ, vươn người qua món hươu nướng hôn lên bờ môi mỏng đang nhếch lên của hắn.

Mùi rượu thoang thoảng cùng hương hoa đào như có như không lan tỏa giữa môi lưỡi, Thẩm Chiếu Độ còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nghê đã ngồi xuống, lần nữa tự rót rượu cho mình.

Hắn không biết tửu lượng của Thẩm Nghê thế nào, cũng không rõ vì cái gì mà mặt nàng đỏ cả lên.

Thẩm Nghê uống càng lúc càng nhanh, cũng không nói gì, chỉ tự mình rót rượu, cuối cùng dứt khoát tự mình vặn nắp vòi ra, ngửa mặt đổ vào trong miệng.

“Đừng uống nữa.” Thẩm Chiếu Độ nhanh tay lẹ mắt cầm lấy quai vòi, thấy cả cổ nàng cũng đã đỏ bừng, cương quyết giành lấy bầu rượu giấu sau lưng mình, “Đêm trước khi xuất chinh nàng cũng không định để cho ta yên một chút sao?”

Thẩm Nghê xìu xuống, ánh mắt say khướt nằm trên trường kỷ: “Chàng phải đi rồi, không uống ta thấy khó chịu lắm…”

Men say bốc lên, nàng nâng làn váy lên bước qua trường kỷ, ngồi lên người Thẩm Chiếu Độ một tay đẩy hắn nằm xuống giường: “Lần trước khi xuất chinh đi Mạc Bắc, gần như hai năm sau chàng mới thắng trận trở về triều đình, lần này đi lại phải mất mấy năm?”

Đây là lần thứ hai bọn họ chia xa.

Lần đầu tiên bọn họ xa cách mười năm, nếu như không phải Thẩm Chiếu Độ tính tình kỳ quặc điên cuồng, hai người bọn họ vĩnh viễn sẽ không có ngày gặp lại, mang theo tiếc nuối đi hết cuộc đời không nhìn thấy ánh mặt trời.

Cũng sẽ không có ai cứu vớt nàng khỏi đống bùn lầy đang nuốt chửng lấy nàng, và nói cho nàng biết đâu mới là con người thật của nàng.



Cho dù là Vô Danh săn thú cho nàng, hay là Thẩm Chiếu Độ vì nàng mà bước vào trong Chiếu ngục, nàng cũng không thể bỏ được.

Nàng không muốn rời xa hắn.

Lúc Thẩm Nghê bước tới đụng đổ cốc trà của hắn, màu nước trà nhàn nhạt như thác nước đổ xuống, thấm ướt đẫm mảnh vải bố tử trên ngay ngắn trên lưng hắn, cực kỳ khó chịu.

Nhưng đối với dáng vẻ nũng nịu ăn vạ của Thẩm Nghê, hắn không hề nhúc nhích, mặc cho nàng đè mình xuống tố cáo những lời vô lý.

Đã vô số lần hắn từng nghĩ đến sẽ dẫn Thẩm Nghê đến doanh trại nhìn hắn ra trận giết địch, để cho nàng biết được Thẩm Chiếu Độ không phải là loại người kém cỏi vô năng trong mắt thế nhân, nhưng hắn lại sợ pháo binh bay liên tục trong không trung và cả đao kiếm không có mắt sẽ làm nàng bị thương, vậy thì không bằng để thiên đao vạn qua* rơi trên người hắn còn hơn.

*剐 Qua - xử giảo; róc xương lóc thịt; lăng trì (hình phạt lăng trì thời phong kiến)

“Sao chàng không trả lời ta?” Thẩm Nghê hung hăng kéo mặt hắn, “Có phải chàng muốn nhân lúc đi đánh giặc đi thích cô nương khác không!”

Thẩm Chiếu Độ bật cười thành tiếng, Thẩm Nghê dùng sức nhéo má hắn mạnh hơn: “Không được cười!”

Sau khi xác định Thẩm Nghê thật sự say rồi, hắn ngồi dậy nhìn thẳng vào nàng, nửa đùa nửa thật, nghiêm túc hỏi: “Không phải nàng không muốn ở lại Hầu phủ sao? Ta thích cô nương khác tất nhiên sẽ thả nàng rời đi, như vậy không tốt sao?”

Thẩm Nghê thật sự cẩn thận suy nghĩ một lúc.

Ngay khi trái tim hắn sắp chìm xuống, Thẩm Nghê đột nhiên giang hai tay ra ôm hắn thật chặt: “Không được!”

Gào lên xong, nàng dịu giọng xuống, tủi thân nũng nịu: “Chàng là của ta.”

Lời bá đạo đến thế nào từ trong miệng nàng nói ra cũng trở thành lời tỏ tình âm tai.

Lúc Thẩm Nghê nhổm người dậy quỳ giữa hai chân hắn, vạt áo lỏng lẻo quấn quanh người hắn, lụa hoa ngoan ngoãn phác họa dáng người yểu điệu của nàng, đôi chân ngọc tinh xảo xinh xắn, một bên mắt cá chân của nàng đeo lắc chân mã não hắn tặng, trong làn hương trôi bồng bềnh vang lên những tiếng chuông lanh lảnh.

“Ta muốn chàng.” Nàng nâng mặt hắn lên, đôi mắt đẹp như mùa thu phủ lên một lớp sương mù dày đặc, mê ly mà kiều diễm, “Ta muốn sau ngày hôm nay, mỗi đêm chàng nhung nhớ, đều nhớ đến tối hôm nay.”

Dã thú ẩn mình dưới bộ quan phục rộng lớn đã thức tỉnh, yết hầu Thẩm Chiếu Độ chuyển động lên xuống, lời muốn cự tuyệt vẫn còn quẩn quanh trên đầu lưỡi, Thẩm Nghê đã kéo tay hắn lên đặt trên đai lưng của mình.

Khẽ kéo một cái, tà váy quây nhẹ nhàng rơi xuống, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chiếu rội lên cái bụng phẳng lì của nàng, phủ lên đó một tầng ngọt ngào.

Bàn tay thô ráp của hắn chạm lên đường cong trên eo, nhiệt độ cơ thể nàng thấp hơn của hắn một chút, vòng eo mềm mại tưởng chừng như chỉ cần bóp mạnh một chút cũng có thể bẻ gãy.

“Chàng muốn ở trên hay ở dưới?”

Thẩm Chiếu Độ đã đến giới hạn chuẩn bị bùng nổ, hắn phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể chống lại thôi thúc tiếp tục vuốt ve.



“Nếu chàng không nói gì, vậy để ta chọn giúp chàng.”

Thẩm Nghê khẽ cười một tiếng, bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn cởi dây thắt tiết khố ra, để lộ bờ mông tuyết trắng đầy đặn bên dưới cái eo thon, khe mật giữa hai bắp đùi thẳng tắp cũng theo đó lộ ra, cảnh đẹp đến mức nhìn thấy thôi cũng đã đủ no rồi.

Bàn tay nắm cổ tay hắn buông ra, Thẩm Nghê chuyển qua cầm lấy ngón tay giữa của hắn, đẩy mật huyệt đang đóng chặt ra chậm rãi đưa vào trong.

“Ưm…” Một tay của nàng chống lên vai Thẩm Chiếu Độ, một tay khác nắm lấy ngón tay hắn tự đưa đẩy, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ mở, tiếng rên rỉ dâm đãng dần dần vang lên.

“Thoải mái lắm, sâu hơn một chút.”

Nàng đung đưa cái eo liễu của mình, xuân thủy róc rách chảy xuống đầu ngón tay của Thẩm Chiếu Độ làm ướt đẫm bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Miệng huyệt nóng ấm quấn chặt lấy ngón tay hắn, siết chặt lấy hắn từng chút đi vào nơi sâu hơn trong ngọc hộ, buộc hắn phải đẩy phần mị thịt đang co rút không ngừng ra.

Hắn cắn chặt quai hàm, Thẩm Nghê lại cúi đầu ngậm lấy vành tai nhạy cảm của hắn, nàng giống như yêu tinh dụ dỗ hòa thượng phá giới, muốn đưa hắn lên mây sung sướng đến tận xương tủy.

“Chàng đã nghe tư thế Quan m ngồi đài sen chưa?” Thẩm Nghê nâng đầu gối lên đá váy quây và tiết khố ra mép giường, từng chút dán lên gậy thịt sớm đã cứng như sắt của Thẩm Chiếu Độ, giúp hắn cởi quan phục ra, “Nữ tử ngồi ngược trên đũng quần nam tử…”

*Chỗ này giải thích một chút để mọi người dễ tưởng tượng hơn. Đây là tư thế nữ quay lưng lại ngồi lên eo nam.

“Thẩm Nghê!”

Nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, Thẩm Nghê cười khúc khích, xoay người ngã vào trong lòng hắn, thuận thế áp đảo hắn.

Mật huyệt trơn bóng áp sát lên cơ bụng hắn, Thẩm Nghê vươn tay ra vuốt ve qua lại bờ vai rồi cái cổ ửng hồng của hắn, vẽ một đường đến hạt đậu đỏ hồng trước ngực hắn.

Cơ bụng run rẩy nhẹ nhàng ma sát với hoa môi mềm mại của nàng, Thẩm Nghê vuốt ve qua lại, dâm thủy chốc lát dính khắp lên cơ bụng rắn chắc của hắn, chảy dọc theo đường rãnh bụng thấm ướt tiết khố của hắn.

“Còn không chịu đầu hàng sao?” Thẩm Nghê vô tội nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Thẩm Chiếu Độ với, tiếp tục dùng tiểu huyệt cọ sát lên người hắn, “Vậy thì ta cũng quá mất mặt rồi.”

Nàng xoay người lại, người phía dưới phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng, bàn tay hắn nắm chặt lấy tày váy của nàng.

Trong đêm tối, chỉ có một nửa số đèn trong nội đường được thắp sáng, Thẩm Nghê cởi ngoại bào ra, rồi đưa tay lên cởi dây thắt phía sau cổ ra, sau đó kéo cái yếm xuống ném ra sau, cái yếm chuẩn xác rơi lên mặt Thẩm Chiếu Độ.

Trong bóng tối mờ ảo, bầu ngực thoát khỏi ràng buộc run lên một cái, nhảy ra khỏi sự che chắn của tấm lưng mỏng thướt ta, yểu điệu đung đưa trong đáy mắt Thẩm Chiếu Độ.

Xuân quang thấm nhuần, Thẩm Chiếu Độ đã bị cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm cho lóa mắt, thậm chí khi Thẩm Nghê cởi tiết khố của hắn ra hắn cũng không biết ngăn nàng lại.

Cuối cùng, côn thịt cứng rắn nóng hổi đến phát đau được bàn tay mềm yếu không xương nắm lấy, trong lúc mê man hắn nghe thấy Thẩm Nghê ranh mãnh nói: “Sắp ăn được rồi.”