Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 64



Giữa mùa đông, mặt trời ở Thương Châu vẫn rực rỡ từ trên cao chiều rọi xuống, nếu có một ngày vạn dặm không có một bóng, xế trưa mặc đơn giản một kiện áo choàng cũng không cảm thấy lạnh.

Mùng năm tháng chạp, Thẩm Nghê ngồi trên ghế xích đu trong đình viện bóc vỏ đậu phộng, để kịp làm cháo lạp bát* cho đám trẻ con trong học đường ăn nhân tiết Lạp Bát.

*腊八粥 Cháo lạp bát: Vào ngày mùng 8 tháng chạp người ta dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này. Nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Bỗng có một loạt tiếng ồn ào từ phía sau bức tường bình phong đặt trong sân vọng lại, trong đó còn có một tiếng khóc rất vang dội.

“Thẩm Tầm Chi, chàng lại bắt nạt trẻ con!”

Vì để tránh tai mắt người đời, nàng đặt cho Thẩm Chiếu Độ một tên chữ, khi ở bên ngoài sẽ chỉ gọi tên chữ của hắn.

Tầm Chi.

Hắn vượt qua vạn dặm sông núi, chỉ vì tìm kiếm nàng.

Thẩm Nghê đặt rổ xuống, phủi vỏ đậu phộng trên người, vòng qua bức tường bình phong đi đến tiền viện, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Chiếu Độ đang ngồi ở cửa nghịch con quay không biết giành được từ đứa trẻ con nào.

Nửa năm trước, Thẩm Nghê không chọn lựa được rốt cuộc sẽ đi Kỳ Châu hay Nghi Châu, Thẩm Chiếu Độ bị nàng lắc trái lắc phải đến chóng cả mặt, dứt khoát buông dây cương để cho Bạch Đề Tinh quyết định.

Kết quả cả hai địa phương kia nó đều không chọn, nó lựa chọn nơi lần đầu tiên nó gặp được Thẩm Chiếu Độ —— Tây Nam.

Tây Nam là một nơi có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc đối với Thẩm Chiếu Độ, nếu không phải có trận chiến khốc liệt ở nơi này, hắn sẽ không có cơ hội vào kinh thành diện thánh, cũng không thể nào gặp lại Thẩm Nghê.

Sau khi đến Thương Châu, Thẩm Nghê dùng hộ tịch Tiêu Linh để lại cho nàng đổi một danh tính giả.

Trong lòng Thẩm Chiếu Độ cực kỳ không vui, Thẩm Nghê phải hôn hắn dỗ dành hai cái, hắn mới vẫy cái đuôi vô hình sau lưng mình, bất đắc dĩ dùng thân phận giả mua một tòa trạch viện.

Tòa trạch viện này không lớn, nhưng được ở chỗ bao quanh nơi đây là núi sông, từ lầu hai nhà bọn họ nhìn ra phía ngoài, là mặt hồ và bầu trời xanh biếc cùng với ngọn núi phủ tuyết trắng xóa.

Tình hình chính trị vẫn chưa ổn định, Thẩm Nghê không có ý định muốn đi khắp nơi bôn ba, nhưng nhìn cảnh hồ sắc núi mãi rồi đến một ngày cũng chán, nàng bảo Thẩm Chiếu Độ mua lại một biệt viện ở sát vách, sửa sang lại thành một học đường thu nhận cô nhi và ăn mày sống lang thang trên đường phố.

Nàng dạy văn, Thẩm Chiếu Độ phụ trách võ.

Ngày thường khi nàng giảng bài, sẽ luôn nghe thấy tiếng Thẩm Chiếu Độ thở hổn hển tức giận mắng.

“Tay ngươi bị què hay là không duỗi thẳng ra được hả? Tất cả đứng thẳng lên cho ta!”

“Bây giờ có phải chưa cho ngươi ăn cơm không? Không đánh vỡ được tấm ván gỗ này, tối nay đừng có ăn cơm, dù sao ăn cũng không được cái tích sự gì!”

“Trừng cái gì mà trừng! Đang nói ngươi ngu ngốc đấy! Đứng trung bình tấn mà cũng không đứng yên được, ta đá một cước cũng có thể đá ngươi què luôn đấy.”

Đây đều là những đứa trẻ mới lớn, cuộc sống khốn khó khiến cho bọn nhỏ càng tôn sùng võ lực hơn, cho nên đều chạy đi theo Thẩm Chiếu Độ học võ, phòng đọc sách nhỏ của Thẩm Nghê chỉ có lác đác là đứa bé gầy gò.



Nhưng qua mấy ngày sau, tình hình hoàn toàn thay đổi ngược lại, một số đứa trẻ từ bên Thẩm Chiếu Độ thà đứng nghe giảng cũng phải ở lại bên chỗ của Thẩm Nghê.

Buổi tối hôm đó Thẩm Chiếu Độ tức đến không nuốt trôi cơm, nằm trên giường bực bội ôm Thẩm Nghê tố cáo: “Ta đường đường là võ quan đứng đầu Tả đô đốc, lại còn là Vũ Trung Lương quốc công, đệ tử của Tuệ Giác đã bế quan. Vó ngựa của ta rong ruổi khắp giang sơn Đại Dụ, là Đại tướng quân khiến bọn ngoại địch chỉ mới nghe thấy tên đã khiếp sợ, đám nhóc ăn mày lông tóc còn chưa mọc đủ này dựa vào cái gì mà dám chê ta!”

Hắn không phải là một người giỏi giao tiếp, nguyện ý hào phóng làm giáo thu nhận dạy người xa lạ đã là cực hạn của hắn rồi.

Thẩm Nghê rất muốn cười, nhưng nàng nhìn ra được hắn thật sự buồn lòng tức giận, chỉ có thể nén cười, an ủi hắn: “Đại tướng quân so đo với đám nít ranh làm gì, không phải đã nói tối nay muốn để ta thả lỏng gân cốt sao?”

Trong noãn các có đặt một chậu than, nên Thẩm Nghê chỉ mặc một đồ lót tơ lụa mỏng manh với cánh tay áo rộng, cái yếm màu hồng ngó sen gần như cùng màu với làn da ửng hồng vì bị hơi nước bốc lên hun nóng.

Thẩm Chiếu Độ cách cái yếm ngậm lấy nhũ hoa của nàng: “Ta cũng bị chọc tức đến mức eo mỏi lưng đau đây này, hay là tỷ tỷ ở trên giúp ta thả lỏng nhé?”

Eo Thẩm Nghê bị Thẩm Chiếu Độ ôm lấy, vừa mới há miệng muốn kêu lên đã bị hắn ngửa đầu hôn lên.

Đêm đó, Thương Châu đón trận mưa mát mẻ trong đêm thu đầu tiên, hạt mưa rơi tí tách tí tách cả một đêm, trong noãn các tiếng ngâm nga du dương, Thẩm Chiếu Độ nghe đến độ cả người đỏ bừng, cuối cùng xoay người đè Thẩm Nghê đã không còn sức xuống giường, mãnh liệt đẩy dương tinh đến nơi sâu nhất.

Trên ga giường mềm mại dính đầy dâm dịch xuân thủy của hai người, Thẩm Nghê tách hai chân ra, lười biếng nằm trên người Thẩm Chiếu Độ: “Bây giờ bớt giận chưa nào?”

Hai tay Thẩm Chiếu Độ đặt trên bờ mông căng tròn của nàng, ngón tay thon dài trêu đùa hoa môi của nàng, nương theo ánh nến mờ ảo tỉ mỉ hôn lên đôi môi khẽ thở dốc của nàng.

“Sao mà không tức giận được? Ngày mai ai dám không đến chỗ ta, đuổi ra ngoài hết!”

Thẩm Nghê vừa tức giận vừa buồn cười, nhổm người dậy nhéo chóp mũi hắn, "Xem cái tình tình ương ngạnh cáu kỉnh này của chàng này, chàng không thể xem bọn nhỏ như con ruột của chàng mà đối đãi sai?"

Thẩm Chiếu Độ hừ mạnh một tiếng: "Chúng ta còn lâu mới sinh ra mất đứa nhóc đần độn bướng bỉnh như vậy!"

Đến ngày hôm sau, Thẩm Nghê dời chỗ ngồi trong học đường vào trong đình viện, tính khí của Thẩm Chiếu Độ lập tức giảm đi đáng kể, không động một chút là mắng người nữa. Cho dù có tức đến mấy, chỉ cần một ánh mắt của Thẩm Nghê lướt qua, hắn lập tức ngậm miệng, kiên nhẫn dạy dỗ.

Sau một khoảng thời gian dài, bọn nhỏ lại trở về bên cạnh hắn học võ thuật.

Thẩm Chiếu Độ vui vẻ đến mức mấy đêm liên tục đều muốn thả lỏng gân cốt cho Thẩm Nghê.

Vào ngày Tết Trung thu, Thẩm Nghê không mở lớp, sáng sớm nàng cùng Thẩm Chiếu Độ ra ngoài ghé qua các cửa hàng bán bánh, mua bánh Trung thu mới ra lò về phân phát cho bọn trẻ, để cho bọn chúng có một ngày lễ vui vẻ thư thái.

Sau khi phát bánh Trung thu xong, Thẩm Nghê trở về nhà, thấy Thẩm Chiếu Độ đang cầm bánh Trung thu ngồi chồm hổm trước cửa, nhìn trái một chút nhìn phải một chút.

Thẩm Nghê ngồi sóng vai với hắn, nàng nghe thấy hắn lẩm bẩm một mình: "Đây là lần đầu tiên ta ăn bánh Trung thu."

Chua xót từ dưới đáy lòng dâng lên, Thẩm Nghê kéo cánh tay hắn qua, dựa vào vai hắn: "Chè trôi nước trong lễ Nguyên Tiêu, bánh chưng của Tết Đoan Ngọ, bánh Trung thu trong Tết Trung thu, cháo lạp bát, sau này ta sẽ ăn cùng chàng."

Thẩm Chiếu Độ cụp mắt, Thẩm Nghê cũng đang ngước lên nhìn hắn, trong mắt nàng nhuốm đầy nhu tình tựa như sóng nước phản chiếu gương mặt tươi cười của hắn.

Thẩm Chiếu Độ đưa bánh Trung thu đến bên miệng nàng: "Nàng ăn trước đi."



Thẩm Nghê không khách khí với hắn, há miệng cắn một miếng lớn, sau đó rướn người lên quấn lấy hắn hôn môi.

Sau đợt bánh Trung thu này là đến cháo lạp bát, qua cháo lạp bát là đến năm mới.

Thẩm Nghê còn đang suy nghĩ nên ổn định ở lại Thương Châu ăn Tết, hay là len lén chạy về Triệu Châu ăn Tết thăm cha nương, thì Thẩm Chiếu Độ mang đến cho nàng một tin tức không biết là tin tốt hay tin xấu.

Thẩm Họa chết rồi.

Ngày Tiêu Loan ngự giá thân chinh chiến thắng trở về, nàng ta từ trên cổng hoàng cung nhảy xuống cổng thành ngay trước mặt Tiêu Loan.

Tin tức này là do ảnh vệ của Hầu phủ truyền đến, nét chữ ẩu thả viết trên một tờ giấy.

Tờ giấy xù xì, bút tích nguệch ngoạc, nàng đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mới xác nhận rằng mình không đọc nhầm.

Nàng đứng dậy chui vào trong lòng Thẩm Chiếu Độ, hắn ngầm hiểu kéo nàng vào trong lòng an ủi.

"Tại sao vậy?"

Trong ký ức của nàng, vị đường tỷ này mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào, vì để đạt được mục đích của mình có thể không nhận cả người thân, không chừa một thủ đoạn nào, sao có thể tự sát được?

Thẩm Chiếu Độ kéo ống tay áo lau nước mắt cho nàng: "Tiêu Loan muốn thu thập binh quyền, vì muốn bảo vệ chính mình, Thẩm Chính Bình lựa chọn bức vua thoái vị."

Kể từ khi hắn giả chết, Tiêu Loan đã mất đi thủ hạ Đại tướng quân có thể trấn áp ba quân, trận chiến ở Mặc Bắc chỉ có thể do hắn ta ngự giá thân chinh.

Vì lo sợ đám quan võ nhân cơ hội mưu phản, trước khi xuất chinh hắn ta đã phân phó quan văn vạch tội chèn ép binh quyền trong tay trọng thần, Thành quốc công tay cầm trọng binh tất nhiên là người đứng mũi chịu sào.

Khi thấy bản thân sắp đeo gông kiềng vào tù, tan cửa nát nhà, điều đầu tiên ông ta nghĩ đến là Thẩm Họa.

Lợi dụng Thẩm Họa áp chế Tiêu Loan.

Thẩm Nghê hiểu quá rõ người của phủ Thành quốc công, đường tỷ và đại bá đều là người có dã tâm lớn lại cực kỳ ích kỷ, chỉ có lợi ích chứ không hề có tình thân, việc bọn họ sẽ tàn nhẫn đập nồi dìm thuyền là chuyện không có kỳ bất ngờ.

"Tiêu Loan không chịu để bị uy hiếp, cho nên ép chết đường tỷ?"

Thẩm Chiếu Độ lắc đầu: "Tiêu Loan từ đầu đến cuối không hề nói một câu, người lại là Thẩm Họa đã nói một câu trước khi nhảy xuống cổng thành.

"Tam lang, trước đây ta thiếu nợ chàng rất nhiều, nhưng từ nay về sau, ta sẽ không nợ chàng nữa."

Thẩm Nghê lần nữa vùi mặt vào trong lòng Thẩm Chiếu Độ, ôm hắn thật chặt, giống như sống sót sau đại nạn.

Thẩm CHiếu Độ hôn lên mái tóc nàng, dịu dàng an ủi: "Mưu đồ phản nghịch là đại tội tru di cửu tộc, nhân lúc Tiêu Loan lòng như tro nguội còn chưa tỉnh táo lại, chúng ta phải chạy về Triệu Châu bảo vệ trên dưới Thẩm phủ."

Hắn che giấu một vài tin đồn không căn cứ không có viết trên giấy với Thẩm Nghê, chẳng hạn như ảnh vệ có nói, Thẩm Họa đã hoài thai được sáu tháng, mà Tiêu Loan rời kinh ngự giá thân chinh cũng chưa được sáu tháng.