Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 71



Thẩm Chính Vinh đã làm ở Vệ sở Triệu Châu đã gần được sáu năm, vẫn chưa thể tìm được một hạt giống tướng quân tốt, nhưng sau khi nghiêm túc sờ nắn xương cốt Thẩm Chiếu Độ, lập tức muốn dẫn cậu đến Vệ sở tập võ.

Tuy nhiên, Tuệ Giác ở bên cạnh đột nhiên gọi Thẩm Chiếu Vinh đang hấp tấp lại: "Đứa nhỏ này có phật duyên, ở Vệ sở cũng là luyện kiến thức cơ bản, không bằng ở lại trong chùa mấy năm, tu thân dưỡng tính."

Điều binh mà không có nhân từ, không biết tiết chế tàn sát bừa bãi, một người như vậy không nên được lựa chọn.

Một đến hai đi, Thẩm Chiếu Độ người vừa mới được thêm vào họ "Thẩm" bị buộc phải bỏ đi tên họ phàm tục, lấy pháp danh là "Chiếu Độ", ở lại Quy Nguyên tự tập võ tu Phật.

Thẩm Chiếu Độ vốn dĩ không muốn, nhưng khi nghe Thẩm Nghê nói nàng không thể đến Vệ sở, mà chỉ có thể đến Quy Nguyên tự, hắn mới ngoan ngoãn quỳ xuống đệm bồ đoàn để cho Tuệ Giác quy y cho hắn.

Sinh thần mười sáu tuổi của Thẩm Nghê là được đón ở trong cung, nàng vừa mới đặt chân trở lại Triệu Châu, từng rương rương đồ trang sức rực rỡ Tiêu Linh ban thưởng cho nàng đã được chuyển đến Thẩm phủ.

Một khi đồ đưa xuống, đã càn quét ánh mắt lom lom rục rịch của đám quý tộc quan lớn lui hơn phân nửa.

Người nào không biết tiểu thư Thẩm gia có dung mạo chim sa cá lặn, nhưng ai lại dám cướp nữ nhân với Hoàng đế chứ?

Bỗng chốc, ngưỡng cửa sắp bị đạp đổ của Thẩm phủ không có người hỏi han nữa, Thẩm phu nhân bận rộn một tháng trời cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.

Hoàng đế làm ra trận rối ren này, nữ nhi ngoài việc phải tiến cung còn hôn sự hác có thể bàn sao?

Không còn cách nào khác, bà chỉ có thể kính nhờ nhà mẹ đẻ ở Đông Nam phương xa tìm một vị công tử ca có chút tài sản trong sách, tính tính tốt một chút để mai mối.

Kết quả mới vừa tìm được mấy người thích hợp, trong cung truyền ra tin xấu, Thái hậu băng hà.

Hoàng đố hạ chỉ, quan viên tam phẩm trở lên phải cùng Hoàng thất để tang ba năm, thời kỳ này không tuyển phi, quan viên gia cũng không được gả cưới.

Mà Chây vệ Chỉ huy sứ vừa vặn là cấp tam phẩm.

Thẩm phu nhân cũng phải hoài nghi không biết có phải Hoàng đế cố ý hay không.

Nhưng Thẩm Nghê lại không hề để ý chuyện này, nên vui đùa thì vẫn phải vui đùa, nên ăn thì cứ ăn thôi. Ngày thường nàng sẽ cùng các cô nương nhà quan viên khác xem kịch thưởng hoa, ngày mười lăm mỗi tháng sẽ theo mẫu thân đến Quy Nguyên tự bái Phật, thuận đường mang cho Thẩm Chiếu Độ thịt để ăn.

Chỉ là ba năm qua, cơ thể đen gầy nhỏ bé của Thẩm Chiếu Độ đã lớn phổng phao, khi Thẩm Nghê sóng vai với hắn đã không còn sờn tới cái đỉnh đầu trọc của hắn nữa.

Thịt là do nàng mang đến, như sợi mỳ kéo là Thẩm Chiếu Độ làm.

Nàng ngồi bên dòng suối hóng mát, chiếc ghế tựa bằng tre này là Thẩm Chiếu Độ làm, dù che nắng trên đầu cũng là do Thẩm Chiếu Độ dùng cỏ tranh bện lại, thoải mái khiến nàng không khỏi cảm khái: "Có đệ đệ thật là tốt."

Thẩm Chiếu Độ đang quạt gió thổi lửa ngước mắt lên nhìn nàng một cái: "Ta không phải đệ đệ của nàng."

Thẩm Nghê lập tức ngồi dậy trừng hắn: "Ngươi và ta cùng họ, lại còn nhỏ tuổi hơn ta, sao lại không phải là đệ đệ của ta chứ?"

"Cùng họ thì phải là đệ đệ của nàng sao?" Hắn xé miếng đùi gà đưa đến bên miệng Thẩm Nghê: "Nếm mùi vị một chút."

Thẩm Nghê nghe lời há miệng hắn một cái, nghiêm túc phẩm định: "Nhạt quá, rắc thêm nhiều thì là chút."



"Sao nhạt được." Thẩm Chiếu Độ không chấp nhận tài nấu ăn của mình bị nghi ngờ, thu tay lại cắn lên chỗ nàng vừa cắn một miếng, mặt không biểu cảm dùng con dao nhỏ rạch mấy đường trên miếng thịt gà rồi rắc thêm bột thì là."

Thẩm Nghê vui vẻ, đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện hắn: "Xem ra cơm nước trong chùa thật sự thanh đạm, hai năm trước đệ còn phải rắc cả một bát gia vị cơ."

Thẩm Chiếu Độ tránh tầm mắt của nàng, khẽ cười một tiếng.

Da gà cháy mỡ kêu tí tách, Thẩm Nghê đang định thò tay xé miếng, Thẩm Chiếu Độ đã dùng cán dao gõ lên mu bàn tay nàng một cái.

Nàng tức giận hừ một tiếng, Thẩm Chiếu Độ đặt xiên gà nướng lên đĩa sứ, chịu nóng bả con gà ra làm hai: "Nàng muốn ăn đùi gà hay cánh gà."

Thẩm Nghê lúc này mới vui vẻ, cầm đùi gà đưa đến bên miệng hắn: "Đệ ăn đi, qua lần này ta không thể đến đây thường xuyên nữa đâu."

Thẩm Chiếu Độ đang định há miệng cắn, nghe nàng nói câu này thì lập tức nhíu mày.

"Mẫn Mẫn, con lại dụ Chiếu Độ phá giới!"

Nghe thấy tiếng mẫu thân gọi, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài bụi lau sậy, bên cảnh Thẩm phu nhân còn có một mỹ phụ, sau lưng phụ nhân đó còn có một tiểu công tử bột mặt trắng, ánh mắt hắn ta vừa chạm đến ánh mắt của Thẩm Nghê, đã xấu hổ đỏ mặt tới tận mang tai, vội vàng chắp tay che giấu.

"Thẩm tiểu thư tốt lành, tại hạ là Tôn Viễn."

Thẩm Nghê thấy hai năm tang kỳ sắp trôi qua, Thẩm phu nhân lại bắt đầu xem xét đối tượng phu quân cho nàng rồi, vị khách không mời mà đến hôm nay đây chắc cũng là một trong những người được tuyển chọn.

Tôn Viễn trắng nõn, nhìn trông vai không gánh, tay không thể nhấc, da mặt lại mỏng, không có chút vẻ nào là thú vị.

Nhưng lễ nghĩa bên ngoài vẫn phải làm.

Nàng nhét đùi gà vào trong tay Thẩm Chiếu Độ, đứng dậy đáp lễ: "Tôn công tử, hạnh ngộ."

"Không dám, không dám."

Thẩm Nghê càng lúc càng muốn cười, cố gắng thế nào cũng không nén được khóe môi muốn nhếch lên. Nàng không hề phát hiện Thẩm Chiếu Độ đang liếc Tôn Viễn, con ngươi dần tối lại.

Đứng tán gẫu qua lại đôi câu, nhưng mùi gà nướng thơm phức không ngừng khiêu khích dạ dày của Thẩm Nghê, Tôn phu nhân nhiều lần ném vấn đề trở lại trên người nàng, đều bị nàng qua lại gạt đi.

Thẩm phu nhân sao có thể không nhìn ra nữ nhi đang sốt ruột chứ, bà cười cười cắt ngang: "Lúc này đã không còn sớm nữa. Mẫn Mẫn, con và Chiếu Độ thu dọn một chút đi, chúng ta xuống núi trở về thôi.

Đường xuống núi không có bậc thang, đường đều là do người dẫm lên qua lại nhiều tạo thành.

Thẩm Nghê đỡ Thẩm phu nhân đi tuốt ở phía trước, Thẩm Chiếu Độ là người đi sau cùng, mẫu tử Tôn gia xa lạ với nơi này bị kẹp ở giữa.

Thẩm Chiếu Độ bước đi ung dung, nhìn người phía trước không chú ý đến con đường đất đầy ổ gà mà cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Nghê, gương mặt vốn đã không còn bình tĩnh giờ lại vô cảm u ám như bầu trời trước cơn mưa bão.

"Thẩm tiểu thư..."

Thấy Tôn Viễn muốn tiến lên đỡ Thẩm Nghê, ánh mắt Thẩm Chiếu Độ trở nên cay nghiệt, hắn cố ý giẫm trên mặt đất trượt chân, dùng sức đẩy người trước mặt ngã xuống đất.



"Á —— "

Từng tiếng hét liên tiếp vang vọng khắp dãy núi, Thẩm Chiếu Độ lúc lăn vào đống cỏ khô không quên túm lấy áo ngoài của Tôn Viễn, cố ý đấy hắn vào trong đố đá vụn.

"Chiếu Độ!"

Thẩm Nghê vừa quay đầu lại thì thấy sói nhỏ trọc đầu ngã nhào xuống, nàng bị dọa sợ lập tức buông tay mẫu thân ra chạy ngược trở về.

"Đệ không sao chứ?" Nàng sốt ruột ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Chiếu Độ lên kiểm tra vết thương trên người hắn, "Có chỗ nào bị ngã đau không?"

Hắn da thô thịt dày, có ngã cũng không đau, nhưng tên Tôn Viễn ở bên cạnh vẫn đang lom lom nhìn Thẩm Nghê, hắn cố ý ôm chân giả vờ đau: "Hình như ta bị bong gân rồi, ngươi đỡ ta đi."

Thẩm Nghê không dám lơ ​​là, lập tức đứng dậy đỡ lấy cánh tay cường tráng của hắn: "Như vậy được chưa?"

Thẩm Chiếu Độ giả vờ dè dặt đứng dậy, vừa định đứng thẳng lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêng người ngã vào trong lòng Thẩm Nghê.

"Chiếu Độ!" Thẩm Nghê vội vàng đỡ lấy hắn, hét lên để cho Thẩm phu nhân xuống núi tìm Tuệ Giác.

Nàng ở phía sau lưng nơi nàng không nhìn thấy, Thẩm Chiếu Độ suy yếu đang dựa vào vai nàng, hàng lông mày bởi vì đau đớn mà nhíu lại nay đã dãn ra, khiêu khích nở nụ cười ngoan lệ nhìn về phía Tôn Viễn.

*

Thẩm Chiếu Độ thực sự bị bong gân mắt cá chân, nhưng Tôn Viễn không chỉ bị bong gân mà còn bị gãy chân, má bên trái bê bết máu, ở trên núi kêu cha gọi nương, khiến mặt mũi gia đình mất hết.

Nhưng đây không phải là chuyện hắn vui vẻ nhất.

Thẩm Nghê đau lòng hắn ở trong chùa không có người chăm sóc, vì vậy vừa xuống núi đã mang hắn về Thẩm phủ, chia cho hắn một gian phòng phía Đông trong viện của nàng ở tạm, chờ đến khi viện kế bên thu dọn xong xuôi sẽ để cho hắn ở bên đó, cũng không cần trở về Quy Nguyên tự nữa.

Nhưng có một chuyện khiến hắn cực kỳ không vui —— Không có Tôn Viễn, nhưng còn có Lý Viễn, Trương Viễn, Triệu Viễn, Vương Cận, Trần Cận, Lưu Cận...

Thẩm Nghê không thể nào đi gặp hết bọn họ, Thẩm phu nhân cũng lười qua loa đối phó, nên đã dẫn dùng hắn người tuổi tác tuy nhỏ nhưng cảm giác áp bức cực kỳ mạnh để chiêu đãi những vị công tử bà mai đến cửa làm mối kia.

May mà những ngày như vậy chỉ xảy ra mấy ngày, trong cung lại gõ chuông báo tử —— Hoàng hậu mắc bệnh cấp tính đã hoăng.

Bệ hạ niệm tình cảm phu thê nhiều năm, hạ chỉ để tang hai năm, thời kỳ này không chọn phi không lập hậu, nhưng không cưỡng chế yêu cầu quan viên tam phẩm trở lên cũng phải để tang.

Nhưng có tên không não nào dám không làm theo chứ?

——

Thẩm Nghê: Đệ tâm cơ thật đấy, đồ trà xanh!

Thẩm Chiếu Độ: Tên cầu Hoàng đế nào đó cũng coi như làm được chuyện tốt.

Tiêu Linh: Hả?