Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 76



Sau khi hô lên, Thẩm Nghê lập tức hối hận, đối mặt với ba ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, nàng chột dạ cầm đũa lên: “Làm gì có đệ đệ nào định hôn trước tỷ tỷ cơ chứ? Như vậy con sẽ rất mất mặt luôn đấy.”

Lúc này Thẩm Chiếu Độ cũng bình tĩnh lại, phụ họa: “Trên chiến trường đao thương không có mắt, nếu con chết trận ở Tây Nam, chẳng phải sẽ hại đời Trần cô nương sao?”

“Nhưng Trần cô nương không ngại, còn nói không phải con thì sẽ không gả đấy.” Thẩm Chiếu Độ vỗ vỗ Thẩm Chiếu Độ, “Tiểu tử con, không phải hai đứa trước đó ở Vệ sở đã gặp nhau rồi đấy chứ?”

Ngón chân đột nhiên đau nhói, là do Thẩm Nghê ở dưới gầm bàn đạp lên giày hắn.

Thẩm Chiếu Độ vội vàng giải thích: “Vệ sở không có nữ nhân, làm sao con có thể gặp mặt Trần cô nương được.”

Vẻ hốt hoảng giải thích của hắn khiến Thẩm Chính Vinh càng cười vui vẻ hơn: “Chưa từng gặp mặt cũng không sao cả, ngày mai ta sẽ đến nhà Lão Trần uống rượu, con cũng đi cùng ta đi, gặp mặt Trần cô nương một lần, tranh thủ sớm ngày quyết định.”

Nói xong ông lại hô hào mọi người: “Nào, ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.”

Bàn chân hung ác giẫm lên chân Thẩm Chiếu Độ vẫn chưa buông ra, hắn đau đến mức khắp trán đổ mồ hôi lạnh.

“Đệ đệ thật có diễm phúc, khi ta mười lăm tuổi còn chưa từng có ai nói với ta câu không phải nàng ta không cưới đâu.” Thẩm Nghê quái quái gở gở gắp cho hắn một miếng cá vào trong bát, “Ăn nhiều cá một chút, mau mau sinh một đứa cháu thông minh mập mạp cho tỷ tỷ chơi cùng.”

Hắn không thích ăn cá chép, Thẩm Nghê không thể nào không biết được.

Nhưng Thẩm Chiếu Độ chỉ có thể ngoan ngoãn ăn, sau đó nịnh nọt gắp cho nàng một miếng hải sâm nướng: “Tỷ tỷ còn chưa gả, đệ đệ sao có thể thành gia được.”

Thẩm Nghê một hai không chịu ăn đồ hấn gắp, tự mình gắp một miếng măng, nhân lúc cha nương không chú ý, gắp miếng hải sân trở lại trong đĩa của Thẩm Chiếu Độ.

Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Nghê đặc biệt dặn dò thị nữ phải khóa cửa sổ kỹ càng. Khi nàng đang lim dim ngủ thiếp đi, sau lưng lại có một luồng hơi nóng ập tới.

“Cút ngay.” Thẩm Nghê biết là ai đến, nàng không chút lưu tình dùng cùi chỏ đẩy hắn, “Còn không cút ra ngoài, ta một cước đá nát thứ đá của chàng.”

Để cho chàng trơ mắt ếch trải qua một đêm động phòng hoa chúc.

Thẩm Chiếu Độ không có lấy một chút khiếp sợ, cánh tay luồn qua hông đang nằm nghiêng của Thẩm Nghê kéo nàng vào trong ngực mình: “Tỷ tỷ dữ quá đi.”

“Vậy chàng đi tìm Trần muội muội xinh đẹp thiện lương dịu dàng lại biết săn sóc kia đi!” Thẩm Nghê uốn éo người giãy ra khỏi cái ôm của hắn, “Còn dám chê ta hung dữ, bây giờ ta hung dữ cho chàng xem!”

Nàng ngồi dậy, dùng gối mềm đập lên đầu Thẩm Chiếu Độ, muốn đánh hắn rơi xuống giường: “Cút cho ta, muốn nằm thì nằm trên giường Trần gia muội muội của chàng đi, đừng có nằm ở chỗ ta, chướng mắt!”

Thẩm Nghê đánh rất mạnh, nhưng Thẩm Nghê không hề tức giận một chút nào.

Nàng càng đánh mạnh điều đó chứng tỏ nàng càng để ý đến hắn.

Nhưng đêm đẹp này không thể lãng phí vào việc đánh nhau này được.

Thẩm Chiếu Độ một tay ôm lấy eo Thẩm Nghê kéo nàng vào trong ngực: “Mùi dấm bay đến phòng cha nương nàng luôn rồi đấy.”

Đanh định cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt của Thẩm Nghê, lại bị gối mềm đập trúng.

Hắn xuýt xoa một tiếng, che chỗ bị đập trúng không chịu buông tay.

Hắn cố ý che mặt thật kín, cuộn tròn người trên giường, Thẩm Nghê có đẩy thế nào cũng không đẩy được.



“Đừng có giả vờ.” Nàng dùng chân dò xét chọc chọc lưng hắn, không phản ứng.

Thật sự đánh đau rồi hả?

“Khóc rồi à?”

Thẩm Nghê không nghe thấy câu phản bác “Nàng mới khóc”, nàng có chút luống cuống: “Không phải đánh ngất xỉu rồi đấy chứ?”

Ngay khi nàng mới sát lại gần, Thẩm Chiếu Độ đang co ro lại thành một cục chợt bật dậy khóa chặt nàng vào trong ngực, hai người cùng nhau ngã vào đống chăn mềm.

“Thảm Chiếu Độ!”

Tóc của bọn họ quấn lấy nhau, dính cả vào giữa răng môi đang quấn lấy hắn, càng lúc càng sâu, dây dưa không dứt.

“Đẩy ta lên giường của nữ nhân khác?” Hắn nói xong câu này, lại cúi đầu cạy hàm răng đang cắn chặt của nàng, ngậm lấy chiếc lưỡi thơm đang liều mạng chống cự của nàng mà mút vào, quấn quýt, rồi lại buông ra: “Còn dám nữa không?”

Thẩm Nghê nín thở đến mặt đỏ rần, thở hổn hển cao giọng phản bác: “Chàng còn dám trách ta!”

Còn dám, vậy thì lại hôn tiếp.

Vạt áo của hai người đều xộc xệch, Thẩm Chiếu Độ vừa quấn lấy môi lưỡi nàng, hai bàn tay vừa nhân cơ hội cởi bot dây đai đã lỏng lẻo, nắm lấy hai bầu ngực mềm mại, ngón tay thô ráp xoa nắn đóa hoa mai hồng dựng đứng, cảm giác nóng ran tụ thành lửa, có thể thiêu cháy cả căn phòng này.

“Không muốn, chàng buông tay!”

Thẩm Nghê muốn đẩy tay hắn ra, ngược lại còn bị hắn nắm lấy cổ tay đè ở trên đỉnh đầu.

Vật dưới thân cứng rắn đến đau nhức, nhưng khi đối diện với đôi mắt phủ đầu sương mù ngấn lệ của Thẩm Nghê, ngọn lửa trong hắn lập tức bị dập tắt hơn phân nửa.

“Khốn khiếp! Đi ra, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!”

Thẩm Chiếu Độ nằm trên người nàng, kéo chăn qua đắp lên người hai người bọn họ: “Thật sự muốn ta cưới nữ nhân khác à?”

Thẩm Nghê quay mặt đi chỗ khác: “Liên quan gì đến ta!”

“Sao lại không liên quan đến nàng?” Hắn vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng, đôi môi dần trượt xuống cần cổ, cảm nhận được nơi nhạy cảm run rẩy, “Mỗi lần ta tự thỏa mãn đều chỉ nghĩ đến nàng, làm sao có thể không liên quan đến nàng được?”

Thẩm Nghê khựng lại, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

“Còn nói bậy bạ nữa xé miệng chàng!” Nàng nhổm người dậy định cắn Thẩm Chiếu Độ, lại bị hắn ôm vai hơi lật người, nàng trở thành nằm nghiêng trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng của hắn.

“Thẩm Nghê, nàng không thể vô lương tâm như vậy, trong mắt ta chỉ có thể chứa được một nữ nhân là nàng thôi.”

Không có sự cản trở của y phục, nước mắt của nàng cứ thế rơi lên da thịt của hắn.

“Đó chỉ là chàng chưa nhìn ra bầu trời bên ngoài kia.”

Thế gian này còn có rất nhiều người tài hoa tuyệt vời hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng, hồng nhan rồi cũng sẽ phai nhạt, lưu ly dễ bể, sớm muộn gì hắn cũng leo lên đến đỉnh cao, có thể nhìn thấy cảnh đẹp mà người bình thường không thể thấy.

Đến lúc đó trong mắt hắn thật sự chỉ có thể chứa một mình nàng sao?



Thẩm Chiếu Độ không giống như trước kia thay nàng lau đi giọt nước mắt, rồi cho nàng một cái ôm thật chặt để trấn an nàng.

“Có phải nàng chưa bao giờ nhặt một con chó hoang rồi mang nó về nhà đúng không?”

Thẩm Nghê thút thít hỏi: “Làm sao chàng biết?”

“Bởi vì người từng nhặt được chó hoang đều biết, bọn chúng là những con chó trung thành nhất.” Thẩm Chiếu Độ khẽ cười một tiếng, cúi đầu vùi vào cổ nàng, nhỏ giọng nỉ non, “Chỉ cần nàng cứu nó, nó sẽ tôn kính nàng như thần linh, dốc hết lòng cung phụng nàng, bảo vệ nàng, yêu nàng. Cho dù nàng có đuổi nó ra khỏi nhà, nó cũng sẽ quanh quẩn trước cổng nhà nàng, cho đến khi Diêm vương mang nó đi.”

“Qua đến kiếp sau, nó vẫn sẽ đầu thai trở về bên cạnh nàng, tiếp tục làm con chó nhỏ của nàng.”

Một dòng nước ấm chảy qua người hắn, Thẩm Chiếu Độ vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Nghê an ủi nàng.

“Nhưng chàng đâu phải là chó hoang.” Giọng nàng khàn khàn, vùi mặt mình vào sâu trong lòng hắn, đặt môi mình dán lên nhịp tim của hắn, “Chàng là con chó nhỏ trời cao ban cho ta.”

Nàng ngước đôi mắt mới vừa được nước mắt gội rửa.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ xán lạn, mà nàng sáng ngời rực rỡ, ánh mắt giống như hoa lê dính hạt mưa nhìn hắn cười: “Nhưng mà chó nhỏ sẽ vẫy đuôi, tại sao chàng không có đuôi thế hả?”

Vừa nói nàng vừa thò tay ra sau mông hắn chờ một cái.

“Bởi vì nàng sờ nhầm rồi.” Thẩm Chiếu Độ cầm tay nàng kéo ra phía trước người mình, dạy nàng cầm dương vật đang cương cứng kia, nở nụ cười gian trá hạ lưu: “Nàng xem, không phải nó đang “vẫy” sao?”

“Thẩm Chiếu Độ!” Thẩm Nghê xấu hổ đấm vào ngực hắn, nhưng bàn tay cầm cự vật lại không hề buông ra, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve lên xuống đường gân xanh mạnh mẽ trên đó, nghe tiếng thở dốc khàn khàn của hắn thấm vào tận xương tủy nàng, tê dại khắp cả người.

Lửa cháy càng lúc càng nóng, lại không cách nào bộc phát, chỉ có thể đốt cháy người trước mặt, cùng hắn trầm luân.

Ngón tay hắn kéo tiết khố Thẩm Nghê ra, sờ lên miệng huyệt đã ướt đẫm của nàng, chậm rãi đưa hai ngón thon dài đi vào thăm dò, sau đó đưa ngón tay dính đầy mật dịch ngậm vào trong miệng, sau đó lại hôn nàng.

“Nàng có nếm ra mùi vị gì không?”

Thẩm Nghê rướn người đuổi theo đôi môi của hắn tiếp tục dây dưa, qua loa đáp lại: “Không biết.”

“Mùi vị của nó nói cho ta biết,” Thẩm Chiếu Độ đứng dậy cởi quần của nàng ra, vùi mặt vào miệng huyệt của nàng, dùng đầu lưỡi vẽ lại dáng vẻ mật huyệt non mềm của nàng, “Nó rất muốn được chó nhỏ liếm…”

Đầu lưỡi đột nhiên xông vào tiểu huyệt nhỏ hẹp, Thẩm Nghê hừ nhẹ một tiếng, ưỡn eo đổ hoa huyệt hoàn toàn lộ ra, ngón tay siết chặt chăn bên dưới người, cảm nhận sự vuốt ve cùng xâm phạm của Thẩm Chiếu Độ ở trong cơ thể mình.

“Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ ra nhiều nước như vậy.” Thẩm Chiếu Độ ngước mắt nhìn dáng vẻ giãy giụa khó nhịn của nàng, đầu lưỡi chuyển động nhanh hơn, “Sau này chó nhỏ khát, sẽ đến tìm tỷ tỷ uống nước.”

Cơn sóng khoái cảm đã khiến Thẩm Nghê ý loạn tình mê, nàng vô thức ấn đầu Thẩm Chiếu Độ vào sâu hơn, nâng mông mình lên đưa vào trong miệng hắn.

“Ưm, sâu hơn nữa, thoải mái quá…”

Ngón tay và miệng cùng hoạt động, chăn nệm lập tức bị nước thấm ướt một mảng lớn, Thẩm Nghê sung sướng rên rỉ thành tiếng, lập tức bị Thẩm Chiếu Độ che miệng lại.

“Suỵt ——" Hắn cúi người ấn côn thịt cứng rắn vào miệng chảy nước đầm đìa. Cọ xát lên xuống, “Ngày mai ta không đi Trần gia, ta muốn nói với cha nàng chuyện của hai chúng ta.”

Thẩm Nghê liếm lòng tay tay hắn: “Chàng không sợ bị cha ta đuổi ra khỏi nhà sao?”

“Ai bảo trong lòng ta ôm một hũ giấm chứ.” Thẩm Chiếu Độ nằm xuống ôm nàng thật chặt, nhắm mắt ngửi hương thơm trên mái tóc đen nhánh của nàng, “Cho dù bị đuổi ra ngoài, ta cũng muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng.”