Loạn Thế Cường Sinh

Chương 1: Thiên Sinh giả



Chương 1: Thiên Sinh giả

Đại lục Chu A vô cùng rộng lớn, cường giả cấp thấp có dùng cả đời cũng chỉ có thể đi hết một lần. Nơi đây hung cầm dị thú vô số, các đại thế lực cường giả cũng xây dựng các cứ ở khắp nơi. Bọn họ loạn chiến nhằm để chứng tỏ bản thân, cũng để leo l·ên đ·ỉnh vinh quang của thời đại loạn thế.

Những người như vậy được gọi với cái tên cường giả Thiên Sinh, hay là Thiên Sinh giả.

Nhưng điều kỳ diệu là tại một vùng đất xa xôi, nơi còn không có một cường giả nào xuất hiện, trong nhân gian lại lưu truyền câu nói rằng.

“Đất sỏi mà có chạch vàng.”

Đột nhiên từ phương xa vang lên câu nói, tại nơi này có nhiều vệt sáng lao nhanh qua, gây ra từng hồi chấn động mãnh liệt.

“Ầm ầm”

Vệt sáng phía trước không ngừng bắn các quả cầu chứa sinh lực mạnh mẽ màu đỏ về phía sau. Cầu lửa mang khí tức hung bạo trúng vào hai vệt sáng đang theo đuôi. Lập tức hai vệt sáng này ánh sáng mất đi, để lộ ra hai thân ảnh của hai người nam mặc áo ngoài màu đen rơi xuống. Hiển nhiên hai người này trúng đòn liền m·ất m·ạng, cả hai dần dần tan biến vào hư vô.

Vệt sáng phía trước thấy vậy thì dừng lại, chân đạp trên không trung. Lớp khí tức bên ngoài được thu vào trong cơ thể, để lộ ra thân ảnh của người nam mặc áo ngoài màu đỏ, trên mặt có hàng râu quai nón, mái tóc buộc gọn. Cả người vết cháy loang lổ khắp nơi, đây chính là hậu quả của những trận chiến ác liệt.

Thân ảnh này vừa đứng lại, lập tức vệt sáng đằng sau cũng tắt dần, đồng thời hiện hữu ra cơ thể của kẻ truy đuổi. Người đằng sau vừa dừng lại thì nói một cách lạnh lùng.

“Tới đây thôi, mau nói cho ta biết tàn đồ thánh địa ở đâu?”

“Nếu ngươi muốn biết thì đi theo hai tên kia mà hỏi!” Người nam đằng trước đáp.

Nói xong, người này giơ tay lên phía trước, khuôn mặt cười lạnh mà thi triển loại bí thuật gì đó, khiến xung quanh trở nên vặn vẹo, như bị xoắn lại bởi sức mạnh vô hình. Chỉ thấy ngay sau tức khắc, trước mặt xuất hiện một luồng lửa đỏ nóng rực có thể thiêu cháy mọi thứ. Luồng lửa này nhanh chóng biến đổi, hóa thành hình dạng một con thú hỏa kỳ diệu.



Cả thân người nó đều được làm từ lửa, đôi mắt sáng rực tia lửa như hai viên hỏa tinh. Lớp khí tức cuồn cuộn bao phủ thân thể, dường như có thể làm tan chảy mọi thứ mà con thú này đi qua. Thú hỏa thành hình lập tức đi ngay ra sau người đang đứng trên không, thủ thế sẵn sàng quyết chiến.

Kẻ đối diện thấy vậy thì cười khẩy, giọng cười vang vọng như vang từ trong nơi u tối.

“Nghe danh thú hỏa đã lâu, để ta thử xem nó lợi hại cỡ nào.”

Vừa dứt lời, đột nhiên ngay giữa lòng bàn tay người ngày xuất hiện một khối đá hình lập phương. Hắn ta ném khối đá này lên trời, từ trong khối đá, vài luồng khí màu đen mang khí tức quỷ dị ùn ùn chui ra, lập tức khiến cả không gian trở thành một màu u tối.

Luồng khói đen nhanh chóng biến chuyển, hiện ra ba cái đầu lâu khổng lồ giữa không trung, tỏa ra uy áp ma quỷ đầy hắc ám.

Có vẻ như hai bên đã sử ra đòn công kích mạnh nhất, ngay sau đó hai bên đều lấy ra v·ũ k·hí của mình. Người bên cạnh thú hỏa lấy ra một cây cự kiếm dài, phủ trên đó là lớp hỏa diễm phừng phực. Người đối diện có ba cái đầu lâu khói đen thì tế ra thanh lưỡi hái màu tím lịm, khí tức ma quỷ bao trùm toàn thân.

Hai bên không chần chừ bắt đầu lao lên, kéo theo thú hỏa cùng đầu lâu bắn tới. Vừa chạm trán đã gây ra một tràn chấn động mạnh mẽ dữ dội, không gian chợt tối chợt sáng, bầu trời như bị vỡ toạc ra với sức mạnh của bọn họ.

“Ầm, ầm, ầm, ầm”

Từng đợt xung kích khổng lồ làm náo động cả bốn phương tám hướng, khiến nơi đây bỗng chốc náo nhiệt. Thú hỏa lao vào đầu lâu, người cầm kiếm đối đầu với người cầm lưỡi hái, hai bên không ngừng ăn miếng trả miếng, chẳng ai chịu nhường ai, sức mạnh như muốn phân chia cả thiên địa.

Cả không gian dường như không chịu nổi uy áp của hai vị cường giả, bầu trời xuất hiện từng tia nứt, báo hiệu sự sụp đổ sắp sửa xảy ra.

Bỗng hai người từ trong khói lửa bay ra, trở về vị trí ban đầu. Ánh mắt cả hai đều nhìn chằm chằm vào đối phương, tưởng chừng chỉ sơ xuất là đủ để một người m·ất m·ạng. Nam nhân cầm cự kiếm lúc này thần sắc có hơi khác thường, dường như có điều gì xảy ra.

Chợt thấy được sắc mặt có chút khó coi của người nam toàn thân phủ lớp chiến ý màu đỏ, người cầm lưỡi hái ở xa nở nụ cười lạnh trên miệng. Hắn ta bước đi ung dung trên không trung rồi nói.



“Xem ra trưởng lão của tông môn phía Tây cũng chỉ có thế. Hôm nay nếu ngươi không nói thông tin về thánh địa thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Nghe những lời nói ngông cuồng này, người trung niên cầm cự kiếm cười hừ lại đáp trả. Ông ta cười lên mấy tiếng, thở dài đáp.

“Muốn lấy thông tin từ ta, e là ngươi không có khả năng này.”

“Phụt!”

Người nam mặc áo đỏ nhổ một ngụm nước bọt lớn xuống phía dưới, trên mặt mười phần lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Tên áo đen có khí tức quỷ dị ở xa nhìn thấy thì không chịu được, trên mặt căm phẫn cầm chắc cây lưỡi hái dài với ý định lao tới. Đang thuận đà bay nhanh, đột nhiên thân ảnh hắn dừng lại như cảm nhận được điều gì sắp xảy đến.

Mà giờ phút này, người trung niên râu quai nón lại giơ cao thanh cự kiếm lên trên. Cự kiếm rời tay, bay thẳng lên không trung thì dừng lại. Ông ta phun từ miệng ra giọt máu lên cự kiếm, thi triển loại bí thuật gì đó mà khiến từ đâu xung quanh những luồng sinh khí màu đỏ nồng đậm không ngừng kéo tới.

Sinh khí tập trung tại cự kiếm, nhanh chóng biến hóa trở thành cự kiếm dài vài chục trượng. Toàn thân thanh cự kiếm khổng lồ đều được bao phủ bởi ánh hỏa diễm chói mắt.

Uy lực của thanh kiếm hỏa khổng lồ khiến không gian trở nên bị nứt toát ra, sức nóng lan tỏa khủng kh·iếp gần như không có một hơi nước gần đây có thể tồn tại. Thanh cự kiếm khổng lồ hiện hữu ngay lên đầu người áo đỏ, uy áp như muốn dời non lấp bể.

Thấy cái màn kinh người này, nam nhân áo đen cầm lưỡi hái lập tức trở nên kinh hãi, hắn cũng nhận ra đây là sát chiêu của đối phương. Không chậm trễ, hắn từ từ bắt thủ ấn, ba cái đầu lâu xung quanh bỗng chốc hóa to thêm vài phần, rồi từ từ bay lên hòa thành làm một trong làn khói đen.

Từ trong đó đi ra, một cái đầu lâu quỷ có hai chiếc sừng khổng lồ đang dần hiện ra giữa không trung. Toàn bộ cái đầu lâu đều có phủ một lớp khí đen u ám, khiến cho nơi đây nhanh chóng chìm vào khói đen. Đầu lâu quỷ gầm lên từng âm thanh rợn người đầy c·hết chóc.

Bỗng tên cầm lưỡi hái lại thi triển thêm bí thuật gì đó. Lần này đầu lâu quỷ vừa hiện ra tiếp tục biến đổi. Ở phía dưới đầu lâu mọc thêm hai cánh tay cốt được bao phủ bởi lớp khói đen. Hai cánh tay cốt này nhanh chóng đan xen vào nhau, chặn trước người tên cầm lưỡi hái.



Đây chính là đòn phòng thủ quỷ dị của tên này, hắn không tung ra t·ấn c·ông hòng để trả đòn là bởi vì hỏa diễm của tên kia chính là khắc chế của ma công như hắn. Hắn nghĩ trước mắt cứ nên phòng thủ thì tốt hơn.

“Chấn!”

Chớp thời cơ, người đàn ông mặc áo đỏ hô lên một tiếng, lập tức thanh cự kiếm trên đầu liền nhằm hướng người trước mặt mà bổ xuống. Áp lực kinh khủng từ thanh hỏa kiếm này mỗi khi đi tới đâu đều khiến không gian nơi đó trở nên cong veo vẹo vọ.

Thấy đòn kiếm bổ xuống, tên kia liền cầm chắc lưỡi hái trong tay, hắn không ngừng thúc dục sinh lực, tạo ra lớp chắn tử khí khổng lồ, được xếp thành hàng với cái đầu lâu quỷ kia.

“Ầm”

Tiếng nổ kinh thiên động địa xảy ra khi cự kiếm đánh tới người cầm lưỡi hái, ngay lập tức tạo ra một tràng xung lực bắn ra bên ngoài vài dặm, làm thành thế điên đảo không gian. Phạm vi bao quát nơi đây như bị hỏa diễm đốt cháy hoàn toàn, khói bụi mù mịt chẳng còn ai thấy cái gì bên trong.

Xung kích từ đòn đánh này có uy lực chấn nh·iếp tuyệt thế, khiến không gian cũng như có linh tính mà trở nên sợ hãi, run rẩy khi nó đi qua. Nếu có cường giả cấp thấp đứng gần, dù có dùng hết thực lực để đỡ thì sẽ b·ị đ·ánh tới mức ba hồn bảy phách cũng phải tiêu tan, hoàn toàn biến mất khỏi trần thế trong chớp mắt.

Mà ở dưới mặt đất dù đã cách xa chiến trường trên không của hai người kia nhưng vẫn bị ảnh hưởng không ít. Xung kích ở trên lan xuống, quét tới đâu liền biến nơi đó thành bình địa. Mặt đất bị xới tung lên, chẳng còn thứ gì có thể tồn tại.

Sau một khoảng thời gian dài đủ để không gian này dần trở nên bình thường lại. Từ trong màn bụi, tên áo đen lập tức bay vọt ra. Hắn không ngừng dùng thần thức cường đại của mình phóng ra xa hết mức có thể để tìm kiếm cái người áo đỏ kia.

Hiển nhiên lúc này người áo đỏ đã không ngừng dùng sinh lực bay xa khỏi nơi này. Đòn sát chiêu vừa rồi thật ra chỉ để tạo nên chấn động để ông ta có thể nhân cơ hội mà rời đi, nên đòn đó không mang hết thực lực của người trung niên áo đỏ đánh xuống.

Tên áo đen sau một hồi tìm kiếm, tức giận quát mắng vài cái rồi cũng chọn một hướng mà đuổi theo đối phương. Hắn mọc ra sau lưng hai cái cánh nửa trong suốt, khí thế quỷ dị ngút trời mà nhón gót chân bay đi nhanh.

Hai người này bay đi, để lại nơi đây không gian tiêu điều, kết quả của sức mạnh hủy diệt của cả hai. Bầu trời vì nức vỡ, mặt đất thì trở thành bình địa, sinh linh trong phạm vi vài chục trượng c·hết sạch.

Thân ảnh người trung niên râu quai nón bay được một lúc, ông ta phát hiện phía trước có một vùng núi kỳ lạ. Bằng việc dùng thần thức, ông ta cảm nhận nơi đây không có khí tức của cường giả nào, trong đầu có ý định đi xuống ẩn nấp, hồi phục để phản công lại.

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng nói làm người này thất kinh, giọng điệu ma mãnh, lạnh lẽo như vọng lên từ âm phủ.

“Muốn chạy, đâu có dễ.”