Loạn Thế Thần Ma

Chương 103: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh



Hùng và Ngạo chiến giao tranh quyết liệt, khung cảnh xung quanh hoang tàn với những đất đá nằm ngổn ngang. Mỗi làn tung chiêu là một lần những tiếng nổ vang lên rất lớn như có cảm giác đứng trong một cơn bão bom. Hùng mỗi lần vung cây búa băng lên rồi dã xuống nhưng không đánh trúng Ngạo Chiến lại khiến mặt đất nứt toác ra như mạng nhện, Ngạo Chiến vừa né tránh vừa tung đòn đáp trả với những mũi thương mạnh mẽ đôi khi đánh trúng vai hoặc chân của Hùng nhưng Hùng cũng đủ khả năng né để cho những vết thương đó không chí mạng.

" Ngươi chiến đấu rất khá! Nhưng sức mạnh không hề bền bỉ nếu chiến đấu nghiêm túc." Ngạo Chiến vừa né đòn vừa nói.

Hùng hừ lạnh : " Đúng là như vậy nhưng đủ để đánh ngươi bầm mắt."

Ngạo Chiến nhếch mép : " Tự tin thái quá! Ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là kẻ mạnh. Một con rồng không thể đánh bại một xí điểu thực thụ"

Ngạo Chiến dùng mũi thương xuyên vào giữa ngực Hùng với tốc độ cực nhanh nhưng cây búa băng đã kịp cản lại mũi thương và vỡ vụn nhưng cũng đủ giúp Hùng vỗ cánh bay lui ra.

Ngạo Chiến thu lại ngọn thương rồi bay lên rất cao đồng thời quanh người toả ra hào quang bóng tối mạnh mẽ, Hùng biết tên này có thể biến hình nhưng vẫn phải kinh ngạc khi hắn biến đổi. một quả cầu màu đen bao bọc lấy Ngạo Chiến rồi bành chướng ra gấp hai ba lần, từ trong quả cầu vươn ra hai đôi cánh đen khổng lồ cùng với đầu và cơ thể của một con cự điểu.

Quả cầu màu đen dần tan biến để lại đó là một con Xí Điểu khổng lồ sải cánh hơn 10 mét, toàn thân phủ bộ lông vũ đen tuyền cùng ánh mắt đỏ lòm giận dữ. Nó hót lên một tiếng chói tai rồi vỗ cánh ra thị uy, một cơn gió mạnh nổi lên sau những cú đập cánh đầy uy lực. Ngạo Chiến trong dạng biến hình nhìn chừng chừng vào Hùng rồi quát lớn : " Sao nào? mau biến hình đi, đừng để bị thua một cách lãng xẹt."

Hùng siết chặt nắm đấm, hai chân dang rộng lưng cong xuống tay chạm đất và bắt đầu gồng và gào lên : " Long Hoá!"

Quanh người Hùng, một làn khí đen bốc lên bao phủ lấy hắn sau đó bành chướng ra xung quanh nhưng không tụ lại mà tiêu tán ngay sau đó khiến Ngạo Chiến nhướng mày thầm nghĩ : " Thằng này không biết Long Hoá? rõ ràng nó mang huyết thống của rồng mà."

Hùng khuỵ xuống, không phải vì hắn kiệt sức mà vì hắn thất vọng. Hắn đã thử Long Hoá vô số lần nhưng không thể mặc dù có Tiểu Bảo tận tình chỉ điểm. Bây giờ thì hắn mới nhớ lại lời nói trước kia của Tiểu Bảo dành cho mình : " Ngươi mang long thể phế vật không thể long hoá."

Bất kề ai nếu mang một phần huyết mạch của các tộc linh thú hùng mạnh đều có thể biến hình theo huyết mạch đó, tuy nhiên hình dạng sẽ kém hơn huyết mạch tinh thuần rất nhiều.


Hùng siết chặt một viên đá trong tay đến mức viên đá đó vỡ vụn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Chiến rồi rít lên : " Tao không cần Long hoá cũng đập mày ra bã!". Dứt câu, Hùng đạp đất lao lên cao hai tay dang rộng tụ băng linh lực lại thành một mũi tên rồi cũng động tác dương cung lần trước và bắn thẳng về phía Ngạo Chiến : " Nhất Tiễn Hàn Băng!"

Mũi tên lao đi như tên lửa nhưng khi tới vị trí của Ngạo Chiến thì bị hắn dùng cánh hất văng mũi tên cắm xuống đất khiến Hùng trợn mắt không nói lên lời : " Không...Không thể nào!"

Ngạo Chiến sau khi dễ dàng cản đòn thì nhanh như đạn bắn lao về phía Hùng dùng bộ móng vuốt sắc nhọn vồ xuống đầu hắn.

Rầm!

Hùng dùng toàn lực né tránh nhưng vẫn bị một trong những chiếc móng xượt qua vai khiến hắn vô cùng đau đớn nhưng may nắm không nát đầu. Ngạo Chiến biết mình vồ hụt liền vỗ cánh ầm ầm lao lên cao lượn vài vòng rồi lại bổ xuống. Hùng lần này vẫn né được nhưng đổi lại là cánh tay trái của hắn bị đánh gãy. Ngạo Chiến khoái chí lao lên cao rồi lại bổ xuống như vậy vài lần nữa nhưng Hùng vẫn kiên cường né được đổi lại cơ thể đầy vết thương. Những vết thương này đau đớn vô cùng, hoàn toàn không phải vết thương bình thường.

Ngạo Chiến sau màn ôm cua lượn lách trên cao thì đáp xuống thấy bộ dạng tàn tạ của Hùng thì lên tiếng : " Những vết thương đó chẳng dễ chịu đúng không? yên tâm đi nó không có độc mà do đó là khắc tinh của cơ thể ngươi."

Không để Hùng lên tiếng, Ngạo Chiến nói tiếp : " Móng vuốt của người tộc ta được tạo hoá ban cho sắc bén vô cùng, nó cấu tạo chủ yếu từ kim cương đen. kim cương đen có thể cắt xuyên qua lớp vảy cứng cáp của Long Tộc đồng thời khiến những vết thương đó xuất huyết liên tục trong thời gian dài. Giờ thì ngươi hiểu vì sao người đời gọi bọn ta là khắc tinh của Long Tộc rồi chứ?"

Nói xong Ngạo Chiến vỗ cách lao xuống dùng bộ móng sắc nhọn cắt tan tành mặt đất nơi Hùng đang đứng khiến hắn phải bay lên rồi lượn qua lượn lại để né đòn. Tuy nhiên trong trạng thái biến hình thì Ngạo Chiến thật khủng khiếp, hắn dễ dàng gây ra hàng loạt vết thương trên cơ thể Hùng rồi đánh hắn cắm đầu xuống đất.

Hùng không còn sức nghe mấy lời lảm nhảm của Ngạo Chiến, hắn gượng đứng dậy với cơ thể ngập tràn vết thương lớn nhỏ đủ loại, máu cứ thế rỉ ra không ngừng. Chút sức còn lại Hùng tụ băng linh lực thành một cây búa to rồi chĩa thẳng về phía Ngạo Chiến thách thức.

Ngạo Chiến chợt có cảm giác bất an hắn nhìn về phía xa xa nơi có kẻ mang mỹ nữ kia rời đi rồi quay lại nhìn Hùng nhướng mày : " Thằng điên này! ta không muốn giết ngươi ở đây. Đừng cản đường ta là được, đợi khi nào ra khỏi lòng đất này ta sẽ cho ngươi thấy vì sao ta được xếp Đệ Ngũ Thiên Cang Bảng!"

Dứt câu Ngạo Chiến vỗ cánh bay đi, Hùng Khuỵ xuống thở khó khăn rồi dùng chút sức còn sót lại lết cơ thể tới vị trí vườn hoa hồng ban nãy nhưng không còn cô gái kia ở đó mà chỉ có Bạch Ngọc Và Hắc Ngọc đang co ro. Thấy Hùng, Bạch Ngọc nhảy chồm lên người hắn rít lên như đau khổ, Hùng gục xuống rồi hôn mê với một vệt máu dài đằng đẵng từ mặt đất phía sau lưng.

Vài giờ sau có một người tới và phát hiện ra hắn còn sống liền không cần biết là địch hay thù liền đem về cứu chữa.

Hùng tỉnh lại trong một hang đá lạnh lẽo tối tăm, cả người băng bó chi chít và những vết thương bằng cách nào đó đã được cầm máu. Bên cạnh là một đống lửa bập bùng cùng con gì đó đang được nướng thơm lừng nhưng toạt nhiên không có một bóng người xung quanh. Bạch Ngọc cũng chẳng thấy đâu, Hùng cố gượng dậy nhưng nhận ra cả cơ thể bị tê liệt không thể cử động.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hùng nghi hoặc thầm nghĩ, sau đó cố nhấc tay lên nhưng không thể cảm nhận bất cứ gì. Hắn cố thử thêm vài lần nhưng đều thất bại.

Trong lúc đó, từ phía cửa hang cách đó khá xa là một bóng hình nhỏ bé đang lon ton chạy tới phía hắn, bộ lông trắng toát với đôi mắt tp tròn long lanh. Bạch Ngọc vui mừng nhảy chồm tới liếm khắp mặt Hùng khiến hắn khổ sở : " Nào! bẩn quá đi."

Bạch Ngọc thôi không liếm nữa nhưng vẫn còn luẩn quẩn quanh hắn rồi kêu mấy tiếng như muốn gọi ai đó. Hùng nhìn ra phía cửa hang là một bóng hình giống của một cô gái đang chậm rãi tiến vào nhưng trên vai lại vác thứ gì đó to lớn vô cùng.

Thế rồi Hùng sốc khi ánh lửa chiếu tới cô gái, Là một thiếu nữ tuổi chừng 18 ăn mặc như đồ như kiểu thổ dân cùng với xác của con gì đó to như con tê giác trên vai, cô gái này vác thứ to lớn đó với chỉ một tay. Cô gái thấy Hùng đã tỉnh cũng chẳng có phản ứng gì, nàng quẳng cái xác trên vai xuống đất kiến hang động rung lên một chút rồi tiến tới bếp lửa và bắt đầu cởi bộ đồ đi săn của mình ra khiến Hùng nước dãi chảy thành dòng.

Cô gái kia tưởng chừng bình thường nhưng lại đẹp phi thường, bên trong đồ đi săn là một bộ bikini hai mảnh được làm từ da thú nhìn vô cùng sexy cộng thêm vóc dáng chuẩn ba vòng với đôi chân dài cùng nước da trắng sáng. Cô gái tự nhiên như chỗ không người lấy một bộ áo khác có vẻ kín đáo hơn đôi chút mặc vào. Rồi nàng cầm con thú vừa chín tới bên đống lửa lên tiến về phía Hùng.

Hùng lúc này chỉ biết nói cảm ơn và cố không cho dãi chảy thêm : " Là ngươi cứu ta? cảm ơn!"

Cô gái tiến lại gần rồi ngồi bên cạnh Hùng, xé một miếng thịt nóng hổi đưa đến trước miệng hắn : " Ăn đi!"

Ánh lửa hồng phản chiếu gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nếu đem so sánh với Thiên An cùng Tiểu Thanh là một chín một mười. Cộng thêm cách ăn mặc cùng trang điểm kì lạ với hai đường vẽ màu đỏ ở hai bên gò má khiến Hùng liên tưởng đến mấy tay thổ dân ở thế giới cũ của hắn. Hùng cười khổ : " Tay ta không cử động được, phiền cô."

Cô gái liền bóp mạnh vào má Hùng khiến môi hắn chu lên mở ra rồi nàng nhét miếng thịt vào sau đó còn ấn xuống như muốn chắc chắn nó không rơi ra ngoài. Hùng giật mình vì hành động có phần bạo lực của cô gái nhưng vì nàng đac cứu hắn nên hắn bỏ qua mà từ từ nhai và nuốt.

"Khá ngon! Ngươi tên gì vậy?" Hùng bắt chuyện để làm thân, nếu hắn hồi phục hồi chịch được em thổ dân xinh tươi ngon ngọt giữa trốn lòng đất nguy hiểm này thì còn gì sướng bằng.

Cô gái suy tư một lúc, sau đó chỉ tay vào ngực mình : " Ta là ta! ngươi tên gì?"

Ặc!

Hùng không muốn quá nhiều người biết đến mình nên đành dùng tên giả : " Ta tên Đạo Cần Sa!"

Cô gái đưa miếng thịt lên miệng cắn một miếng lớn rồi nhai nhồm nhoàm như đàn ông rồi gật gù : " Tên hay đấy!"

Hùng không ngạc nhiên lắm với dáng ăn của nàng, hắn hỏi lại câu ban nãy : " Ngươi tên là gì? đừng hiểu lầm nha ta không hề có ý xấu đâu chỉ là hỏi để sau này có dịp đền đáp."

Cô gái thật thà đáp : " Ta không có tên! từ bé đến lớn chỉ sống một mình nên không cần tên."

Một mình? một cô gái xinh đẹp như vậy lại ở đây có một mình trong nghi ngoài kia toàn là quái thú khổng lồ ăn thịt. Hùng không tin lắm nhưng cũng chẳng hỏi thêm mà nhờ cô gái đút cho thêm vài miếng thịt nữa vì bụng hắn trống rỗng. Cô gái có vẻ thích thú với việc đút thức ăn cho Hùng nên nhiệt tình hưởng ứng nhưng theo cách mạnh bạo của nàng.

Hùng ăn rất khoẻ, thoáng cái đã hết thức ăn mà cũng không để ý bàn cười khổ : " Xin lỗi tại ta đói quá."

Cô gái tươi cười đáp : " Không sao! ta mới bắt được con bò mộng này đây. xẻ thịt nó ra ăn cả tuần không hết." Sau đó tiến đến dùng con dao dắt ngang eo đâm thẳng vào gáy xác con bò mộng rồi mạnh mẽ xẻ một đường đến tận đuôi sau đó chỉ với một tay nàng nhấc bổng con bò nặng hơn tấn lên rồi dùng tay còn lại nắm lấy da nó và kéo mạnh.

Một màn lột da kinh khủng trước mắt Hùng, sau khi lột da con bò mộng cô gái liền lấy một cây rìu to hơn cả bản thân chặt nó thành từng khúc rồi xẻ thịt từng khúc một, nàng làm rất nhanh và dường như đã làm vô số lần trước đó.

Cô gái đang chăm chú làm bỗng quay đầu lại thấy Hùng đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc bèn nói : " Nhìn gì? nhìn nữa là ta xe thịt ngươi luôn đấy."

Ách!

Cô gái xẻ thịt con bò mộng xong thì có vẻ mệt mỏi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, sau đó nàng xếp từng chiếc sương sườn đã lóc thịt sạch sẽ lên một tảng đá bằng phẳng lớn rồi cầm chiếc đầu to gần bằng cơ thể của nàng lên rồi đi ra miệng hang quảng đi, nàng không dùng tới thì vứt đi thôi.

Hùng thì chỉ biết nằm đó mà không thể cử động ngắm nhìn cô gái với cơ thể mảnh mai nhưng sức mạnh thể lực thì khủng bố, nếu chẳng may trọc giận vào cô gái này thì chỉ có tan xác. Những vết thương trên người Hùng do Ngạo Chiến gây ra rất khó lành và hiệu ứng xuất huyết không hề giảm sút, vậy mà bằng cách nào đó cô gái này lại cầm máu được vết thương đồng thời cứu Hùng một mạng. Cô gái này chắc chắn là dân bản địa ở đây, còn vì sao lại chỉ sống có một mình thì Hùng không tiện hỏi.

Cô gái cầm con dao nhọn trên tay, tiến đến chỗ Hùng nằm khiến hắn toát mồ hôi : " Ách! ngươi định làm gì?"

Cô gái đáp : " Thay thuốc vết thương cho ngươi! 3 ngày rồi còn gì nữa."

" 3 ngày? Mình hôn mê 3 tận 3 ngày rồi sao?" Hùng thầm hỏi, sau đó để cô gái tháo từng lớp băng bó trên người ra để lộ những vết thương đã khép miệng cùng lá thuốc.

" Ngươi hồi phục nhanh thật đấy! mới tưng đó ngày mà những vết thương chí mạng bình phục tới mức này." Cô gái vừa gỡ từng lá thuốc xuống vừa ngạc nhiên nói, tự dưng hai má nàng có chút đỏ lên khi được chiêm ngưỡng cơ thể trưởng thành của nam nhân đầu tiên nàng gặp trong đời.