"Sa mạc?" Hùng chán nản tự nói, hắn vừa mới trải qua không ít chật vật khi vượt qua đầm lầy. Giờ lại gặp ngay cái sa mạc khô cháy này khiến hắn thầm than số mình đen.
Hùng Vẫn đi đúng đường và nhờ có bản đồ của Tiểu Bảo cho nên hắn không thể bị lạc trừ khi quá đen. Lết thân được khoảng 30 phút trong sa mạc khôn héo này thì Hùng dừng lại nghỉ ngơi, linh lực có thể bảo vệ cơ thể tránh đòn công kích của đối thủ chứ với sức mạnh tự nhiên như ánh mặt trời thì chịu chết. Và đến bây giờ Hùng vẫn chưa hiểu vì sao dưới lòng đất lại có mặt trời và bầu trời, chẳng lẽ lại có điều vô lý phản khoa học đó thật chăng?
Mặc kệ có phản khoa học hay không, mối lo hiện tại là tránh cái nóng như thiêu như đốt này.
Tất nhiên là hắn có đồ, Hùng lấy trong nhẫn ra một cái dù lớn cùng một chiếc ghế hay dùng ở bãi biển. Tựa lưng vào ghế mà thư giãn sau bao mệt mỏi, hắn ước rằng ở nơi này có nữ nhân nào đó cho hắn mân mê thì tốt. Nghĩ tới nữ nhân lại nghĩ tới một người đang ở bên cạnh hắn có thể đưa ra bất kì lúc nào nhưng hiện tại tình trạng của Minh Thư không được tốt, đợi khi hắn chữa khỏi cho nàng thì tính tiếp.
"Mị Diễm! Ngươi đang làm gì vậy?"
Hỏa Thần Mị Diễm đang ngồi loay hoay dùng linh lực của bản thân khắc lên một tảng đá thì giật mình nghe có tiếng gọi mình liền quay đầu lại, tiếng của một mỹ nhân không thua kém gì nàng.
"Là ngươi sao? Đến đây làm gì?" Mị Diễm tỏ thái độ không vui nói.
Xuất hiện trước mặt Mị Diễm là một thân hình uyển chuyển thướt tha cùng bộ y phục trắng toát từ trên xuống dưới. Mái tóc dài ngang eo thả xuống mượt mà như dòng thác, khuôn mặt đẹp tựa nữ thần không góc chết nhưng lại có nét vô cảm khác thường.
Ngay cả giọng nói cũng toát lên sự vô cảm tuyệt đối của nàng : " Thái độ ngươi là sao?"
Mị Diễm cũng thờ ơ trước con người vô cảm này, không thèm đáp mà tập trung khắc lên tảng đá. Thấy vậy mĩ nhân kia tiến lại gần rồi nói : " ngươi đang vẽ à?"
Mị Diễm bực mình : " Tuyết Liên! Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm đến đây phá đám ta sao? Thấy rồi còn hỏi."
Tuyết Liên vẫn nét mặt vô cảm, lờ đi Mị Diễm và quan sát căn phòng của Hỏa Thần đại nhân và phát hiện vô số những bức tượng khắc từ đá núi lửa với những hình thù xấu xí buồn cười. Nhưng tất cả đều có một khuôn mẫu là nam nhân và có cánh sau lưng, biết hình ảnh này là Mị Diễm đang muốn tạc tượng ai nhưng Tuyết Liên cũng chê bai gì mà chỉ đưa tay lên chạm vào một bức tượng nàng cho là đẹp nhất.
"Nè đừng động vào nó!" Mị Diễm phóng tới ngăn cản, khiến Thuyết Liên vụng về làm rơi bước tượng xuống đất và gẫy đôi.
"Ngươi!" Mị Diễm mắng một câu, cúi xuống nhặt lấy hai mảnh vỡ và dâng lên nuỗi buồn. Nỗi buồn này chỉ có những người đang yêu mới cảm nhận được, Tuyết Liên vô cảm nên chẳng thèm bận tâm mà chỉ để lại lời xin lỗi sau đó rời đi.
Ôm bức tượng hỏng trong tay, Mị Diễm dùng sức mạnh của mình nung chảy chúng ra sau đó tạo ra một bức tượng y hệt rồi đem đăt lại vị trí cũ, miệng lầm bầm nói : " Đáng ghét! Ả ta lại có chuyện gì muốn nói với mình nhưng cứ úp úp mở mở, chẳng lẽ liên quan đến tên này?"
Nói rồi, Mị Diễm bỏ ra khỏi nơi ở bay đi tìm tung tích của Hùng. Đang lao vun vút trên trời thì chợt có một bóng người đứng chặn giữa không trung, Mị Diễm trừng mắt nói :
" Ngươi mau tránh ra!"
Người trước mặt Mị Diễm không ai khác ngoài mỹ nữ lạnh lùng vô cảm Tuyết Liên. Nàng nét mặt không chút cảm xúc vui buồn nói : " Ngươi tính đi đâu? Định phá luật chơi sao?"
"Không liên quan đến ngươi!" Mị Diễm chừng mắt nổi giận nói, tay ngọc đưa lên tung chưởng về phía Tuyết Liên. Một vầng trời bao phủ trong hỏa diễm, một cú phất tay nhẹ thôi cũng kéo tất cả hỏa diễm đó tụ lại thành một hạt nhỏ bằng đầu ngón tay lư lửng trước Mị Diễm, nàng khẽ nhấp môi : " Xuất!"
Tức thì hạt nhỏ kia bay với tốc độ kinh hoàng về phía Tuyết Liên rồi phát nổ, cả một khoảng trời ngập trong sắc đỏ cùng sức nóng khủng khiếp như mặt trời. Tuy nhiên đòn này không chạm vào nổi người của Tuyết Liên khi mỹ nhân này cũng đã kịp đưa tay lên gọi vô vàn khối băng ngàn năm hiện ra trước mặt và cản đi đòn hủy diệt của Mị Diễm.
Một kẻ có thể dùng băng linh lực đánh ngang cơ với hỏa linh lực của một vị Thần như Hỏa Thần Mị Diễm tất nhiên cũng phải là một vị Thần...Băng Thần Tuyết Liên.
Tuy chỉ dùng một chút sức thôi nhưng cũng đủ khiến cho mây trời rẽ sang hai bên, mặt đất cũng phải rung chuyển một trận mới chịu ngưng lại đủ hiểu sức mạnh của một vị thần cường đại cỡ nào. Nếu hai vị Thần thực sự đánh nhau thì viễn cảnh thực sự kinh khủng, nước biển có thể khô cạn, mặt đất có thể vỡ vụn, Toàn bộ người dân của Đông Dương Đại Lục sẽ rơi vào lầm than. Chính vì thế mà khi đạt tới Thần cấp thì sẽ có luật đặt ra không được động thủ với nhau dưới mọi hình thức.
Nhưng dường như Mị Diễm quên mất điều này, nàng lại tiếp tục tung thêm một chưởng nữa khiến Tuyết Liên phải né sang một bên, ngọn lửa khổng lồ của Mị Diễm lao thẳng xuống mặt đất giống như một thiên thạch. Nàng vội vung tay thu lại chiêu thức nhưng không kịp, ngay tại lúc đó ngọn lửa ngừng bay và đứng bất động giữa không trung.
Mị Diễm giật mình, bởi nàng biết ai làm việc này. Tuyết Liên ngước mặt lên trên cao khi thấy một bóng người xuất hiện mở miệng nói : " Ngài ấy nhanh thật!"
Một thân áo trắng, một mái đầu trắng, Tuyệt Vô Thần xuất hiện từ một cổng không gian do chính mình tạo ra, nét mặt nghiêm nghị nhìn Mị Diễm nói : " Còn không mau thu chiêu!"
"Biết rồi!" Mị Diễm bĩu môi ngượng nghịu bay tới thu lại chiêu của mình rồi bẽn lẽn tới gần Tuyệt Vô Thần chờ nghe mắng. Tuyết Liên cũng đồng dạng tiến tới chỗ Tuyệt Vô Thần nghe giáo huấn.
Ngay lúc này tại một tiếng động vô cùng lớn vang lên khiến Hùng giật mình mở mắt, hướng về xung quanh tứ phía quan sát thì từ hướng đông có một cơn bão cát khổng lồ cuồn cuộn lao tới.
Bão cát tại linh giới rất nguy hiểm, nó kèm theo cả sấm sét và sức mạnh tự nhiên kinh khủng hơn bất kì cơn bão cát nào bạn có thể tưởng tượng.
Hùng liền thu dọn đồ đạc, vận Thiên Hóa rồi vỗ cánh lao đi. Cho dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn bị cơn bão cát kia bắt kịp, khi cát bắt đầu chạm vào cơ thể hắn cùng với những cơn gió mạnh làm đôi cánh của hắn trao đảo mất thăng bằng.
"Mẹ kiếp!" Hùng dùng hết sức bình sinh nhưng cũng không thể cầm cự quá mười giây rồi bị những cơn lốc cát cuốn như diều giấy.
Cát bay mù mịt nhưng hắn vẫn kịp quan sát được bên trong cơn bão, từng luồng khí mạnh mẽ cuốn vô vàn hạt cát thành những cột gió cát khủng khiếp, sấm sét cùng từ trường làm cho những hạt cát trở nên nguy hiểm.
Đùng! Đùng! Đùng!
Những tia sét sáng loáng đánh xuống khiến những hạt cát bay tứ phía tạo thành một bản giao hưởng của tử thần. Khi những hạt cát bị cuốn theo cơn lốc với tốc độ âm thanh thì cho dù là sắt thép cũng sẽ bị bào mòn từng chút một.
Để tránh bị gãy cánh Hùng liền trở về dạng bình thường đồng thời vận linh lực phòng ngự toàn thân để tránh tối đa sát thương có thể nhận vào nhưng vẫn bị thương không ít do những hạt cát bay vèo vèo trong cơn bão. Ai bảo cát không thể giết người nào?
Mặc cho cơn bão văng vật như chó, Hùng vẫn khiên cường thuận theo nó bởi nếu chống lại thì hắn còn mất nhiều sức hơn thậm trí là mất mạng.
Do tốc độ di chuyển rất nhanh nên nhờ có nó mà Hùng đã tiến gần hơn với Thánh Vực.
"Đù má đau lắm rồi không chịu được nữa!"
Hùng nghiến răng nói, lấy trong nhẫn ra Huyền Thuyết Trọng Kiếm thì ngay lập tức nhờ sức nặng của Trọng Kiếm mà hạ dần xuống đất. Thần Khí này cũng thật kì lạ, cho dù có bị tác động kiểu gì đi nữa cũng không làm nó nửa điểm nhúc nhích vậy mà chỉ cần cái nhấc tay của Hùng có thể dễ dàng cầm lên, nghe có mùi con cưng của tác giả ở đây nhưng thực tế là đúng vậy đấy.
Trọng Kiếm cắm xuống mặt cát, Hùng bám chặt cán kiếm mà người bay như con diều giấy vậy. Tới mãi hơn nửa giờ sau thì cơn bão mới đi qua để lại Hùng mệt mỏi ôm Trọng Kiếm thở hồng hộc.
Mấy ngày nay hắn luôn trong trạng thái không tốt, lại không có chỗ nghỉ ngơi nên càng mệt mỏi hơn. Lết thân trên xa mạc khô nóng thêm ba ngày nữa thì hắn mừng như điên khi thấy một ốc đảo, nhảy ào xuống làn nước mát trong sảng khoái Hùng tắm một trận thỏa thích.
Tắm xong hắn lên bờ thì phát hiện quần áo đã bị lấy mất, biết có kẻ chơi mình nên liền kiếm một tấm lá to che trym rồi đi lùng sục quanh những bụi cây trong ốc đảo.
Lúc này trong một bụi cây có hai bóng người đang chôn đồ của Hùng xuống cát, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy những đường hoa văn kì lạ trên cánh tay của hai người này.
"Xong rồi! Cầm chân hắn được lúc nào hay lúc ấy...giờ thì chuồn thôi." Hai người gật đầu nói, sau đó chỉ bằng một động tác đơn giản họ đã chui xuống lớp cát và biến mất giống như những con chuột chũi.
Hùng tìm mãi không thấy quần áo bèn thở dài ra một hơi, việc không đem theo quần áo dự phòng là một thiếu sót của hắn. Giờ thì chỉ biết quanh quẩn cắt lá tạo thành một chiếc quần tạm bợ rồi ngủ một giấc dưới gốc cây. Chợt bụng hắn réo lên vì đói, cũng đã 3 ngày rồi chưa ăn gì thật mà hắn đãng trí quên đem theo cái túi lương thực mà Tiểu Bạch chuẩn bị cho hắn.
"Thật là...!" Hùng thở dài một hơi nói, đúng là cái gì cũng cần có bàn tay người phụ nữ vào.
Đang đói meo thì chợt có một người đang tiến về ốc đảo, là Võ Phi Phàm. Tên này có vẻ khá mệt và hình như bị thương, hắn lết gần tới ốc đảo thì gục ngã và được Hùng lôi vào bóng mát.
Khi tỉnh lại, mắt Phi Phàm sáng rực vui mừng luôn miệng nói : " Ngươi còn sống! Tốt quá rồi...khụ khụ."
Hùng trợn mắt : " Sao ngươi lại vui quá vậy? Đừng nghĩ ta kiếm được đồ ngon sẽ chia cho ngươi, chúng ta không thân đâu."
"Ây da...ta là muốn hỏi ngươi một chuyện, một chuyện liên quan đến tương lai của ta và em gái ngươi." Phi Phàm gãi gãi đầu nói.
"Em gái? Mình có em gái sao?" Hùng vô cùng bất ngờ, nét mặt đại biến tự hỏi.
"Ngươi không biết mình có em gái ư? Lạ đời thật...nhưng không sao ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nàng ấy, nhưng ngươi hứa phải đồng ý cho ta và nàng ấy kết hôn." Phi Phàm nét mặt kính trọng nhìn Hùng nói
"Ặc! Thằng này bệnh con mẹ luôn rồi, tao làm gì có em gái mà kết với chả hôn." Hùng cố tìm trong ký ức, không hề thấy xuất hiện hình bóng nào của cái người em gái Phi Phàm nhắc tới.
"Át xì!"
"Tiểu thư sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là ta có linh cảm có người vừa nhắc tới ta." Cô gái xinh đẹp lung linh ngồi dụi dụi cái mũi nhỏ sau khi hắt hơi mấy cái, nàng toàn thân mặc một bộ váy trắng tinh khôi nhẹ nhàng mà thu hút.
Nàng khoảng 18 tuổi bộ dáng như hoa như ngọc, ở phần giữa trán nàng có một dải lụa trắng được buộc lên che đi một vết gì đó mà nàng không muốn ai nhìn thấy. Mái tóc đen dài mượt mà được bên đuôi sam ở phần cuối, hai lọn tóc dài lơ thơ thả xuống hai bên thái dương tạo điểm nhấn đặc biệt riêng. Đôi mắt thì khỏi nói, đẹp tựa những vì tinh tú trên trời cao, nét đẹp của nàng khó mà diễn tả hết được.
"Nhắc tới người sao? Đừng nói với ta là tiểu thư đang ám chỉ Võ Phi Phàm nhé." Nam nhân mù một mắt lên tiếng trêu ghẹo.
"Thôi đi, đừng nhắc tên dâm ô đó trước mặt ta...nếu không phải vì chữ nghĩa thì ta đã sớm giết tên đó rồi." Cô gái bĩu môi nói, nét mặt rất bất mãn.
"Tiểu thư đánh nổi hắn sao? Hắn xếp hạng 23 trên Thiên Cang Bảng đấy, thực lực xếp vào dạng nhất lưu của thế hệ trẻ. Nếu tên đó không có vấn đề về đầu óc thì sẽ rất hợp với tiểu thư đấy."