Hùng đang đứng trên boong tàu ngắm biển, cảm giác không khí trong lành phả vào mặt thật dễ chịu nhưng vẫn không quên cải trang. Tiểu Thanh thì đang cuộn tròn trong ngực áo hắn như một thói quen.
Phía đối diện, một đám người đang đứng cười nói to nhỏ. Hùng không thích ồn ào nên rời đi, khi đi qua đám người đó bỗng một tên giữ tay Hùng lại sấn tới nói : "Nè! Nhìn thấy bổn công tử mà không chào à?"
Hùng quay mặt lại, trước mặt hắn là một thanh niên chừng 18 tuổi, cao ráo sáng sủa, dáng người thư sinh.
Hùng làm lơ nói : "Ờ! Chào ngươi."
"Thằng ranh! Không biết đây là ai sao?" Một gã nhìn rất đê hèn tiến lên quát.
" Ta không quan tâm cho lắm!" Hùng cười lạnh.
"Hỗn láo! Đập phù mỏ nó cho ta!" Tên thư sinh kia ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Hùng chuẩn bị phản kháng thì bỗng có tiếng nói khác :
"Biết! Đây là Ấu Công Tử của Ấu Gia đây mà!" Lại thêm một tên khác bước đến nhưng không phải cùng phe với đám người kia.
Tên Ấu Công Tử chắp tay sau đít, vênh mặt lên cao ngạo : " Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết! Không như tên nhóc kia."
Người kia lịch sự cúi mình chào tên Ấu Công Tử : " Ta tên Đình Phong, hân hạnh được gặp mặt."
Ấu Công Tử gật đầu nói : "Ngươi quen biết tên nhóc kia?"
Hùng đang định đôi co thì Đình Phong đã nói trước : "Phải! Đây là bằng hữu của ta. Do tuổi nhỏ không hiểu chuyện lên đã đắc tội với Ấu Công Tử, mong công tử không chấp nhặt."
"Bà mẹ! Quen lúc nào mà bằng với chả hữu?" Hùng chửi thầm.
"Nể mặt ngươi biết điều! Ta tha cho tên nhóc kia." Ấu Công Tử tự cao nói.
"Vậy không làm phiền Ấu Công Tử nữa! Hẹn gặp lại dịp khác." Đình Phong cáo từ rồi rời đi, ra hiệu cho Hùng đi theo.
"Rất đáng nghi! Nhưng cứ thử xem sao!" Hùng nghi hoặc nhưng quyết định đi theo Đình Phong.
Đến một chỗ vắng trên boong tàu, Hùng bắt chuyện : "Đa tạ huynh đã ra tay trợ giúp!"
Đình Phong cười đáp : "Không có gì! Chỉ là thấy chuyện bất bình, hành hiệp chượng nghĩa thôi."
"Mà ngươi đến Cát Bà Đảo làm gì vậy?" Đình Phong hỏi.
"À! Ta đi du lịch thôi." Hùng không biết tên này tốt hay xấu lên không tiết lộ.
"Ta thì đến tìm một người!" Đình Phong bỗng buồn bã nói.
"Ò! Vậy chúc hai người sớm đoàn tụ." Hùng nói.
"Ta đến để giết ả!" Đình Phong bỗng nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy thù hận nói.
"Giết ả? Không lẽ là Tố Trinh?" Hùng nghi hoặc, qua những gì cha Thiên An kể thì kẻ thù muốn giết Tố Trinh không phải là ít, hầu như mọi người trên thuyền này đều có mục đích tương tự ngoại trừ Hùng.
Không muốn dây dưa với Đình Phong thêm, Hùng cáo từ rồi về phòng. Còn Đình Phong thở dài tiếc nuối khi không chiêu mộ được Hùng về phe mình.
Hùng về phòng, lấy một viên Linh Tâm Hòa Hồn Đan ra sau đó xếp bằng vận công. Tiểu Thanh cũng được Hùng tặng một viên tương tự nhưng không như Hùng, Tiểu Thanh nuốt luôn viên đan vào bụng sau đó mới vận công tiêu hóa nó.
Sáng hôm sau Hùng đã tăng thêm 2 cấp, hiện tại đang là Đấu Úy cấp 7. Cảm thấy mình mạnh lên nhiều, Hùng hí hửng múa vài đường quyền để quen dần với sức mạnh đang ngày một gia tăng.
Bỗng từ phía boong tàu, tiếng còi inh ỏi vang lên từ hồi báo hiệu sắp đến nơi. Hùng vội mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.
Cát Bà Đảo hiện ra trước mắt, chỉ mới 4 tháng trôi qua kể từ khi Hùng rời khỏi đảo. Cảnh vật vẫn trong xanh cây cỏ rừng núi như vậy, Hùng đặt chân xuống nơi mà hắn cho là ngôi làng nhỏ khi xưa bị lửa thiêu rụi. Nay đã thay bằng một thị trấn nhỏ tấp nập người qua lại, khá bất ngờ về điều này.
"Tên Lực Cường chết đâu rồi mà để nơi này hỗn loạn như vậy? Phải hỏi hắn cho ra nhẽ." Hùng thầm mắng.
Hùng thuê một phòng tại nhà trọ gần đó rồi hỏi trưởng quầy : "Cho hỏi đảo này chỉ có một làng nhỏ nhưng đã bị tàn sát hết, vậy tại sao giờ mọi người lại ồ ạt đến đây định cư vậy?"
"Hỏi hay lắm! Ta là một trong những người đầu tiên đặt chân đến đây sau khi thảm sát sảy ra. Chỉ vì khí hậu trong lành, cảnh vật núi non đẹp lên quyết định ở lại. Ai ngờ những kẻ đi cùng ta lại lôi kéo cả họ hàng đến đây." Trưởng quầy giải thích.
"Ồ!" Hùng về phòng chuẩn bị ít đồ đạc rồi cùng Tiểu Thanh đi về phía rừng rậm, nơi mà Tiểu Thanh cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Nữ Vương.
Nhưng không chỉ có Hùng, rất nhiều người cũng đang lùng sục khắp đảo để tìm thứ gì đó.
Đi cả buổi mệt mỏi, Hùng dựng lều nhóm lửa nướng ít thịt mang theo để ăn.
Tiểu Thanh hắu ăn cứ nhìn chằm chằm vào miếng thịt đang xèo xèo trên than hồng.
Lại nói về Tiểu Thanh, giờ rất thân thiết với Hùng. Cứ có dịp là lại chui tọt vào lòng hắn cuộn tròn, còn rất nghe lời và thông minh lên Hùng rất cưng chiều. Sau khi lột xác thì kích thước của Tiểu Thanh tăng lên không ít, lại sắp bước đến giai đoạn quan trọng nhất của một Xà nhân.
Trời đánh tránh miếng ăn, bỗng từ xa xuất hiện tiếng động của hai kẻ lạ mặt.
"Ê! Ở kia có ánh lửa, đến đó xem sao."
"Ờ! Tiện thể hôi của luôn." Gã còn lại hừ nhẹ.
Hùng ngồi tựa lưng vào gốc cây, tay cầm xiên thịt đưa lên mũi ngửi : ây gia! Thật thơm ngon, không biết có vị khách nào đang đến vậy?"
"Nhóc con! Bọn ta là cướp, khôn hồn để lại đồ giá trị rồi biến." Tên cướp đe dọa.
"Ấy! Các anh bình tĩnh!" Hùng vờ tỏ ra yếu hèn đáp.
Hai tên trước mặt cùng cấp với hắn, không có gì phải lo ngại.
"Thấy bọn anh oai phong quá lên sợ rồi sao chú em!" Tên cướp khoái trí nói.
"Vâng đúng rồi! Em sợ các anh phải ôm một rổ hành ạ!" Hùng đứng dậy cười khểnh.
"Ủa nó nói thế là sao?" Một tên mặt đần thối hỏi. Tên còn lại tát vào đầu hắn mắng xối xả : " Ngu! Ý nó bảo mình muốn mua hành không nó bán!"
"Ủa ủa! Nó bán hành thế hành của nó đâu?"
Hùng lắc đầu thở dài trước hai tên bại não này, lạnh lùng nói : "Để ta cho các ngươi thấy hành của ta!"
Hai tên dáo dác nhìn xung quanh : "Đâu? Hành đâu?"
Binh!
Hùng lao đến đấm thẳng vào mặt tên cướp làm hắn lệnh hẳn mặt về một bên, bay đập vào thân cây.
"Trời! Mình mạnh vậy sao? Haha..." Hùng nhìn tên cướp cùng cấp gục chỉ sau một đòn đánh thì mở cờ trong bụng.
Gã còn lại rút kiếm xông tới gào lên : "Khốn khiếp! Chết con mẹ mày đê!"
Hùng dễ dàng né được đường kiếm sau đó xoay người đá một cú trời giáng vào bụng tên cướp khiến hắn phụt máu mồm nằm đờ trên đất.
"Về nhà cưới vợ đi! Luyện thêm 10 năm nữa rồi làm cướp vẫn chưa muộn đâu." Hùng nhún vai, sau đó quay lưng bỏ đi.
Nhưng đời này lắm tiểu nhân, tên cướp rút một cây kim nhọn phóng về phía Hùng.
"Định đánh lén ta? Ngươi không đủ trình độ." Hùng nhếch môi, nghiêng người né ám khí của tên cướp.
Nhưng ai ngờ rằng, trong lúc Hùng còn chưa né đòn thì Tiểu Thanh từ đâu lao tới phía tên cướp, há miệng nhe răng nanh sắc nhọn cắn phập vào cánh tay vừa ném phi tiêu của hắn.
"Á...Á!!!!!!" Tên cướp kêu la inh ỏi vì đau và hoảng sợ. Gã chưa từng thấy con rắn nào lớn như vậy. Gã rút dao định đâm vào đầu Tiểu Thanh nhưng bị Hùng chụp được, bẻ ngược tay hắn lại làm con dao rơi xuống đất.
Tiểu Thanh nhả miệng ra khỏi tay tên cướp cũng là lúc nắm đấm mang linh lực của Hùng bay thẳng vào mặt hắn, Hùng nghiến răng : "Dám bạo hành với cả nữ nhân! Ta cho ngươi chết."
Rầm!
Tên cướp bay đập vào thân cây máu me be bét không rõ sống chết. Hùng thu tay lại, sau đó quay sang Tiểu Thanh : "Ngươi không sao chứ? Ta mà không nhanh tay thì chẳng biết sảy ra chuyện gì."
Tiểu Thanh cúi đầu rồi giật mình khi Hùng ôm lấy nó đứng dậy ung dung về lều để dùng bữa tối còn chưa kịp ăn.
Cả hai ăn xong thì lăn ra ngủ, Tiểu Thanh như thường lệ, cuộn tròn trên ngực Hùng để được sưởi ấm và bây giờ còn có thêm cả sự che chở.
Sáng hôm sau...
"Mau chạy thôi Tiểu Thanh!" Hùng vừa nói vừa thu dọn đồ đạc sau đó ôm Tiểu Thanh, ba chân bốn cẳng chạy một mạnh vào sâu trong rừng.
Tiểu Thanh ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì từ phía xa xa có tiếng của rất nhiều người.
"Thằng ranh đó đâu rồi? Mau tìm nó nhanh."
"Đại ca ơi! Nó chạy hướng kia."
"Mau đuổi theo! Lột da nó." Cả đám cả chục người đều là Đấu Sư, Hùng biết không đánh lại thì vội bỏ chạy: " Thiên tài gì tầm này! Giữ mạng rồi tính tiếp".
Tề Thiên cũng đang đi trong rừng, thận trọng từng bước. Định Hải Thần Châm được dùng như gậy dò đường, hắn cứ khua gậy qua lại dưới chân làm lão sư phụ thắc mắc hỏi : " Con làm cái gì vậy? Không thấy chóng mặt à."
"Xà Tộc đang ở đây cho lên....." Tề Thiên bỏ dở câu làm lão sư phụ cười khoái trí :
" Haha...hóa ra tiểu tử nhà ngươi sợ rắn."
Tề Thiên tái mặt khi bị Lão sư phụ hắn vạch trần, ấp úng nói : "Đâu có! Con...con chỉ sợ bị rắn độc cắn thôi."
"Khác nhau chỗ nào? Vẫn là sợ rắn...Haha!"
Mặc kệ bị sư phụ cười vào mặt, Tề Thiên vẫn thận trọng dò đường. Vì quyết tâm chữa bệnh cho Bạch Hồ, hắn có thể làm tất cả.
Bỗng sư phụ hắn như phát hiện ra điều gì, vội dục dã : " Có thứ gì đó đang đến! Mau nấp."
Tề Thiên tưởng là mãng xà xuất hiện thì toát mồ hôi hột, định quay đầu bỏ chạy thì cũng là lúc Hùng từ phía sau lao đến, do mải ngoảnh mặt lại quan sát xem có ai đuổi đến nên không để ý đằng trước.
Binh!! Ui da!!
Trán hai tên này đập vào nhau một cú đau điếng sau đó cùng văng ra. Hùng xoa xoa cục u trên trán mắng : "Bà mẹ đứa nào đi đứng không nhìn đường gì cả!"
Tề Thiên nhận ra giọng nói kia, ôm đầu đứng dậy quát lại : " Thì ra là ngươi! Tên ăn may!"
Hùng cũng nhận ra Tề Thiên, đứng dậy châm chọc : " Bại tướng ăn bát ớt to quá đến giờ vẫn còn cay à?"
"Lần này xem ngươi còn ăn may được nữa không!" Tề Thiên vào thế sẵn sàng chiến đấu.
"Ách!!! Giờ không phải lúc đánh nhau!" Hùng vội chạy qua Tề Thiên nhưng bị tên này kéo áo lại khiến nó lệch sang một bên, để lộ Tiểu Thanh đang cuộn tròn trong đó ngó đầu ra nhìn.
Tề Thiên vừa nhìn thấy Tiểu Thanh thì tái mặt, vội rụt tay lại.
Hùng chỉnh lại áo mắng khi để ý thấy ánh mắt tên này cứ nhìn vào ngực trần của mình : " Ngươi điên à! Ta không phải ba đê!"
"Ba đê con mẹ ngươi!" Tề Thiên chỉ tay về phía Hùng mắng sau đó run run nói : "Trong đó....có thứ gì?"
Hùng hiểu ra ý của Tề Thiên nhưng không trả lời rồi co cẳng chạy biến đi.
Đúng lúc đám người truy đuổi Hùng tiến đến, thấy Tề Thiên đứng đó thì lại tưởng Hùng vì dáng người khá giống liền quát lớn : " Mày kia rồi ranh con! Đền mạng cho người anh em của ta."
"Ách!!! Hiểu nhầm rồi! Không phải ta." Tề Thiên xua tay giải thích nhưng mấy gã kia vẫn điên cuồng lao đến.
"Tất cả đều là Đấu Sư! Chạy thì sống, ở là chết!" Lão sư phụ cho lời khuyên.
"Trong ba mươi sáu kế! Chạy là thượng sách." Tề Thiên nói rồi co chân chạy nhưng chênh lệch cấp độ lên khoảng cách giữa hắn và đám người kia nhanh chóng bị thu ngắn lại.
Tề Thiên vội nhảy lên cây rồi truyền cành như khỉ, vừa chửi thầm trong bụng :" Làm ta bị liên lụy! Đợi đó Ngô Thiên Hùng."
Đám người vẫn truy sát gắt gao, một tên vượt trội hơn những kẻ khác về tốc độ. Lao lên chém hụt mông của Tề Thiên khi tên này được lão sư phụ nhắc nhở tránh đòn.
Đang thục mạng bỏ chạy, chợt Hùng bỗng xuất hiện trước mặt Tề Thiên. Tay cầm Huyền Thuyết Trọng kiếm vung lên chém một đường uy lực về phía hắn. Miệng còn cười nham hiểm.
"Né!" Lão sư phụ gào lên khi đường kiếm hình bán nguyệt lao tới bay vụt qua mặt Tề Thiên ngay sau khi tên này nghiêng người né tránh. Nhưng những kẻ phía sau không may nắm như Tề Thiên.
Rầm!!!
Vài thân cây to bị đứt lìa đổ rạp , dưới đất là cả chục người nằm la liệt bất động. Hùng thu kiếm rồi tiến về phía Tề Thiên nói : " Cảm ơn đã cầm chân bọn chúng giúp ta! Hẹn ngày gặp lại."
Hùng rời đi mà Tề Thiên cứ đứng như trời trồng nhìn khung cảnh toang hoang mà Hùng gây ra.
"Chỉ mấy tháng không gặp mà đã mạnh như vậy rồi! Tên nhóc đó đúng là không tầm thường." Lão sư phụ vuốt râu nói.
"Con nhất định vượt qua hắn!" Tề Thiên nghiêm nghị nói, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. Sau đó cũng rời đi theo một hướng khác.
Lúc này, Hùng đang ngồi thở dốc dưới một gốc cây. Đường kiếm vừa rồi đã rút cạn linh lực của hắn, miệng thì thầm : " Tại sao càng mạnh lên thì khi dùng Huyền Thuyết Trọng Kiếm lại càng hao tổn linh lực vậy?"
Tiểu Bảo giải thích : " Đó là do ngươi chưa biết sử dụng Huyền Thuyết Trọng Kiếm. Cũng giống như ngươi, Huyền Thuyết Trọng Kiếm cũng hút lấy linh lực thế gian để làm sức mạnh."
"Lại còn có chuyện đó nữa à? Sao giờ ngươi mới nhắc ta." Hùng trách móc.
"Từ bây giờ ta chỉ nhắc nhở ngươi khi cần thiết, còn lại do ngươi tự định đoạt."
"Ách!!! Rồi sao? Nói tiếp phần vừa rồi đi."
Hùng dục dã.
"Huyền Thuyết Trọng Kiếm là Thần Khí mang Tà Khí mạnh mẽ nhất, ăn linh lực để có sức mạnh. Khi ngươi sử dụng nó trong chiến dấu, ngươi càng mạnh thì nó cũng vậy. Như đường kiếm vừa rồi nếu như đám người kia không phải Đấu Sư mà cùng cấp với ngươi thì thân xác bọn họ đã nát nét.
Nhưng đổi lại sức mạnh đó thì ngươi sẽ bị rút cạn linh lực trong trận chiến. Nếu trận chiến kéo dài? Kẻ thua cuộc là ngươi."
"Vậy có cách nào khắc phục không?" Hùng thắc mắc.
"Công pháp Tam Thôn Thiên đạt cảnh giới thứ 2 - Ngăn linh lực không bị hấp thụ bởi yếu tố bên ngoài." Tiểu Bảo đáp.
"Ồ! Vậy là phải chịch gái nữa rồi!" Hùng cười nham hiểm nghĩ thầm.
Hùng sực nhớ ra hỏi tiếp : "Mà khoan!......nếu ngăn không cho Huyền Thiết kiếm hấp thụ linh lực vậy chẳng phải sẽ giảm uy lực của nó sao?"
"Đúng vậy! Nhưng ngươi có thể điều khiển linh lực của mình tùy ý để cho Huyền Thuyết Kiếm hấp thụ. Chứ không gặp tình trạng bị nó hút cạn linh lực như bây giờ."
Hùng lắc đầu cười khổ : " Một kẻ đi ăn linh lực thế gian làm sức mạnh? Giờ lại bị một thanh kiếm ăn lại. Đúng là cuộc sống mà! Hazzzz....."
Hùng nghỉ ngơi một lúc để lấy lại sức sau đó tiếp tục tiến về phía trước, nơi mà Tiểu Thanh phát hiện ra khí tức mạnh mẽ của Nữ Vương ngày càng yếu đi.
"Sao rồi? Tìm được tung tích của nó chưa?" Một gã đàn ông to lớn béo ục ịch tức giận hỏi. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi vắt chéo chân trên đùi hắn, váy xẻ cao đến đùi để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Đám thuộc hạ cúi mình đáp : "Dạ thưa thống soái! Nó không phải dạng tầm thường... Nó mang theo Huyền Thuyết Trọng Kiếm!"
"Cái gì? Huyền thuyết trọng kiếm? Mau...mau giết nó rồi đem kiếm báu về cho ta." Gã béo nói. Tên hắn là Trư Bát Cảnh. Linh lực cấp Đấu Vương.
"Dạ thưa hắn còn mang theo bên mình một con thanh xà! Có lên giết luôn không ạ!"
Trư Bát Cảnh trầm ngâm một lúc thì
chợt nữ nhân xinh đẹp kia bỗng nói : "Khoan đã! Không việc gì phải gấp gáp đến vậy."
Trư Bát Cảnh trợn mắt hỏi : "Sao thế? Nàng có cao kiến gì!"
"Không có gì! Chỉ là ta muốn chơi đùa với hắn một chút. Tên đáng ghét đó." Nàng nghiến răng nói.
Trư Bát Cảnh gật đầu : " Được! Vậy mọi chuyện giao cho nàng... Minh Trang."