Năm 2009 tại thế giới mới, kém thế giới cũ của hắn 10 năm. Hắn đang ở trên đảo Cát Bà, một đảo thuộc Đông Dương Đại Lục. Cát Bà cách xa đất liền, lại không biết đóng thuyền để di chuyển, giao du với thế giới bên ngoài nên cuộc sống của người dân ở đây khá lạc hậu, như thời phong kiến. Nhưng tính cách lại vô cùng vui tươi hòa đồng.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày linh hồn hắn đến thế giới này và nhập vào thân xác của một thằng nhóc 8 tuổi. Vết thương ở chân của Ngọc Lan đã dần bình phục tuy di chuyển vẫn còn khó khăn một chút. Qua mấy ngày được Hùng chăm sóc , nàng và hắn đã trở lên gần gũi. Tiểu Bảo cũng đã đặt một lịch tập luyện thể lực dày đặc nào là bổ củi, gánh nước, lên rừng săn thú,... Với người thường những việc kia chả có vẻ gì là vất vả. Nhưng với đứa trẻ 8 tuổi như Hùng thì cho dù là cơ thể rồng cũng khiến hắn thấm mệt, thời gian còn lại hắn chăm sóc cho Ngọc Lan và ngủ. Không có Thời gian tiếp xúc với dân làng nên hắn vẫn chưa quen ai ngoài thanh niên có tình ý với Ngọc Lan. Hôm nay là lần thứ 3 hắn đến thăm nàng, lần nào cũng xách theo một rổ đào. Đang bổ củi thấy hắn đến và dắt theo một bé gái xinh xắn.
-"Đại Vũ Huynh sang chơi đấy à? tỷ tỷ đang nghỉ ngơi trong nhà đấy".
Hùng vừa nói vừa đưa mắt nhìn cô bé đang xinh xắn đang núp sau lưng của Đại Vũ.
-"Đây là Tiểu Vũ, là tiểu muội của ta cũng bằng tuổi đệ. Ta dắt qua đây chơi với đệ".
Nói rồi Đại vũ vào nhà bỏ lại Tiểu vũ nhút nhát đang đứng nhìn hắn. Hùng cất lời chào:
"Ta tên Ngô Thiên Hùng ( tên của Hùng ở thế giới cũ) nàng có thể gọi ta là tiểu Hùng".
Tiểu Vũ cười nhẹ rồi gật đầu. Cô bé như muốn nói điều gì nhưng không thể. Tiểu Vũ ngồi xuống gốc cây gần đó chăm chú nhìn Hùng vẻ thích thú. Qua những bài giảng của Tiểu Bảo thì Hùng ít nhiều đã không còn nhát gái như trước. Được dịp sĩ gái hắn dựng thanh củi lên vung rìu bổ mạnh xuống , thanh gỗ chẻ đôi rồi hắn làm điệu bộ như lực sĩ khoe body làm Tiểu Vũ cười thích thú nhưng vẫn không cất lên bất kì câu nào.
Hùng đâu phải trẻ con, thấy biểu hiện của Tiểu Vũ như vậy liền hỏi Tiểu Bảo với điệu bộ trêu ghẹo:
"Sao cô bé này từ lúc gặp ta đến giờ không nói với ta một câu.hay tại ta đẹp trai quá nên nàng ta đổ luôn mà không cần cưa".
" Đừng tưởng bở, do cô bé này bị câm thôi".
"Bị câm?" Hùng ngạc nhiên
"Phải! Cô bé này bị câm từ lúc sinh ra rồi. Nguyên nhân thì ta chịu".Tiểu Bảo giải thích.
"Vậy có chữa được không?"Hùng hỏi với vẻ sốt ruột
"Ngươi muốn chữa cho cô bé đó?" nhưng muốn chữa bệnh thì ngươi phải trở thành Luyện Dược Sư."
"Luyện Dược Sư?" Hùng kinh ngạc pha chút mơ hồ.
" tối nay ta sẽ chỉ cho ngươi".
Cuộc hội thoại diễn ra rất nhanh trong đầu Hùng. Hắn bỏ rìu xuống tiến đến ngồi cạnh Tiểu Vũ, rồi như tự nói tự mình nghe Hùng kể lung tung biết bao là truyện mà ngay chính hắn cũng chẳng biết mình đang kể cái mẹ gì nữa. Nhưng có vẻ Tiểu Vũ thích thú lên rất chăm chú lắng nghe. Mắt cô bé to tròn long lanh nhìn vào cái miệng đang không ngừng nói của Hùng. Thấy nàng có vẻ thích thú, hắn ra sức kể mà chẳng quan tâm đến nội dung. Kể một hồi lâu, Đại vũ và Ngọc lan từ trong nhà bước ra. Đại Vũ gọi Tiểu Vũ về, cô bé quay sang nhìn Hùng nở một nụ cười xinh xắn rồi chạy theo sư huynh của nàng rời đi. Lúc này Ngọc Lan đang đứng trước hiên nhà, thấy Hùng mồ ngồi dưới gốc cao vải thì tập tễnh bước đến. Thấy vậy Hùng chạy lại dìu nàng ngồi xuống, Ngọc Lan lấy khăn lau mồ hôi cho Hùng.
Cả 2 ngồi nhìn hoàng hôn nơi chân trời. Tối đến, sau khi Ngọc Lan đã ngủ say hắn liền lẻn ra sau nhà. Sau nhà có một bãi đất trống, thoáng đãng.
"Ngươi có đem theo những viên thú hồn không?"
"Có. Ta đem theo hết đây".
Nói rồi Hùng lấy trong người ra 3 viên thú hồn mà hắn vất vả săn thú mới có được. Cộng thêm vài thảo dược hắn hái được trong lúc đi săn. Theo sự hướng dẫn của Tiểu Bảo, Hùng dùng cối đá nghiền 3 viên thú hồn ra rồi trộn với thảo dược tạo thành một hỗn hợp có phần kinh dị.
"Xong rồi nè, nhìn kinh dị vờ lờ"
"Chưa xong đâu, vẫn còn cần cái này." nói rồi từ mặt đá màu trắng có biểu tượng của thiên tộc phát ra ánh sáng rồi ánh sáng đó kết tinh lại như một chất lỏng như sữa bay lơ lửng trên không trung. Đó là thiên huyết ( máu của thiên tộc), bất cứ một luyện dược sư nào khi luyện dược cũng phải dùng máu của mình. Người càng mạnh thì chất lượng linh đan càng cao, máu càng tinh khuyết thì khả năng tạo ra linh đan quý giá càng lớn. Chính vì vậy, những luyện dược sư hàng đầu của địa cầu hầu hết là người của thiên tộc. Ăn linh đan sẽ giúp ra tăng linh lực của bản thân như một cách hack lever vậy.
Giọt máu trắng như sữa kia rơi xuống hỗn hợp kia. Hỗn hợp như sinh vật sống, đón nhận một cách nồng nhiệt cuộn lấy giọt máu rồi vo viên tạo thành một viên linh đan màu trắng sáng long lanh.
"Chúc mừng ngươi! Là linh đan cao cấp"
"Ghê vậy! Cao cấp luôn, mình thiên tài vờ lờ hahahaha." Hùng đắc ý sung sướng cười.
"Sau này ta sẽ dạy ngươi cách luyện đan bằng hỏa." Tiểu Bảo nói.
"Luyện đan bằng hỏa ư? Kiểu như nấu thuốc đấy à?"
"Đúng vậy ngươi cũng khôn phết đấy!!"
"Ta mà lại! Không khôn thì ai khôn nữa!"
Hùng tự sướng.
Đang trố mắt lên nhìn quá trình hình thành linh đan. Đột nhiên Hùng vẻ mặt nghiêm trọng đứng phắt dậy, chạy thẳng vào nhà xí.
BỦM!!!!
"Ôi! thật là thoải mái"
"Cái định mệnh!" Tiểu Bảo mắng.
Xong rồi Hùng khoan thai bước ra ngoài, đi rửa tay rồi cầm lấy viên linh đan đầu tiên hắn luyện ra. Vẻ mặt vui sướng, Hùng nghĩ rằng ăn viên này rồi sẽ có thể cân cả thế giới.
Dập tắt sự ảo tưởng sức mạnh của Hùng:
"Phải đợi đến 9 tuổi mới ăn được"
Hùng đang vui mặt bỗng đần ra như cứt ngâm.
"Sao lại là 9 tuổi, ta muốn ăn nó ngay bây giờ ngươi cản nổi ta sao." Hùng thái độ lồi lõm.
"Ngươi ăn bây giờ cũng chả sao, chỉ có một chút tác dụng phụ thôi" Tiểu Bảo biết tính Hùng làm cái gì cũng nghĩ đến hậu quả của nó. Thốt ra một câu mà cho thêm tiền Hùng cũng chả giám ăn linh đan nữa:
"Không có gì nghiêm trọng đâu! Chỉ Liệt Dương thôi mà".