Khắp người Hùng tỏa ra một khí tức mạnh mẽ khiến tóc hắn bay phấp phới, rồi đột nhiên từ dưới sàn nhà một cơ quan mở ra rồi bay lên tay Hùng là một chiếc chìa khóa.
"Kim Mật?" Tề Thiên tự hỏi thầm. Lão khỉ già liền giải đáp cho hắn : " Kim mật là cách gọi hoa mỹ của chìa khóa, mà không phải chìa khóa bình thường đâu."
"Vậy có nghĩa nó là...!" Tề Thiên hỏi đến đây thì đã hiểu ra, dù mơ hồ nhưng hắn khẳng định rằng thằng mặt lờ kia được buff quá tay và đã bằng cách nào đó gọi được Kim Mật của Thông Thiên Tháp. Tức là kẻ nắm giữ chìa khóa Thông Thiên là Hùng. Là thằng đang trưng vẻ mặt ngạc nhiên ra khi trong tay hắn là chìa khóa Thông Thiên.
Linh không biết Kim Mật có thể thay nàng một mạng để giúp bọn Hùng vượt tháp, vẫn vẻ mặt dâng hiến nàng nói : " Nào! Hãy giết em để Ngài có tiếp tục cuộc trinh phục tháp."
Nhưng đáp lại Linh là cái lắc đầu của Hùng : " Không cần giết ngươi! Có cái này là có thể vượt tháp một cách nhanh chóng."
Rồi Hùng ném Kim Mật cho Tề Thiên rồi nhờ vả :" Ngươi mở khóa đi! Ta đang bận tay." cùng lúc đó Hùng liếc xuống tay mình nơi Nghi Huyên đang bất tỉnh được hắn bế.
Tề Thiên chụp lấy Kim Mật, rồi tiến đến giữa sàn nhà tra khóa vào ổ ở ngay cơ quan vừa mở ra.
"Sao không có động tĩnh gì?" Hùng hỏi khi thấy Tề Thiên vừa cắm khóa vào lỗ cái tạch! Nhưng không thấy diều kì lạ xảy ra.
"Sao lại hỏi ta? Ngươi gọi nó ra mà." Tề Thiên nói, rồi xem xét nơi ổ khóa và phát hiện hai lỗ khóa nữa cùng với lỗ khóa ban nãy tạo thành hình tam giác đều.
"Còn thiếu hai cái! Gọi ra tiếp đi." Tề Thiên nói.
Hùng cũng ngạc nhiên khi thấy có thêm hai lỗ khóa, vừa nãy hắn có thể gọi kim mật ra là do Tiểu Bảo chỉ cách, tưởng có mỗi một cái nên hắn gọi khá dễ.
Giờ lòi thêm ra hai cái nữa thì Hùng lại hỏi Tiểu Bảo và kết quả là....
Thấy Hùng nhìn mình, Linh với một bên mặt đã bong hết lớp da khô sần sùi còn một bên vẫn là khuôn mặt xấu xí. Nàng biết Hùng nhìn nàng là có mục đích, liền lấy ra trong miệng một Kim Mật khác rồi đưa cho Hùng.
Hùng lại ném cho Tề Thiên rồi ổ khóa thứ hai được kích hoạt.
"Còn cái cuối ?" Tề Thiên hỏi.
Hùng không đáp, mắt hắn không nhìn Linh nữa nhưng cô bé Linh chạy về phía hắn dùng tay đâm thẳng vào ngực trái của mình khiến Tề Thiên hơi kinh ngạc. Hùng thì vẫn vẻ mặt bình tĩnh như vậy, hắn biết chiếc Kim Mật cuối cùng nằm ở đâu. Nó nằm trong trái tim của Linh, một nữ nhân của Ma Tộc bị giam cầm 2000 năm trong ngọn tháp mà không thể lớn hay phát triển.
Trước kia Hùng có suy nghĩ rằng Ma Tộc rất xấu xa, tà ác và cần phải diệt trừ. Nhưng giờ hắn phải suy nghĩ lại, sau khi móc chiếc chìa khóa nhuốm máu ra đưa cho Hùng thì cô bé Linh khụy xuống đất phun ra một ngụm máu, vết thương bên trái ngực cũng cứ thế rỉ máu ra không ngừng.
Tề Thiên cắm chiếc Kim Mật cuối cùng vào ổ rồi sàn nhà bắt đầu rung chuyển. Hùng giao Nghi Huyên cho Tề Thiên bế, sau đó tiến lại gần cô bé Linh hỏi : " Tại sao ngươi làm vậy! Chúng ta mới chỉ gặp nhau lần đầu."
Cô bé Linh tuy đang trong cơn đau, thều thào nói : " Em không làm vậy vì ngài! Em làm vì chính em."
Hùng hiểu Linh ám chỉ điều gì, hắn lấy một viên đan ra nhét vào miệng Linh rồi ân cần nói : " Cảm ơn đã tin tưởng!"
Sau khi nuốt viên đan mà Hùng đưa cho, Linh bỗng cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức sống. Vết thương trên ngực đã bớt đau và đang dần hồi phục với tốc độ nhanh. Tề Thiên tròn mắt : " Mang thánh đan ra lấy le với gái! Thằng này khá."
Linh nhắc nhở : " Có đủ Kim Mật Thông Thiên thì sẽ vượt qua tầng 57! Cứ cách 10 tầng lại nhận vật phẩm giá trị."
Hùng gật đầu, để lại Linh với hy vọng rời khỏi nơi tù túng này. Hùng, Tề Thiên và Nghi Huyên cùng đứng vào cổng dịch chuyển rồi lao vèo vèo lên tầng 57 bỏ xa những đối thủ còn lại
Ngay khi Hùng được đặc xá lên tầng 57, bóng hình hư ảo của Thông Thiên chủ đang bay lượn ngoài tòa tháp mỉm cười. Còn những thí sinh vẫn đang leo tháp cũng được dịch chuyển lên cao hơn 10 tầng so với tầng hiện tại mà những người đó đứng.
Thông Thiên Tháp là tòa tháp lưu trữ rất nhiều bảo vật, đan dược, còn được nhiều linh thú hay những thứ như Bạch Cốt Vương hay Thạch trận. Nghe đồn rằng tầng cuối của tháp là một cách cổng không gian đặc biệt, không phải vì nó to lớn hay gì mà là cách cổng đó thông với một cánh cổng khác ở trên Thiên Cung. Đúng như tên gọi Tháp Thông Thiên.
Sau khi Hùng được đưa lên tầng 57, hắn và Tề Thiên tuy niễm cưỡng nhưng vẫn phải hợp sức để đánh bại quái khủng. Con quái này như thế nào, sức mạnh cấp bao nhiêu thì tác giả chưa nghĩ ra nhưng chắc chắn là mạnh hơn đám ong ve ở tầng thấp nên sau khi xong việc, cả hai phải ngồi vận công hồi phục mất mấy tiếng.
Tề Thiên ngồi xếp bằng một góc, thấy Hùng có đan dược cho gái mà không dùng mà cũng không cho mình vài viên thì cau mày nói : " Cho viên đan coi! Mày nhiều lắm mà."
Hùng đáp : " Đâu ra mà nhiều! Mang theo mỗi viên cho bé Linh rồi."
"Định mệnh!" Tề Thiên mắng.
"Ủa mà 72 phép thần thông đâu không dùng?" Hùng chuyển chủ đề.
Tề Thiên lại mắng : " Thông con mẹ mày!"
"Ặc! Gắt dữ." Hùng biết mình lại lỡ mồm nên không nói thêm, tiếp tục vận công trị thương.
Lão khỉ già nói với Tề Thiên : " Linh lực xung quanh đang bị thằng nhóc kia hấp thụ vào người. Chẳng lẽ nó có Thượng Cổ Công Pháp."
"Thượng Cổ Công Pháp?" Tề Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Phải! Thượng Cổ Công Pháp là công pháp mà những người có tư chất đặc biệt với luyện được. Giống như Hỗn Độn Càn Khôn của con cũng là một Thượng Cổ Công Pháp."
Tề Thiên gật gù, lão khỉ già không nói gì thêm còn Hùng vẫn đang không ngừng hấp thụ linh lực xung quanh trực tiếp qua da thịt. Tam Thôn Thiên tầng hai giúp Hùng tăng khả năng này lên gấp đôi so với tầng một. Và khi công pháp đại thành ở cấp 10 thì lúc đó không chỉ linh lực bị hắn hấp thụ mà còn một số thứ khác.
Thêm vài giờ tiếp theo, nhóm của Hùng đã leo đến tầng 70. Thân thể hai thằng nát bét toàn là vết thương sau khi hạ một con mãng xà cấp Tôn.
Nghi Huyên cũng đã tỉnh lại và cùng tham chiến. Nàng vẫn còn nhớ những gì xảy ra với mình khi ở tầng 6 và thực sự vô cùng xấu hổ.
Nhưng khi đáp lên tầng 71 thì Hùng bị tách ra khỏi hai người kia khi bị một con chó to đùng tát bay vào cổng dịch chuyển trước. Nên nhớ nếu cùng lúc tiến vào cổng thì sẽ được dịch chuyển đến cùng một chỗ, và ngược lại khác thời điểm thì sẽ khác địa điểm nhưng vẫn là cùng một tầng.
Lần này Hùng bị đưa tới một gian phòng toàn là băng giá, nén chịu cái lạnh thấu xương Hùng dò xét xung quanh thì phát hiện một bóng người đang lảo đảo tiến về phía hắn. Hùng còn chưa kịp nhận ra là ai thì người đó đã đổ gục vào người hắn khiến hắn vô thức đưa tay ôm eo người đó đỡ lấy.
Cơ thể thật mềm mại nhưng cũng thật lạnh lẽo, Hùng nhận ra đây là cô gái bí ẩn đã cứu hắn khỏi Chương Quân Chùn và xuýt nữa thì biến hắn thành kem chuối.
Qua lớp khăn che mặt nhưng Hùng dựa vào đôi mắt đẹp này thì đoán nhan sắc của nàng tuyệt đối không phải dạng vừa đâu, tính vén lên chiêm ngững nhan sắc của nàng thì hắn bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng.
Bàn tay nữ nhân đó kết tụ băng thành một con dao nhỏ lấp lánh rồi kề vào cổ Hùng khiến tên này sợ xoăn dái : " Ấy! Ta chưa nhìn thấy mặt cô. Là cô tự ngã vào người ta...ta....ủa. Sao mềm thế?"
Khi Hùng còn đang giải thích thì cảm nhận được tay hắn chạm được vào thứ gì đó tròn trịa và mềm mại. Hóa ra tay hắn đã tìm đến bờ ngực căng tròn của cô gái từ lúc nào.
Vẫn ánh mắt lạnh lùng đó, cô gái cứa nhẹ con dao kiếm cổ Hùng xuất hiện một vết cắt rồi máu rỉ ra, đồng thời hàng trăm ngọn giáo bằng băng linh lực xuất hiện xung quanh người Hùng và nàng, tưởng chừng như chỉ cần hắn nhúc nhích là lập tức thành nhím.
Hùng biết điều bỏ cái tay hư hỏng ra khỏi ngực nàng rồi thận trọng lùi lại nhưng cô gái không cho hắn có cơ hội lùi lại.
"Ấy! Chị ơi em lỡ tay thôi...tha cho em." Hùng bị dồn vào chân tường, trong lòng than vãn : " Bỏ mẹ rồi! Chẳng lẽ hôm nay bị gái hiếp dâm ở nơi lạnh lẽo này."
Rồi bỗng Hùng cảm nhận được một nguồn sức mạnh khác tỏa ra từ phía sau lưng nàng hô lên : " Cẩn thận!"
Hùng nắm tay cô gái rồi kéo sang đồng thời hắn cũng nghiêng người đồng thời theo đà hai người ngã sang một bên khi một ngọn giáo đen cắm phập vào bức tường nơi mà chỉ giây vừa rồi là Hùng và cô gái kia.
Kẻ tấn công là một bộ giáp khổng lồ cao 3 mét, cấp Đấu Tôn. Hùng vừa mới lấy lại thăng bằng thì bị một cú đấm của bộ giáp toàn lực đánh tới khiến hắn vội vận Thiên hóa rồi hít một hơi thật sâu rồi thực hiện Long Hống.
Khiến bộ giáp bị lùi lại vài bước vào đấm hụt mục tiêu nhưng cú đấm trúng bước tường khiến nó vỡ nát. Hùng vội kéo cô gái kia ra ngay khi đá rơi như mưa xuống đầu bộ giáp khổng lồ.
Rầm!
Hùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang thấy cô gái kia tròn mắt nhìn mình thì hắn vỗ cánh bay lên đặt nàng ở một nơi an toàn.
Chợt đống đá vừa đổ xuống bắt đầu rung chuyển rồi bộ giáp khổng lồ gồng người khiến đá văng tung tóe cùng tiếng động lớn.
Hùng biết với cấp Đấu Tôn thì dù chỉ là bộ giáp vô tri nhưng hoàn toàn không bị thương tổn nào.
Với giác gian của rồng cộng với sự hỗ trợ từ Tiểu Bảo Hùng biết được bộ giáp này bị dính nguyền ấn. Một là dùng sức mạnh để áp đảo nó, cái này thì hùng chịu. Hai là dùng nguyền ấn hệ đối lập để phá nguyền ấn đó. Nên nhớ nguyền ấn rất khó giải, nhưng khi có Tiểu Bảo thì Hùng cân hết. Rồi mặt hắn lại căng ra khi phát hiện Bộ giáp mang Băng nguyền ấn, hệ đối nghịch của băng là Hỏa. Hùng lại có Thiên Hỏa mạnh khủng khiếp.
Sau khi giao chiến với bộ giáp thất bại, cô gái bí ẩn kia gặp Hùng với mình mẩy đầy thương tích và bây giờ nàng đang nhìn theo bóng lưng oai vệ của một kẻ mang ba dòng máu. Còn nghe được tiếng gầm oai vệ đặc trưng của Long Tộc thì sự khẳng định của nàng càng chắc chắn.
Hùng dặn dò : " Ngươi cứ ở đây dưỡng thương!"
Hùng vỗ cánh bay xuống đối diện với bộ giáp khổng lồ, trên tay bốc lên ngọn lửa đỏ rực.
Bộ giáp khổng lồ thu lại ngọn giáo đen, chạy đến phía Hùng khiến cả căn phòng rung chuyển bởi sức nặng của gã.
"Ghê thật!" Hùng cảm thán, sau đó giật mình cúi đầu tránh được ngọn giáo đen của bộ giáp phóng tới.
Không phải vì Hùng quá nhanh để có thể né đòn từ một Đấu Tôn. Mà vì bộ giáp này chỉ là vô chi, tốc độ và sức mạnh thua xa một Đấu Tôn thực sự.
Binh!
Chỉ vừa mới né được ngọn giáo trong gang tấc, Hùng đã lãnh trọn một cú tát của bộ giáp và bay đập mặt vào tường phía cuối căn phòng.
"Định mệnh!" Hùng cay cú chửi thầm, toàn thân hắn giờ đau đớn vô cùng khi lãnh chọn một đòn của một Đấu Tôn.
Bộ giáp dậm chân lao đến tung thêm một cú đấm nhằm một đòn đánh chết Hùng.
Binh!
Nắm đấm của bộ giáp va chạm với nắm đấm của Hùng rồi sinh ra một áp lực khủng khiếp làm khói bụi mịt mù.
Trong thoáng chốc, Hùng đã kích hoạt bí kỹ Phẫn, đồng thời kích hoạt Tâm Ma để tăng vọt vài cấp và tụ một đòn Thiên Hỏa cầu vào tay rồi đáp trả cú đấm của bộ giáp.
Hùng lại bị dội văng vào tường, còn bộ giáp lùi lại chục bước. Với linh lực cấp Đấu Sư thì Hùng chỉ có thể làm bộ giáp choáng váng trong giây nát chứ không thể đả thương nổi nó.
Bỗng nhiên một bóng người đứng chắn ngay trước mặt, làn khói lạnh lẽo tỏa ra rồi hàng trăm ngọn giáo lấp lánh băng hệ lao thẳng về phía bộ giáp.
Hùng gượng dậy nói : " Ngươi đang bị thương! Không nghỉ ngơi còn ra đây làm gì?"
Cô gái có vẻ bực tức quát : " Ngươi nhìn cái thân ngươi kìa! Lo mà giữ mạng đi."
Hùng nheo mắt suy tính : " Leo đến tầng 71 mà không hack game như mình thì đúng là mạnh mẽ. Phải nhân cơ hội làm thân với nàng mới được."
"Đứng đó làm gì?" cô gái lạnh lùng nói.
"Ờ... Đây!" Hùng lấy Thục Phong Kiếm ra chém tới tấp vào người bộ giáp nhưng nó không si nhê gì mà Hùng còn tý thì bị dính đòn.
Mục đích Hùng tiếp cận bộ giáp không phải là vì muốn thể hiện với gái mà là đang tìm nơi đặt nguyền ấn để phá.
Thấy vậy cô gái hỏi : " Ngươi có cách hạ nó sao?"
Hùng gật đầu thành thật : " Có nhưng nó mạnh quá!"
"Ta khống chế nó! Ngươi tìm cách hạ nó." Dứt lời, quanh người cô gái bỗng xuất hiện những biến đổi.
Hùng tránh một đòn đánh của bộ giáp rồi lui ra tròn mắt nhìn viễn cảnh trước mắt, miệng thốt lên hai chữ : " Long Hóa!"