Hùng ngạc nhiên : " Ý ngài là sao? Không lẽ nhờ huyết mạnh của vị tổ tiên nào đó mà ta có để dung nạp Sát Địa Thiên Hỏa."
Thông Thiên Chủ gật gù : " Đúng vậy!"
Hùng lại thắc mắc : " Vậy nó có liên quan gì đến việc ngài gặp ta ở đây?"
"Không những không liên quan mà rất liên quan." Thông Thiên Chủ suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp : " Một tên nhóc mới 14 tuổi lại có trí tuệ siêu phàm như ngươi thì ắt hẳn biết ta là Tháp Chủ đời trước đúng chứ?"
Hùng không phủ nhận mà gật đầu, thấy vậy Thông Thiên Chủ nói tiếp : " Thông Thiên Tháp này khi xưa là nơi tập trung của rất nhiều cường giả của đại lục. Nhưng lại không thuộc về đại lục của chúng ta."
"Ý ngài là Thông Thiên Tháp có nguồn gốc từ bên kia đại dương?" Hùng tò mò hỏi.
"Sao ngươi biết? Điều này ngoài các Thần ra thì không ai biết hết....chẳng lẽ ngươi là....?" Đến lúc này thì Thông Thiên Chủ cũng phải kinh ngạc trước tầm hiểu biết của Hùng.
Còn vì sao chỉ các Thần hoặc Ma trở lên mới biết về sự tồn tại của các Đại Lục khác thì vẫn còn là một điều bí ẩn. Nhưng Hùng đoán là vì khoảng cách xa xôi giữa các Đại lục khiến chúng tự cô lập lẫn nhau và người dân trên đó tưởng chỉ có nơi họ sống là duy nhất. Cũng có một số rất ít người thường biết về các Đại Lục khác nhưng đều giữ kín chuyện này.
Hùng thấy ánh mắt nghi ngờ của Thông Thiên Chủ liền lắc đầu : " Cháu chỉ vô tình đoán bừa thôi!"
"Hừ! Đoán bừa sao? Mà thôi bỏ đi...chính vì Thông Thiên Tháp không thuộc về chúng ta lên có những kẻ tham lam quyền lực muốn tranh đoạt nó về mình. Bởi Thông Thiên Tháp có một cánh cổng dẫn đến không chỉ một mà là toàn bộ 9 Đại Lục còn lại của Địa Cầu."
Hùng gật gù : " Vậy chẳng phải Thông Thiên Tháp này chính là một bảo vật hệ không gian sao?"
"Thông Minh Lắm! Nhưng không chỉ là bảo vật. Cả tòa tháp khổng lồ chúng ta đang ngồi đây chính là một trong Thập Đại Thần Khí của Địa Cầu - Thần Tháp Thông Thiên."
Hùng không bất ngờ vì những gì Thông Thiên Chủ kể hắn đã biết từ trước. Nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc hỏi : " Vậy chẳng lẽ ngài chính là người đã phong ấn tòa tháp này sao?"
Thông Thiên Tháp gật đầu xác nhận : " Phải! Nhưng phong ấn trải qua mấy nghìn năm sẽ nhanh chóng bị yếu đi và những kẻ truy lùng khi xưa sẽ tiếp tục tranh đoạt nó....vậy nên!"
Thấy ánh mắt dò xét của lão nhìn mình, Hùng mạnh dạn nói : " Vậy nên ngài chọn cháu làm Thông Thiên Tháp Chủ đời kế nhiệm sao?"
Suy nghĩ một lúc, Thông Thiên Chủ gật đầu xác nhận : " Phải!"
Hùng lắc đầu : " Cháu tham gia lần vượt tháp này mục đích chính để rèn luyện bản thân. Còn việc làm Tháp Chủ thì như ngài thấy...cháu rất yếu!"
"Tuy ngươi bây giờ chỉ là con tép trong ao! Nhưng ta tin không bao lâu nữa kẻ thay đổi định mệnh sẽ là ngươi!" Thông Thiên Chủ với vẻ mặt hoài niệm nói.
Ở một nơi xa xôi về phía tây bắc của Đại Lục là một vùng đất phủ toàn màu đỏ. Khí hậu khô cằn cùng với những hoang mạc rộng lớn như vô tận. Trung tâm là một tòa thành đồ sộ có quy mô ngang ngửa Hà Thành và Sài Thành tên là Lao Thành.
Trái với sự hoang vu của vùng đất này, tòa Lao Thành lại náo nhiệt và đông đúc không kém đại thành nào khác. Dân cư chủ yếu làm công việc khai thác khoáng sản để kiếm sống vì nơi này tồn tại vô số khoáng vật từ đồ phế thải đến hàng quý hiếm. Chính vì vậy Lao Thành trở thành nhà cung cấp khoáng thạch khủng nhất Đại Lục.
Trong phủ thành chủ, một nữ nhân cao cao tại thượng ngồi vắt chéo chân trên ngai vàng và đưa ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn xuống phía đại điện nơi hàng trăm người mặc chiến giáp hầm hố đang quỳ rạp xuống trước uy nghi của nàng.
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn cất lên : "Việc ta giao đã hoàn thành đến đâu rồi?".
Một trong số những người phía dưới tiến ra phía trước cung kính thưa : " Bẩm thành chủ! Mọi việc đã thu xếp đâu vào đó. Chỉ có điều...." gã trần trừ ấp úng.
"Có điều gì? Mau nói."
"Dạ bẩm là khi bước cuối cùng của kế hoạch đang hoàn thiện thì có một kẻ phá ngang."
Đôi mắt lạnh lùng khẽ nhắm lại, uy áp nàng tạo ra khiến cả tòa thành có chút rung chuyển. Nàng hằn giọng thì thầm :
" Lại là ngươi! Hết lần này đến lần khác phá hoại việc tốt của ta."
Sau đó nàng đứng dậy, bóng hình lả lướt thu hút mọi ánh nhìn về phía tấm thân hoàn mỹ ẩn hiện qua lớp y phục, nàng tuyên bố : " Hãy làm đúng theo kế hoạch đã đề ra! Kẻ ngáng đường kia ta sẽ xử lý. Tất cả chuẩn bị xâm lược Hà Thành."
"Rõ!" Tiếng hô vang của những kẻ quỳ phía dưới. Tất cả những kẻ đó đều đại cấp Đấu Vương.
Bên trong tòa tháp, Hùng sau khi đàm đạo với Thông Thiên chủ xong thì ngồi xếp bằng vận công. Thông Thiên Chủ ngồi phía sau, dùng hai bàn tay hư ảo của mình đặt lên vai Hùng và bắt đầu truyền thứ gì đó vào người hắn.
"Sức mạnh đó là sao ạ?" Hùng thắc mắc, cảm nhận một luồng linh lực cùng kiến thức dồi dào truyền vào não mình. Y như khi được Tiểu Bảo truyền kiến thức vậy.
Thông Thiên Chủ phía sau gật gù : " Đó là tuyền thừa của ta! Là kiến thức ta tích góp cả đời khi làm Tháp Chủ giờ giao lại cho ngươi."
Một giờ sau ! Quá trình truyền thừa kết thúc. Hùng hí hửng vận vông rồi mặt đần ra hỏi Thông Thiên Chủ : " Sao ta không cảm nhận được thứ ngài truyền cho ta?"
Thông Thiên Chủ cũng ngạc nhiên trả lời :
" Quái lạ! Chẳng lẽ ta làm sai bước nào hay sao."
"Ặc! Vãi truyền thừa!" Hùng thầm mắng, sau đó nghĩ đến những người cùng hắn tiến vào và hỏi : " Những người còn lại thì sao ạ?"
Thông Thiên Chủ đáp : " Chúng đã được ta đưa ra ngoài ngay khi ngươi nhận xong truyền thừa. Bây giờ chỉ còn lại mình ngươi và cô bé kia thôi."
Nói đoạn, Thông Thiên chủ liếc nhìn sang cô gái đang nằm trên giường rồi hỏi Hùng : " Ngươi và con bé kia có quan hệ gì?"
Hùng thành thật trả lời : " Không quen! Chỉ vô tình gặp và hợp tác thôi."
"Ừ! Nhìn con bé kia ta lại nhớ tới một người cũng thuộc Long Tộc. Nhưng chắc không phải vì cô bé này còn trẻ quá."
"Mà thôi nói thế đủ rồi, để ta đưa các ngươi ra ngoài."
"Khoan!" Hùng nói rồi nhìn dáo dác xung quanh hỏi : " Ủa vậy giờ cháu làm Tháp Chủ à?"
Thông Thiên Chủ gật đầu : " Ừ!"
Hùng lại ngơ ngác, hắn tưởng làm tháp chủ phải nhận được thứ gì đó bá đạo hoặc là bảo vật cấp thánh cấp thần gì chứ? Ai ngờ lại nhận mỗi cái truyền thừa vớ vẩn rồi không có tác dụng gì.
Đang suy nghĩ, chợt Hùng cảm giác như mình bị lạc vào một nơi hoang tàn đổ nát.
Hắn đang đứng trên một đỉnh núi cao ngất, phía dưới là vùng đất rộng lớn bị tàn phá kinh khủng.
Bên cạnh hắn là Thông Thiên Chủ, là kẻ đưa hắn tới đây. Gã nhíu mày hỏi Hùng : "Ngươi biết đây là đâu không?"
Với kinh nghiệm xem phim viễn tưởng thâm niên, Hùng đáp : " Đây là một chiều không gian khác của Thông Thiên Tháp!"
Chợt Hùng cảm giác như tai hắn thính hơn, mắt cũng tinh hơn có thể nhìn xa hàng trăm dặm.
Tiếng hò hét của binh lính, tiếng linh lực đánh vào nhau ầm ầm như bão lớn. Rồi Hùng nheo mắt nhìn về phía đó, có ba bóng người đang bay trên không trung khiến Hùng không khỏi kinh ngạc.
Cả ba đều anh tuấn phi phàm, một kẻ mặc bộ giáp hắc long hầm hố bá đạo với đôi cánh đen khổng lồ sau lưng, một kẻ với bộ giáp bạch long cũng hầm hố chẳng kém với đôi cánh đỏ máu sau lưng. Kẻ cuối cùng với 3 đôi cánh cùng đập trên lưng với đôi mắt gian tà. Cả ba cùng hướng về phía quân địch, những kẻ mà nhìn như người nước ngoài.
Khí thế hừng hừng ngút trời, kẻ mặc bộ giáp hắc long gầm lên như sấm rền : "Giết!"
"Đậu mé! Toàn là Thần!"
"Ui da đau!" Hùng tỉnh lại sau cơn mê khi bị thứ gì đó cốc vào đầu, là Thông Thiên Chủ đánh hắn nhằm khéo hắn lại với thực tại.
Mất một lúc trấn tĩnh lại tinh thần, Hùng hỏi : " Những gì ta nhìn thấy vừa rồi là sao? Những kẻ đó là ai?"
Thông Thiên Chủ đáp : " Ta không biết! Đó là một trong những điều mà khi làm Tháp Chủ ta cũng không có đáp án."
"Hoặc là những gì ngươi nhìn thấy là ảo giác hoặc là những gì ngươi thấy là một tương lai của quá khứ nào đó tại một chiều không gian nào đó. Hoặc cũng có thể có kẻ nào đó đủ mạnh mẽ để tạo ra một mối liên kết khủng khiếp giúp ngươi nhìn thấy những việc đó khi chúng còn chưa xảy ra. Hoặc là hiện tại, hoặc là tương lai, nhưng cũng có thể chỉ là quá khứ".
"Vậy đây là việc Tháp Chủ phải làm sao? Hại não vãi." Hùng lầm bầm, hắn còn chưa tải kịp những thứ hắn chứng kiến vào não thì bỗng mọi khí ức hắn nhìn thấy gần như tan biến hoàn toàn. Ngay cả việc ngồi đánh cờ với Thông Thiên Chủ cũng không có trong khí ức của hắn.
Tỉnh lại giữa một khu rừng khô héo, Hùng nhận ra rằng hắn và cô gái kia đã bị đưa ra khỏi Thông Thiên Tháp. Còn chức Thành Chủ thì cũng không ai đoạt được.
"Ngươi dậy rồi à? Ta còn tưởng ngươi chết rồi." Giọng lạnh lùng pha chút quan tâm cất lên, Hùng quay sang nhìn thì thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Chính là cô gái đã Long Hóa thành con rồng tuyệt đẹp mà hắn cùng đánh bại bộ giáp mang băng nguyền ấn linh lực cấp Đấu Tôn.
"Ặc! Ta không sao..." Hùng gượng đứng dậy và bắt đầu hỏi Tiểu Bảo xem nơi này là nơi nào.
Bỗng có vài người mặc đồ đen tiến đến với vẻ mặt không mấy thân thiện. Kẻ đứng đầu quát : " Các ngươi là ai? Sao lại tự ý xông vào bổn bang."
"Ặc! Cái bang à? Ghê dữ." Hùng phì cười khi nhận mấy kẻ này chỉ là Đấu Sư cấp thấp, hắn tự tin có thể dẹp xong cảm đám trong giây lát thì khựng lại mặt đần ra, cô gái bên cạnh đã che mặt từ bao giờ để tránh bị nhìn thấy dung nhan. Nàng thấy dáng vẻ mặt như vừa mất sổ gạo của Hùng liền hỏi :" Ngươi sao thế?"
Hùng thú nhận : " Ta...ta mất hết linh lực rồi!"
Binh!
Hùng choáng váng rồi ngã ra bất tỉnh, cô gái thấy vậy định xông vào thì nhận ra bản thân nàng cũng không còn chút linh lực nào.
Binh!
Cả hai bị đưa đi như chưa từng xuất hiện tại đây.
Hùng choàng mở mắt với cái cổ còn đau nhức, hắn nhận ra mình đang bị trói chặt tứ chi. Bên cạnh là cô gái kia cũng trong tình cảnh tương tự nhưng khăn che mặt bằng cách nào đó vẫn còn ở trên mặt nàng mà không bị gỡ xuống.
"Mẹ khiếp! Thả bọn ta ra ngay." Hùng nhìn tên lính canh mắng.
"Ặc! Linh lực đâu hết rồi?" Hùng thầm hỏi Tiểu Bảo, nhưng đáp lại là sự im lặng. Hắn nghĩ rằng mất linh lực đồng nghĩa với việc mất liên kết được với Tiểu Bảo.
Gã lính canh bỗng đổi giọng : " Thực ra ta không muốn bắt các ngươi vào đây!"
Hùng nghi hoặc : " Ý ngươi là gì?"
Gã lính canh thành thật : " Thực ra bọn ta chỉ muốn thu nhận các ngươi làm thành viên. Nhưng sợ các ngươi không đồng ý nên..."
"Ặc! Thằng nào bày các ngươi cách kết nạp thành viên vậy? Không sợ có ngày gặp kẻ mạnh nó san bằng cả cái bang này à?" Hùng như hiểu biết về vấn đề thu thập nhân lực nói.
"Là đội trưởng Hoài Lâm! Hắn bảo tất cả những ai cho dù xuất thân thế nào! Phế vật ra sao cũng đều có thể thu nạp."
"Ách! Định mệnh thằng Hoài Lâm!" Hùng mắng như hét lên trong lòng.