"Long Minh Thư?" Hùng lặp lại một cách ngạc nhiên tột độ.
Cái tên Long Minh Thư như nổ tung trong đầu hắn, cái tên mà thỉnh thoảng nằm mơ hắn thường gọi cái tên đó trong vô thức rồi tỉnh dậy.
Hùng không thể quên được cái tên này :
"Minh Thư! Minh Thư! Minh Thư..." cái tên cứ vang vọng trong đầu Hùng một lúc mới thôi.
"Chẳng lẽ ta mơ được tương lai?" Hùng nghi hoặc tự hỏi bản thân. Sau đó cất bước rời đi.
Cô gái tên Long Minh Thư cũng bước theo. Không biết Hùng đang đi đâu nhưng nàng cảm nhận được đi theo hắn là quyết định hợp lý nhất của nàng lúc này.
Nửa ngày đường, Hùng tính bắt chuyện với Minh Thư nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng và khoảng cách nàng duy trì với hắn thì liền bỏ ý định. Từ lúc xuất phát đến giờ nàng luôn đi phía sau hắn, khoảng cách lúc nào cũng là mười bước chân.
Băng qua khu rừng, cả hai đến một thị trấn nhỏ thuê phòng nghỉ qua đêm.
Minh Thư tìm ngay một cửa hàng quần áo rồi tiến vào. Hùng tính đứng ngoài chờ nhưng lại sợ người khác dị nghi rằng có thằng biến thái lượn vượn ở tiệm quần áo nữ tính trộm đồ lót phụ nữa thì lại thôi, quyết định đi thuê phòng trước.
Sau khi thu xếp thủ tục xong xuôi, Hùng tắm rửa sạch sẽ rồi chợt nhớ ra Minh Thư vẫn chưa về. Vội vàng đến tiệm quần áo thì thấy nàng đứng đó, vẻ mặt hoang mang rồi lại lạnh nhạt như trước khi Hùng vừa xuất hiện.
"Cô không về nghỉ ngơi đứng đây làm gì?" Hùng hỏi, đáp lại Hùng là sự lạnh nhạt rồi nàng cất bước đi.
Hùng cũng đi theo mà không nói gì thêm, hắn nghĩ có lẽ mơ vẫn chỉ là mơ. Hiện tại sờ sờ trước mắt là Minh Thư này với Minh Thư nào đó trong giấc mơ của hắn là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Sao lại chỉ thuê một phòng?" Minh Thư hỏi.
"Ờ thì hết phòng rồi! Chỉ còn duy nhất phòng này trống thôi." Hùng xạo ke, thực ra hắn cố tình thuê một phòng với mục đích cá nhân.
"Ra ngoài!" Minh Thư lạnh lùng nói.
"Hả...ta...ui da!" Hùng còn chưa hiểu mô tê gì thì đã bị Minh Thư nắm áo ném ra ngoài.
Sáng hôm sau, Minh Thư uể oải rời khỏi giường. Nàng tiến đến bên khung cửa sổ đón những tia nắng ban mai. Những tia nắng vàng ấm áp xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh để lộ làn eo thon cùng đôi gòng bồng đào phập phồng theo nhịp thở của nàng. Gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt rồng trong veo đưa mắt nhìn về phía thị trấn tấp nập người qua lại, tiếng nói cười rộn ràng.
"Trên mặt đất vui thế này ư?" Minh Thư tự hỏi. Nàng tiếp tục quan sát dòng người tấp nập rồi phát hiện một bé gái đang oa oa khóc tại một con hẻm gần đó.
Một bóng đen đi tới khiến nàng tò mò, Hùng đang trên đường trở về phòng trọ khi đêm qua hắn phải ngủ nhà trọ kế bên. Đi qua con hẻm thấy cảnh bé gái khóc thì tiến lại hỏi han.
"Cô bé! Em bị lạc mẹ à?" Hùng với ánh mắt thân thiện cùng nụ cười ấm áp hỏi.
Cô bé khẽ gật đầu, Hùng lại nói : " Vậy để anh đưa bé đi tìm mẹ nhé?"
Cô bé ngây thơ gật đầu, Hùng bế cô bé trên tay rồi cất bước đi và không quên mua cho cô bé một xiên kẹo hồ lô để dỗ dành.
Lặng lẽ quan sát Hùng, Minh Thư liếc mắt thì thầm : " Có chút thú vị."
Nhờ Tiểu Bảo, Hùng không khó tìm ra nhà của cô bé và trao trả rồi rời đi với những lời cảm ơn rối rít.
Muốn đến Luyện Ngục thì cần có phương tiện di chuyển tốc độ cao. Thật may là ở thế giới này cũng có vài loại như vậy. Hùng trở về phòng rồi gõ cửa : " Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường thôi."
Cánh cửa khẽ mở, Minh Thư hiện ra với bộ y phục như cổ trang màu trắng tuyệt đẹp mình không khác gì tiên nữ giáng trần. Hùng say mê nhìn nàng rồi phát hiện ánh mắt như đe dọa của nàng nhìn hắn thì tắt lịm, cười cười chữa thẹn : " Chuẩn bị xong rồi thì lên đường thôi."
Cả hai đến một khu như nhà ga, mua vé rồi chờ tàu đến. Vài phút sau một khối kim loại khổng lồ dài như con rắn lao ầm ầm đến rồi chậm dần cho đến khi dừng hẳn ngay vị trí Hùng đứng sẵn.
Bề ngoài khá giống tàu hỏa ở thế giới cũ của Hùng. Chỉ khác cách vận hành, thay vì dùng than hoặc điện thì tàu này vận hành bằng linh lực.
Có một nơi lưu trữ linh lực ở phần động cơ khiến nó hoạt động, giống như khi nạp đầy điện vào điện thoạt để đọc truyện người lớn đến khi cạn pin thì lại nạp tiếp.
Khi cả hai ổn định chỗ ngồi cũng là lúc tàu rời ga lao ầm ầm về phía trước.
Ngồi đối diện Minh Thư xinh đẹp, Hùng phát hiện tất cả những ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía nàng và trong lòng có chút khó chịu mặc dù hắn với nàng không có gì gọi là thân thiết.
Cùng suy nghĩ với Hùng, Minh Thư rất ít khi để người khác nhìn thấy dung mạo của nàng. Nhưng không hiểu sao nàng lại muốn để Hùng nhìn thấy.
Đoàn tàu vẫn lao về phía trước, Minh Thư đưa mắt nhìn ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh một đồng cỏ bát ngát. Hùng thì ngồi vểnh tai lên hóng hớt chuyện của những người xung quanh vì hắn biết tất cả những người trên tàu đều chỉ có một đích đến là Luyện Ngục.
"Ngươi biết tin gì chưa? Nghe nói dạo này Quỷ Môn Quan làm căng lắm. Kiểu này khó mà tới Luyện Ngục."
"Phải rồi! Nghe nói nào là xuất trình giấy tờ, rồi còn có thiết bị nhận dạng với kiểm tra vũ khí mới cho qua."
"Không hiểu Quỷ Môn Quan và Luyện Ngục đang suy tính chuyện gì? Chẳng lẽ lại tổ chức hội thi bé khỏe bé thể thao à?"
Một người tát cái bốp vào đầu người vừa hỏi và phán : " Ngu! Không phải là bé khỏe bé thể thao mà là cuộc thi luyện đan với quy mô toàn lục địa. Nghe nói hoành tráng lắm. Ta cũng đang đi đến đó để đăng kí đây."
"Ngươi sao? Ta tưởng chỉ như bọn ta làm khán giả thôi chứ? Lần này mở thi luyện đan chắc hẳn là tìm kiếm nhân tài. Nghe nói các đại thành đã cử đại diện đi thi từ mấy ngày trước."
Một người tham lam hỏi : " Vậy giải thưởng là gì?"
Một người hiểu biết nói : " Không chắc chắn lắm nhưng ta nghe đồn là hai viên đan cấp thần cho kẻ chiến thắng."
"Đù! Quỷ Môn Quan chơi lớn dữ, ngay cả Thần đan mà cũng treo giải lại còn là hai viên."
Hùng uống ngụm nước lấy lại tinh thần, nghe đến Thần đan là hắn toát mồ hôi hột vì theo như Tiểu Bảo cho biết thì Thần đan có giá trị cực khủng, muốn luyện ra thần đan lại càng khó gấp bội. Và Thần đan cũng có thể khắc phục được những tình trạng xấu nhất tùy thuộc vào đặc tính của Thần Đan. Ví dụ như khôi phục cơ thể của Linh thì cần Hoàn Nguyên Thần Đan. Muốn kẻ khác chết đi rồi lại sống lại với kiếp sau thì có Luân Hồi Thần Đan, loại này chỉ Thiên Cung mới có. Còn rất nhiều loại khác mà dù nhồi cả ngày vào đầu Hùng cũng không hết.
Hùng đen tối hỏi thêm : " Vậy có loại thần đan nào giúp chịch gái liên tục không mệt mỏi không?"
Tiểu Bảo trả lời : " Có! Cường Dương Thần Đan."
"Đù phê!" Hùng hí hửng, rồi hắn gục xuống như bất tỉnh mà thực ra là bị Linh gọi vào khoảng không trong linh hồn hắn.
Vẫn khoảng không gian đen tối, trước mặt là Linh xinh đẹp đáng yêu đang ngồi xếp bằng vận công. Thấy Hùng xuất hiện nàng liền reo lên : " Ngài tới rồi! Em chờ ngài mãi."
Hùng gật gật đầu nói : " Ừ! Gọi ta vào đây có việc gì?"
Linh đáp : " Nhớ ngài quá nên gọi vào nói chuyện cho vui thôi!"
"Ặc! Thật thà dữ. Mà hình như ngươi biết được Quỷ Môn Quan tổ chức luyện dược nên muốn ta đến đó đúng không?" Hùng nghi hoặc hỏi.
Linh thật thà trả lời : " Dạ đúng! Em là Ma mà."
Hùng nhíu mày : " Ma? Ta biết ngươi là người Ma Tộc rồi."
Linh lắc đầu phản bác : " Không! Ngài hiểu sai rồi. Ma ở đây là Ma, là sức mạnh ngang ngửa một vị Thần ấy."
"Vãi lồi!" Hùng hoảng quá thốt lên trong lòng. Không ngờ trong linh hồn hắn lại có một Ma tồn tại, lại hết mực tôn sùng hắn.
"Phen này hời rồi! Có Ma bảo vệ thì ta còn sợ thằng con mẹ nào nữa...haha!" Hùng ngửa cổ lên cười gian tà khoái trí khiến Linh ngồi đó không khỏi chắc chắn rằng Hùng chính là Ma Vương chuyển thế.
Lấy lại hình tượng, Hùng lạnh lùng hỏi : "Vậy tại sao ngươi vẫn bị bắt nhốt vào Tháp Thông Thiên?"
Linh đáp : " Kẻ bắt em là Thượng Thần! Hắn mạnh hơn em rất nhiều."
Hùng gật đầu, bảo sao thằng cha Thông Thiên Chủ biết nhiều và lại bá đạo như vậy. Hóa ra là Thượng Thần.
Linh tiến lại vỗ vai Hùng : " Muốn đến Quỷ Môn Quan thì ngài phải nâng cao thực lực."
Hùng thắc mắc : " Luyện đan thôi mà! Đâu phải là đi đánh nhau."
Linh nhíu mày : " Nơi đó rất nguy hiểm! Không giống như nơi khác đâu. Để em giúp ngài gia tăng thực lực."
"Trong đây luôn hả?" Hùng tò mò.
Linh gật đầu : " Phải! Lại đây với em nào."
Giọng nói ngọt ngào cùng cơ thể lả lướt khiến Hùng không khỏi xuýt xao. Nàng và Hùng ngồi đối diện nhau, hai tay đưa lên chạm vào nhau theo sự chỉ dẫn ngọt ngào của Linh. Rồi cả hai cùng vận công, Linh ngạc nhiên : " Thượng Cổ Công Pháp Tam Thôn Thiên! Ở đâu ngài học được công pháp này?"
Hùng lấp liếm : " Vô tình học được trong một quyển sách cổ!" Bỗng thấy Linh đỏ mặt như xấu hổ điều gì Hùng tò mò
: " Ngươi cũng biết về nó?"
"Biết sơ sơ! Hình như muốn tăng cường tầng tu luyện thì cần phải......" Nói đến đây ánh mắt ma mị đầy nghi hoặc nhìn Hùng : " Cần phải giao hợp với nữ nhân có tim thuần khiết!"
Hùng không phủ nhận, nhưng nghe Linh nói hai chữ cuối cùng liền hỏi : " Trái tim thuần khiết?"
Linh như nhận ra nàng nói hơi nhiều, vội vàng nói : " Để khi khác em giúp ngài vậy!"
Hùng còn chưa kịp phản ứng gì thì một làn môi ngọt ngào đã đưa hắn tỉnh lại.
Minh Thư vẫn mải mê ngắm nhìn đồng cỏ bát ngát. Tối đến, sau khi ăn xong cả hai ngủ ngay tại chỗ ngồi. Chỗ ngồi thiết kế rất sịn sò, chỉ cần bấm nút ngay phía tay ghế thì lập tức biến đổi thành một chiếc giường sang trọng.
Được nằm cạnh người đẹp ai mà không thích, khi Hùng trả vờ ngủ say rồi nhoài người sang tính ôm nàng, nếu có bị phát hiện thì nói là ngủ say không biết gì. Ai ngờ vừa chạm vào tấm chăn phủ trên cơ thể nàng thì cổ hắn có cảm giác ớn lạnh.
Minh Thư mở mắt nhìn Hùng đe dọa : "Nếu tay ngươi không an phận thì ta cắt!"
Ặc! Hùng vội rụt tay lại, thầm ước bên cạnh hắn lúc này là Thiên An đáng yêu hoặc Tiểu Thanh hoạt bát thay vì là con mụ lạnh lùng bạo lực này.
"Tính cách này thì có mà làm bà cô tổ suốt đời." Hùng nghĩ thầm, sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Màn đêm tĩnh mịch trôi qua, tàu vẫn lao vun vút nhưng vì chạy bằng linh lực nên tiếng phát ra rất nhỏ. Ở trong tàu hầu như không nghe thấy mà chỉ cảm giác như đang lướt gió.
Một cảm giác mềm mại làm Hùng phê pha. Có gì đó đang siết chặt lấy hắn, Hùng mở mắt thì phát hiện Minh Thư đang nép đầu vào ngực hắn, tay nàng vòng qua sau lưng siết chặt lấy hắn. Đôi chân ngọc ngà gác lên đùi hắn, nhưng hoàn toàn bị tấm chăn dày che phủ.
Hùng tái mét mặt, tuy có phê thật đấy nhưng sẽ ra sao nếu nàng tỉnh lại? Nghĩ đến cảnh bị bạo lực bởi một ả lạnh lùng bạo lực thì tuy là dâm dê như hắn cũng toát mồ hôi đít.
Chợt một tiếng phát ra trong cổ họng nàng, ôn nhu mà nhỏ nhẹ : " Thật ấm áp!" nàng nói khi bản thân vẫn đang ngủ say.
Hùng mỉm cười đưa tay ôm lấy cơ thể ngà ngọc của nàng thầm cảm thán : " Nàng có biết bây giờ nàng đáng yêu đến mức nào không? Phải chi lúc nào nàng cũng thế này thì tốt biết mấy!"
Sáng hôm sau
Hùng tỉnh dậy thì không thấy Minh Thư đâu cả, nhưng ngay sau đó nàng từ xa tiến lại gần với hai xuất cơm.Hùng ấn nút phía đầu giường biến nó trở thành bộ bàn ghế như cũ.
"Để ta!" Hùng ga lăng đỡ giúp nàng hai phần cơm. Hắn đang thầm nhớ lại chuyện đêm qua được ôm nàng rồi lại run người khi nghĩ đến việc nàng tỉnh giấc trước và phát hiện cảnh đó.
"Xong đời rồi!"
Nhưng Minh Thư tỏ ra hoàn toàn bình thường khiến Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì cũng đến nơi gọi là Luyện Ngục. Đoàn tàu dừng lại gần một ngọn núi lửa khổng lồ. Các hành khách nối đuôi nhau đi xuống, Hùng và Minh Thư vừa xuống sân ga thì có một gã sấn tới làm quen : " Xin chào! Hai ngươi mới tới đây lần đầu đúng không?"
Nhìn dáng vẻ tên này không đáng nghi, Hùng đáp : " Phải! "
Gã kia giới thiệu : " Ta Tên Đông! Ngươi có thể gọi ta là Đông Trùng. Còn ngươi?"
"Ta tên Hùng!"
"Còn cô gái xinh đẹp này...." Đông Trùng nhìn sang Minh Thư nhưng bị Hùng chen ngang : " Bỏ đi!"
Thấy vẻ lạnh lùng không quan tâm của Minh Thư, Đông Trùng quay sang nói với Hùng : " Ta là hướng dẫn viên du lịch ở đây! Nếu các vị thích ta sẽ không lấy phí. Tiện thể tìm thuê luôn cho hai vị nơi ở sang trọng nhất."
Nhìn ra đây là trò lôi kéo khách nhằm quảng bá khách sạn mới khai trương nhưng không có gì nguy hiểm nên Hùng đồng ý. Rồi được Đông Trùng dẫn đi thăm quan xung quanh bằng con xe ngựa sang chảnh, khu chân núi vốn là địa điểm du lịch cực kì hút khách.
Hùng bảo Đông Trùng chở Minh Thư về khách sạn trước còn hắn thì đi đăng kí thi luyện đan. Tài đút lót thượng thừa cùng miệng lưỡi trơn chu mà Hùng dễ dàng có một xuất tham dự với tư cách là kẻ thách đấu.
Sau đó hắn trở về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc thi.
"Sao lại là một phòng?" Hùng hỏi khi biết Minh Thư là người đích thân đặt phòng.
Minh Thư đáp : " Ta hơi mệt! Cần ngươi để sai vặt."
"Ặc! Thôi ta thuê phòng khác!"
"Ngươi dám!" Một con dao sắc nhọn bằng băng kề vào cổ Hùng.
"Tùy ngươi! Ta có chết cũng phải thuê phòng khác!" Hùng cương quyết nói, sau đó mở cửa phòng định bước ra ngoài.
"Ta sợ!" Minh Thư bỗng nói với giọng hoang mang.
Hùng đóng cửa cái rầm, nhưng hắn vẫn trong phòng mà không hề ra ngoài như đã nói, hắn ung dung nói : " Ngủ thôi! Muộn rồi!"