Loạn Thế Thần Ma

Chương 72: Ngạc Nhiên Sao? Ta Là Quái Vật Đây.



Vùng Biển Tây Hải, nơi đặc biệt nhất trong bốn đại dương.

Tòa Long Cung đồ sộ nằm dưới đáy biển, những rặng san hô rộng lớn trải dài xung quanh vô cùng đẹp mắt.

Trên ngai vàng, một người trung niên cao lớn vạm vỡ, cổ áo hở rộng để lộ bộ ngực săn chắc. Gã này đang ngồi lau thanh bảo kiếm sáng loáng trong tay thì có người tiến vào.

"Bẩm Long Vương! Mọi chuyện tiến triển đúng theo dự đoán của người. Ngô Thiên Hùng vì tò mò đã đi theo công chúa tiến vào trong ngôi đền cổ."

"Tốt! Cứ tiếp tục theo dõi. Nhớ không được để lộ hành tung." Long Vương đáp rồi ra dấu lui đi, thấy vậy tên kia cung kính cúi chào rồi lui xuống không làm phiền ngài nữa.

Lấy trong người ra một tấm gương rồi soi bản mặt của mình vào đó, Tây Hải Long Vương hài lòng nói : " Để xem! Con trai của Thiên Hào có bản lĩnh như người ta đồn đoán không."

Phía tây của đảo Cát Bà, Tiểu Thanh xinh xắn đang thư thái nằm trên bãi cỏ xanh mướt. Dưới tán cây xum xuê nàng đang chuẩn bị mơ màng thì bị một giọng nữ trong trẻo làm giật mình : " Muội nằm đây làm gì?"

Tiểu Thanh mở mắt, người vừa hỏi là Tiểu Bạch.

Tiểu Thanh chu môi : " Không thấy muội đang ngủ sao? Bị tỷ phá hoại rồi đấy."

Tiểu Bạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, mắt đẹp long lanh nhìn bầu trời xanh rồi hỏi : " Muội thích Thiên Hùng đúng không?"

Tiểu Thanh giật mình vì câu hỏi, nàng ngồi dậy ngập ngừng hỏi lại : " Sao...sao tỷ hỏi vậy?"

"Thì muội cứ trả lời đi."

"Ờ thì...phải!" Tiểu Thanh xấu hổ đáp.

Tiểu Bạch nhìn thái độ ngựng nghịu của muội muội nàng rồi hỏi tiếp : " Vậy tình yêu là gì?"

Thấy trong ánh mắt của Tiểu Bạch có nét u buồn, Tiểu Thanh ngồi sát lại bên cạnh tỷ tỷ của nàng rồi đáp : " Tỷ muốn biết sao? Vậy hãy thử yêu một người đi!"

"Yêu một người là như thế nào?" Tiểu Bạch tiếp tục hỏi.

Tiểu Thanh bối rối giây lát rồi đáp : " Ta không biết phải nói thế nào! Nhưng mỗi khi ở bên người đó ta cảm thấy sự che trở, sự bình yên và cả sự ấm áp mà không ai mang lại được. Trong lòng ta chỉ có mỗi hình bóng của kẻ đó, cho dù hắn thế nào, có xấu xí hay yếu đuối thì khi ta đã yêu hắn ta mặc kệ những người xung quanh nói gì về hắn, ta chấp nhận mọi khuyết điểm của hắn.

Tiểu Bạch tròn xoe mắt nhìn muội muội của nàng, rồi người thứ ba xuất hiện bằng một giọng ngọt ngào : " Vậy con có từng nghĩ rằng hắn không nghĩ như con chưa?"

Tố Trinh từ sau bước đến làm hai con nàng bất ngờ, Tiểu Thanh lè lưỡi chu môi nói : " Sao con biết hắn nghĩ gì? Chỉ cần hắn cần con là được."

Tố Trinh xoa đầu con gái nói : " Con gái ngốc! Hy vọng con không chọn lựa sai lầm." nàng nói mà như tự nói với chính bản thân mình, một người từng trải.

Tiểu Bạch ngây thơ nói : 'Vậy con cũng sẽ thử yêu một người."


"Ai?" cả Tố Trinh và Tiểu Thanh đều đồng thanh hỏi.

Tiểu Bạch đỏ mặt, nàng nhìn đi hướng khác rồi ngập ngừng : " Thiên Hùng!"

.......................................................................

"Giàu to rồi!" Hùng hớn hở, đang định vơ vét thì Tiểu Bảo cảnh báo : " Lấy một thứ trả lại gấp đôi. Đừng động vào bất cứ cái gì."

"Ặc! Luật rừng à?" Hùng mắng thầm, nhưng bản thân cũng e ngại nguy hiểm lên không động vào dù rất muốn hốt về.

"Ủa mà cô gái hồi nãy đâu?" Hùng sực nhớ, liền dáo dác nhìn quanh nhưng không phát hiện ai. Sau đó theo hướng dẫn của Tiểu Bảo hắn đi tới điểm chỉ định đánh dấu trên bản đồ rồi ngạc nhiên : " Ủa! Nó ở bên trên ngôi đền mà!"

Rầm!

Lối vào ban đầu đã bị lấp đi bởi tiếng nổ lớn. Sau đó cả ngôi đền rung chuyển khiến vàng bạc châu báu tràn ra khắp nơi.

Tiểu Bảo vội nhắc : " Không được để thứ gì chạm vào cơ thể!"

Hùng khinh nghi, không lẽ Tiểu Bảo ngăn cản hắn làm giàu sao? Hay là bảo vệ đống của cải này cho ai đó. Hùng ngang như cua, không những không đi mà còn bắt lấy một sợi dây truyền đang bay qua rồi bỏ vào túi cười khoái trá : " Cái này đem tặng Tố Trinh thì hết xảy."

Tiểu Bảo khinh bỉ mắng : " Đồ ngu! Cánh tay ngươi sẽ bị hóa đá!"

Hùng trợn mắt, bởi khi Tiểu Bảo vừa dứt câu thì hắn cảm nhận được cơn đau ùa đến rồi tan biến trong giây lát. Sau đó là cánh tay trái gần như hóa đá hoàn toàn không thể cử động hay cảm nhận được gì.

"Đậu mé! Sao không nói sớm." Hùng cay đắng gào lên, vận Thiên Hóa bay lên cao tránh khỏi những thứ khác đang ùn ùn lan đến.

Một lúc sau, nền nhà đã phủ kín bởi Vàng và châu báu. Hùng vẫn duy trì độ cao bởi giờ nếu hắn đáp xuống thì có lẽ chỉ cần hắn chạm vào bất cứ thứ gì nữa thì toàn thân sẽ hóa đá.

Nhìn cánh tay hóa đá, Hùng bất lực hỏi Tiểu Bảo : " Giờ tính sao?"

Tiểu Bảo không đáp, Hùng liền tự xoay sở. Hắn lao nhanh về bên trái nơi có một cánh cửa đang dần đóng lại.

Đột nhiên một mảng trần nhà sụp xuống rồi vàng thỏi rơi xuống như mưa. Từng thỏi vàng to như viên gạch xây nhà rơi xuống.

"Cái éo gì vậy? Đùa nhau à." Hùng tái mặt, vội tăng tốc về hướng cánh cửa.

Trần nhà tiếp tục xụp xuống và nhanh chóng lan rộng, vàng thỏi cũng theo đó trút xuống như mưa rào vào đầu Hùng.

Phản ứng nhanh nhẹn, Hùng lấy trong nhẫn ra một vật hình trụ vừa tay ngắn rồi truyền linh lực vào. Ngay lập tức, vật nhỏ đó từ từ phóng ra xung quanh một làn khí đỏ rồi tụ lại thành hình một chiếc khiên chắn. Vị trí hình trụ tay hắn đang nắm chặt chính là tay cầm của khiên.

Cộc cộc cộc!

Hàng loạt thỏi vàng rơi xuống đầu Hùng bị chiếc khiên đó cản lại rồi bật ra xa, Hùng cũng theo đà lao qua vào cánh cửa ngay khi nó vừa đóng lại, vàng cũng nhanh chóng lấp kín cánh cửa đó.

"Phù!" Hùng thu chiếc khiên lại rồi ôm cánh tay hóa đá bước tiếp vào lối chật hẹp trước mặt.

Nơi này giống như một cống thoát nước, Hùng cố ngăn không ôn ọe khi thỉnh thoảng hắn lại ngửi thấy một mùi kinh dị khó tả. Mùi này xộc hẳn lên não mặc dù hắn đã dùng linh lực ngăn cản bớt.

Thế giới này tồn tại Thần và Ma, điều này ai cũng biết nhưng ít ai biết rằng ngoài những tồn tại hùng mạnh kia cũng có một loại tồn tại mạnh không kém. Một trong số những tồn tại đó bị giam cầm ngay trong ngôi đền cổ này.

Càng đi, mùi hôi thối càng nặng khiến Hùng phải lấy vải bị mũi lại nhưng vẫn không ngăn được cơn nôn trực trào trong cổ họng.

Chợt phía trước có ánh sáng mạnh, nghi là dẫn đến nơi nào đó rộng hơn nên Hùng vội tiến lại hòng mong thoát khỏi cái thứ mùi kinh dị này.

Khi vừa đến nơi, một mũi giáo sáng loáng lao tới thần tốc. Hùng nghiêng mình né trong gang tấc rồi nhìn về phía ngọn giáo phóng ra. Một bóng dáng mềm mại đang lao tới, trên tay nàng cầm ngọn giáo y hệt ngọn giáo đang cắm vào vách tường ngay mặt Hùng.

Keng!

Ngọn giáo bị chiếc khiên trên tay Hùng cản lại rồi bật ra, đồng thời ngọn giáo đang cắm trên tường cũng tự động bay lơ lửng lên rồi gõ mạnh vào đầu Hùng khiến tên này choáng váng lùi lại.

Ngư Lục Lạp liền đạp đất phóng tới trên tay nàng hiện ra một ngọn giáo nữa rồi tiếp tục tấn công tới tấp khiến Hùng chật vật né tránh.

Vừa cản đòn bằng tấm khiên, Hùng vừa nói : " Ta với ngươi không thù không oán! Sao lại ám toán ta?"

Ngư Lục Lạp vẫn tấn công tới tấp, nàng đáp : " Ai bảo ngươi theo ta vào đây? Lại còn tham lam để bị hỏng mất một tay. Ngươi chắc chắn là kẻ trộm vàng rồi."

"Ách! Ngươi mới theo ta vào. Cái hố đó là con đào đó thưa mẹ trẻ." Hùng khổ sở nói.

"Thế à!" Ngư Lục Lạp thôi không tấn công nữa, gọi ba ngọn giáo về rồi lân la hỏi : "Ngươi có sao không?"

"Đánh đã tay rồi hỏi có sao không? Ngươi không thấy câu đó nhảm sao." Hùng quát lên, hắn khiệt sức khụy xuống ôm cánh tay hóa đá. Vết hóa đá đã lan gần đến vai khiến hắn không thể di chuyển cả cánh tay dù là một chút.

Thấy Hùng không còn khả năng gây hại đến mình, Ngư Lục Lạp tiến đến : " Đáng đời cái tội tham lam."

"Ặc! Không giúp thì đừng có ở đó xỉa xói, ta chỉ muốn lấy một thứ đem về tặng vợ thôi nha." Hùng giả vờ ngây ngây ngô ngô nói.

"Ngươi lấy thứ gì?" Ngư Lục Lạp tò mò.

"Đây nè! Ta chỉ lấy có sợi dây truyền nhỏ này để về tặng vợ ta nhân dịp nàng ấy sinh nhật. Bởi nhà không có điều kiện nên không mua được thứ gì đó giá trị tặng nàng. Giờ bị thế này đây huhu." Hùng kể khổ rồi ngào ngào khóc để nhận được sự thương cảm.

Lục Lạp không chút nghi ngờ, tưởng Hùng nói thật liền an ủi : " Hóa ra là vậy! Chắc ngươi yêu vợ ngươi lắm nhỉ? Nàng ta hẳn rất hạnh phúc."

"Không đâu! Nàng ấy hung dữ lắm, hễ không vừa ý chuyện gì là không cho ta vào phòng. Còn đánh ta nữa huhu." Hùng càng bốc phét càng điêu ngoa, nhưng lại làm lay động trái tim một người.

Lục Lạp mắng : " Nàng ta thật không biết điều! Nếu là ta thì ta nâng niu còn không hết huống hồ đối xử tệ bạc với ngươi."

"A...vậy nàng chịu gả cho ta sao mà nói vậy?" Hùng khoái trá hỏi.

"Á ngươi gài ta...chết đi!" Ngư Lục Lạp gọi ngọn giáo ra rồi đập vào đầu Hùng khiến hắn lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Khụ khụ khụ! Sau một hồi bất tỉnh, Hùng ho sặc sụa vì bị dòng nước đổ thẳng vào họng.

Là Ngư Lục Lạp sợ Hùng khát nên trong khi hắn bất tỉnh nàng đã cho hắn uống nhưng hóa ra là suýt thì giết hắn một mạng nếu hắn không kịp tỉnh lại.

"Ngươi định giết ta à? Thật tàn nhẫn a." Hùng vuốt ngực ho khan nói.

"Làm ơn mắc oán! Mặc kệ ngươi." Ngư Lục Lạp mắng, sau đó quay lưng bỏ đi. Thấy vậy Hùng gọi : " Cho ta theo với! Ngươi định để kẻ sắp chết này ở đây một mình sao!"

Ngư Lục Lạp mặc kệ, nàng cứ thế đi thẳng mà không ngoảnh lại, miệng thầm mắng : " Tên đáng chết dám gài ta! Để xem lần này bà trả thù thế nào."

Cánh tay đang nguy kịch, Hùng định dùng đan dược nhưng Tiểu Bảo nói nó không có tác dụng. Vậy lên Hùng cắn răng đứng dậy đi theo lối Ngư Lục Lạp vừa đi.

Gaaaaoooo!

Một tiếng gầm kinh thiên động địa phát ra phía trước, sau đó là tiếng đánh đấm rồi một ngọn giáo văng đến chỗ Hùng. Nhưng lần này hắn không né, dồn linh lực vào tay rồi chụp lấy ngọn giáo nhưng bị lực của nó kéo lùi lại vài chục mét rồi mới dừng lại.

Ngư Lục Lạp đang chiến đấu với một con mãng xà khổng lồ to như đoàn tàu dài cả trăm mét. Chỉ chưa đến ba chiêu, nàng bị đánh bật ra rồi những cây giáo của nàng rơi xuống đất vì không có nàng điều khiển.

Đang hung hăng há miệng định nuốt con mồi vào bụng,đầu con mãng xà bỗng bị một ngọn giáo đâm thẳng vào khiến nó đau đớn gầm lên rồi vùng vẫy. Lục Lạp gượng dậy rồi lui ra xa né những cú vặn mình nguy hiểm của con quái thú.

Nàng bấy giờ mới kịp quan sát, ngọn giáo cắm trên đầu con mãng xà là của nàng. Nhưng điều lạ là cả thân ngọn giáo đang bốc cháy ngọn lửa đỏ hung bạo. Nó không phải nàng điều khiển bởi sức nàng hiện tại không thể xuyên qua phòng ngự của nó, vậy kẻ nào đã ném ngọn giáo?

Nàng nghi hoặc nhìn về phía xa, nơi có một bóng người dáng vẻ khập khiễng đi đến. Hùng vừa tới liền vẫy tay chào : " Cô đây rồi! Vẫn ổn chứ?"

"Không phải chuyện của ngươi! Đến đây làm gì?" Ngư Lục Lạp tức giận hỏi.

Con mãng xà vùng vẫy một lúc thì ngọn giáo mới chịu rơi ra khỏi đầu, liền đưa đôi mắt hung dữ nhìn Hùng lao tới táp một cú trời giáng.

"Chạy!" Ngư Lục Lạp la lên thất thanh, nàng quanh mặt đi không dám nhìn cảnh Hùng nát bét trong miệng con quái thú.

Nhưng không, con mãng xà táp hụt vì Hùng đã vận Thiên Hóa rồi bay lên cao. Con mãng xà đổi mục tiêu sang con mồi dễ xơi hơn là Ngư Lục Lạp đang bị thương ở phía dưới liền cuộn mình lao tới.

Hùng thấy vậy liền bay theo gọi to : " Mau ném ngọn giáo của ngươi qua đây!"

Không có thời gian để suy nghĩ, Ngư Lục Lạp liền ném cây giáo về phía Hùng. Không phải vì nàng tin tưởng hắn có thể cứu được nàng. Mà nàng còn sức mạnh chưa dùng tới nhưng muốn để dành cho lúc cấp bách. Nếu Hùng không cản nổi nó thì nàng mới dùng.

Chụp được ngọn giáo, Hùng vận Thiên Hỏa Cầu rồi nhằm thẳng vào cái đầu nơi vết thương bạn nãy rồi cắm mạnh xuống rồi gầm ta : " Nhất kích Tất Sát!'

Ngọn giáo đâm sâu vào đầu khiến con mãng xà gầm lên đau đớn. hùng lao tới ôm eo Ngư Lục Lạp mang nàng rời đi khi con quái còn không để ý.

"Bỏ tay khỏi người ta!" Ngư Lục Lạp vùng ra thoát khỏi tay Hùng rồi nghiến rặng. Sau đó còn gọi một ngọn giáo khác ra chĩa vào cổ Hùng đe dọa.

"Ta vừa giúp ngươi đó nha!" Hùng cười khổ lùi lại.

Gaaaoooo!

Con mãng xà lại thoát khỏi ngọn giáo, liền lao theo tấn công. Hùng lúc này sắc mặt thay đổi, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Chớp mắt một cái đôi mắt của hắn chuyển sang màu đen với con ngươi đỏ rực. Quanh người tỏa ra tà khí ngút trời khiến Ngư Lục Lạp e ngại lùi mấy bước nhìn hắn với đôi mắt kinh ngạc.

Khi con mãng xà lao đến nơi, Hùng xoay người tung đấm vào đầu khiến con mãng xà choáng váng rụt đầu lại gầm lên.

Thấy sức mạnh khủng khiếp của Hùng, Ngư Lục Lạp nghi hoặc ấp úng hỏi : "Ngươi...ngươi là thứ gì vậy?"

Hùng cười lạnh, hắn nói bằng giọng ồm ồm như quái vật : " Ngạc nhiên sao? Ta là quái vật đây."

Nói xong Hùng vỗ cánh bay lên đối diện con mãng xà tức giận.

Binh! Binh!

Nhanh như tia chớp, Hùng đã áp sát rồi tung nắm đấm mang Thiên Hỏa vào đầu con mãng xà khiến cái đầu lớn của nó chúi xuống đất. Nhưng chưa kịp chạm đất thì bị ăn thêm một đấm mạnh tương đương vào cằm khiến cái đầu nó lại ngửa lên trời rồi máu bắn tung tóe.

Gaaaaooo!

Con quái thú gầm gừ rồi lao tới tấn công, nhưng những cú táp mạnh mẽ bị Hùng né dễ dàng, thấy dùng đầu không được con rắn chuyển sang dùng đôi.

Nơi cuối đuôi của nó, có một kết cấu kì lạ từ nhiều lớp vảy khô cứng xếp lại, sau đó nó rung mạnh khiến cả không gian xung quanh rung như động đất.

"Rắn đuôi chuông?" Ngư Lục Lạp la lên như muốn nhắc nhở.Sau đó một cảm giác ù tai nhức óc dữ dội khiến nàng phải bịt tai.

Hùng không cảm xúc, dường như âm thanh kia không ảnh hưởng đến hắn. Nhưng hắn vẫn nghe rõ âm thanh từ chiếc đuôi của con mãng xà phát ra liền cười nhếch : " Âm thanh kinh khủng đấy! Nhưng đem so với Độc Khúc Huyền Cầm của thằng Trường Sinh thì chỉ là tôm tép."