Tề Thiên trèo lên khỏi vách đá rồi tiếp tục chạy, phía sau là hàng ngàn sinh vật đen kì dị điên cuồng truy sát. Dạ Vương cũng đặt chân lên tới nơi. Cái miệng đầy răng rầm lên một tiếng khàn đặc.
Lão khỉ già trong đầu Tề Thiên lên tiếng suy đoán : " Ta nghĩ nó không chỉ có một mình."
"Ý sư phụ là còn những con khác?" Tề Thiên hỏi trong khi vẫn đang chạy.
"Phải! Theo như trí nhớ của lão già như ta thì từ rất lâu về trước có một nhóm ba người chơi thân với nhau. Ai cũng là thiên tài kiệt xuất, một ngày kia bí cảnh khai mở và cả ba cùng tiến vào với tham vọng đạt được sức mạnh tuyệt đối." Lão khỉ già từ tốn kể.
"Sau đó thì sao hả sư phụ?" Tề Thiên tò mò.
"Sau đó cả ba gặp nạn và không rõ sống chết. Vài năm sau bí cảnh đó lại mở ra, nhưng nó hoàn toàn thay đổi giống như con nhìn thấy bây giờ."
"Vực sâu chúng ta vừa thoát khỏi là địa bàn của một trong ba kẻ đó, là Dạ Vương. Hắn mang linh lực hệ bóng tối tinh thuần nhất trong tất cả những người luyện linh lực hệ bóng tối. Hắn mang đế vương của hệ bóng tối là Ám Huyền Dạ Vương."
"Vậy còn hai kẻ kia?" Tề Thiên hỏi.
"Không biết nhưng chỉ có thể trong bí cảnh này thôi." Lão khỉ già đáp.
Sinh vật chui ra từ miệng của Dạ Vương ban nãy đang theo sát hắn. Sinh vật này cũng có một con mắt kinh dị trên mặt.
Tề Thiên lập tức vung Kim Cô Bổng về phía sinh vật kia kiến nõ biến dạng như chất lỏng rồi ngã ra đất nhưng ngay lập tức lành lại rồi tiếp tục đuổi theo.
"Lo mà chạy đi! Cấu tạo của những sinh vật này miễn sát thương vật lý." Lão Khỉ già nói.
"Nếu có hỏa linh lực ở đây thì mới có khả năng chống lại chúng. Tiếc là ngươi không luyện hỏa hệ." Lão Khỉ già tiếp tục ngao ngán.
Trường Sinh và cô gái kia đang chạy song song với nhau, cả hai đều không chủ động tấn công lẫn nhau mà chỉ đề phòng.
Con rết khổng lồ phía sau điên cuồng đổi theo, cô gái kia như phát hiện gì đó quay sang nói với Trường Sinh : " Nhìn trên đầu con rết. Đánh bại nó thì con rết sẽ không đuổi nữa."
Trường Sinh nghi ngờ quay lại, quả nhiên trên đầu con rết là Hoa Nắp Ấm. Sinh vật này có khả năng thao túng sinh vật sống.
Hắn liền xoay người rút trong đàn ra một thanh kiếm dài và nhỏ, nhìn vô cùng thanh tao rồi chém vài đường kiếm khí về hướng Hoa Nắp Ấm, sau đó thu kiếm rồi tiếp tục chạy. Thấy nguy hiểm, một miếng giáp của con rết dựng lên đánh bật những đường kiếm uy lực của Trường Sinh.
Sau đó con rết phóng từ miệng ra một khối cầu dịch màu xanh lục về phía Trường Sinh. Tên này vội nhảy lên né nhưng vẫn bị dính một chút vào tà áo khiến nó ngay lập tức bị ăn mòn. Mặt đất nơi khối cầu độc đó cũng xụp xuống rồi bốc khói xùi bọt. Đó là độc của con rết với hàm lượng axit đậm đặc.
"Vô ích! Bộ giáp đó quá cức. Phong hệ của ta và ngươi đều không thể xuyên qua." Cô gái nói, đội nhiên cảm thấy hai người giống như đang cùng hợp tác thay vì là kẻ thù.
Trường Sinh nhíu mày : " Nếu có lôi linh lực thì khác...sức tàn phá của lôi sẽ đánh vỡ được bộ giáp."
"Lôi linh lực?" Cô gái khinh nghi.
"Phải! Ta biết một kẻ mang lôi hệ và hắn đang ở đây." Trường Sinh gật đầu sau đó nhìn sang cô gái với nụ cười tỏa nắng :
" Cô không phải người xấu! Ta cũng vậy. Chúng ta hòa nhé."
"Hừ...Đợi giải quyết xong con rết này ta tính sổ với ngươi." Cô gái đáp.
Hùng tung chưởng mang hỏa linh lực vào con sâu khổng lồ nhưng quả cầu lửa chạm vào thân con sâu nhưng bị trượt khỏi đó sâu
mà bay sang hướng khác.
Sau đó Lục Lạp liền tụ một quả cầu lôi trong tay rồi ném về phía con sâu nhưng cũng như Hùng, hoàn toàn không gây sát thương lên cơ thể nó.
Tiểu Bảo liền nói : " Cần phong linh lực mới có thể tấn công cơ thể trơn trượt của nó."
Hùng ngã ngửa, hắn làm gì có phong linh lực. Liền quay sang hỏi Lục Lạp, nàng cũng lắc đầu.
Lục Lạp nói : " Lúc mới vào bí cảnh ta cũng gặp một tên có phong linh lực đeo cây đàn trên lưng. Nhưng tên này lại không cuồng chiến."
"Đeo đàn trên lưng?" Hùng nhíu mày, sau đó mỉm cười : " Haha...là hắn chứ không ai."
"Chàng quen hắn?" Lục Lạp tò mò.
"Có chút quen biết. Nhanh nào nó đuổi đến nơi rồi." Hùng thúc dục, sau đó cùng Lục Lạp tăng tốc tối đa chạy về phía trung tâm nơi hắn định vị được ba người khác đang chạy tới cùng một địa điểm từ hai hướng khác nhau. Dự là khoảng 5 phút nữa sẽ gặp, bỗng nhiên từ phía trung tâm đó bắn lên trời một cột sáng. Sáng đến mức phải che mắt lại vì nếu không sẽ bị mù lòa.
"Đù! Kẻ nào mang đế vương của quang lại xuất hiện ở đây vậy?" Hùng trầm trồ nói.
Lục Lạp hỏi : " Sao chàng biết đó là Đế quang?"
"À..đoán thế!" Hùng lấp liếm sự thật rằng hắn biết được nhờ Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đáp : " Bạch Vương, một trong ba đế vương thuộc tính ở đây."
"Định mệnh!" Hùng hốt hoảng đến phấn khích. Có tới ba đế thuộc tính ở trong bí cảnh này, liệu hắn có lên hấp thụ hết không?
Sau khi cột sáng nhạt dần, trên bầu trời ngay giữa không trung xuất hiện một thân ảnh mang bạch kim ánh sáng lấp lánh nhìn xuống phía dưới. Người này gương mặt tuấn tú phi phàm, dáng người thư sinh.
Nhìn xung quanh rồi hít thở mỉm cười :
" 300 năm rồi! Cuối cùng cũng được tự do"
Sau đó hắn nhìn sang phía Dạ Vương đang tiến đến thì ngạc nhiên : " Dạ Vương ơi Dạ Vương! Ngươi vẫn tham lam như ngày nào."
Tề Thiên nhìn lên trời, lão khỉ già liền giải thích : " Bạch Vương đó! Kẻ mạnh nhất trong ba đế vương thuộc tính ở đây."
Trường Sinh nhìn lên trời, thấy thân ảnh mang bạch kim của người kia thì nhíu mày quan sát cho rõ. Nhì. Cực kì giống hắn với từng cử chỉ tay chân, một cảm giác dựng tóc gáy không hề nhẹ tới từ vị trí của Trường Sinh.
Cô gái kia tò mò : " Đẹp trai quá! Nhưng sao nhìn giống ngươi vậy?"
Trường Sinh không đáp, vẫn tiếp tục chạy.
Khoảng cách dần thu hẹp, từ xa Hùng đã phát hiện ra những bóng người đang tiến đến. Cả Tề Thiên và Trường Sinh cũng nhận ra kẻ trước mặt là ai.
"Sao bọn mày lại ở đây?" Tề Thiên hỏi, đằng sau là Dạ Vương đã dừng lại mà không tiến đến, chỉ ra lệnh đám thuộc hạ bao vây.
Hùng biết trước sẽ gặp rồi nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên : " Lại gặp bọn này! Có duyên dễ sợ." con sâu khổng lồ lao đến nhưng cũng dừng lại chỉ lượn qua lượng lại chứ không tấn công.
Trường Sinh nhướng mày sau khi nhìn thấy sau lưng Hùng và Tề Thiên toàn là thứ gì đâu : " Hai chúng mày cũng vào đây trêu chó à?" kết thúc câu, sau lưng Trường Sinh xuất hiện một con rết khủng nhưng cũng như Dạ Vương và con sâu kia, chỉ quanh quanh mà không lao vào.
Cả ba nhìn nhau rồi đồng cảm cho hai tên còn lại. Không biết có cùng mục đích không như hoàn cảnh thì khá giống.
Bạch Vương từ trên cao nhìn xuống, nở nụ cười rồi nói bằng giọng vang vọng : " Đông vui quá nhỉ! Chờ tiểu muội đến rồi chúng ta cùng thưởng thức."
Nhưng khung cảnh bên dưới lập tức thay đổi. Hùng , Tề Thiên và Trường Sinh cùng lên tiếng : " Đổi cho ta!"
Thấy hai tên kia như nhại mình, cả ba cùng chỉ tay về hướng nhau rồi nói đồng thanh đến lạ kì : " Ta đổi với ngươi."
Lục Lạp và cô gái kia đứng đó đưa mắt nhìn ba tên con trời này mà không khỏi buồn cười vì sự đáng yêu đến khó hiểu từ cả ba. Đáng yêu không phải là biểu cảm đáng yêu mà là những khuôn mặt khó hiểu đến ngốc ngếch khi thấy hai kẻ còn lại cứ nói cùng một câu với mình.
"Đừng có nhại ta!"
"Ai nhại ngươi?" hai ngươi nhại ta thì có."
"Nè! Ta không ngại đập hai ngươi xong mới đập lũ kia đâu nhé."
"Ờ ngon! Nhào vô."
"Nè nè!" Lục Lạp chạy đến can Hùng, sau đó kéo hắn ra khỏi vụ ẩu đả. Tên này thấy thế liền làm tới : " Nếu Ngư cô nương đây không ngăn thì hai chúng mày no đòn rồi nhé."
Tề Thiên khinh bỉ : " Núp váy đàn bà mà cũng to mồm."
Trường Sinh tán đồng với Tề Thiên : " Nói hay lắm! Thứ núp váy đàn bà."
Hùng trợn mắt : " Nè hai thằng mù! Ăn nói cẩn thận nha. Ngư cô nương đây hoàn toàn trong sáng và vẫn là con gái nha. Đàn bà ông nội chúng mày à."
Lục Lạp ngượng chín mặt núp sau lưng Hùng.
Cô gái lạ kia bấy giờ nghe cuộc cãi vã của ba tên kia thì thầm nói : " Cả ba cùng xuất hiện trong bí cảnh này! Quả đúng như lời sư phụ nói."
Hùng chợt nói : " Các ngươi chắc cũng đều biết vì sao bọn kia không tấn công chúng ta chứ?"
Trường Sinh gật đầu : " Vì kẻ trên kia."
Tề Thiên tiếp lời : " Nhìn thằng đó giống ngươi nhỉ! Anh em cùng huyết thống à?"
"Ừ ha! Giờ mới để ý..." Hùng tán đồng với Tề Thiên để trêu Trường Sinh.
"Bây giờ thế này nhé!" Hùng lên tiếng.
Hai tên Tề Thiên và Trường Sinh tò mò tiến lại gần, Hùng nói tiếp : " Tên trên trời là Bạch Vương, hắn đang chờ một người nữa đến để cùng hợp sức để mở cổng bí cảnh. Chúng mà ra ngoài sẽ là họa, vì thế chúng ta sẽ không cho chúng toại nguyện."
Sau đó Hùng ra dấu cho hai người bọn hắn mà chỉ ba thằng hiểu. Sau khi thống nhất thì cả ba bắt tay vào việc.
Tề Thiên ném Kim Cô Bổng lên cao rồi hô to : " Như Ý Kim Cô Bổng! Lớn."
Sau đó Hùng vận Thiên Hóa rồi nhảy lên một đầu của Kim Cô Bổng.
Đám Dạ Vương cùng con rết, con sâu thấy bọn Hùng động thủ thì liền lao tới tấn công.
Bỗng một âm thanh cực kì nhức tai vang lên từng hồi khiến bọn chúng choáng váng, đám ong ve của Dạ Vương có tên còn không chịu nổi âm thanh kinh khủng đó lăn đùng ra dãy giụa trong đau đớn.
Trường Sinh ngồi dưới đất ung ung gảy đàn, Khúc Độc Khúc Huyền Cầm vang lên từng hồi dồn dập. Lục Lạp và Tề Thiên đều được trang bị bông bịt tai siêu cách âm của Hùng nên hoàn toàn không ảnh hưởng. Còn vì sao Hùng có loại bông tai này thì là vì hắn khiếp sợ âm thanh kinh khủng của khúc nhạc này lên đã đề phòng hòng khi gặp Trường Sinh, và bây giờ trong hoàn cảnh này thực sự có ích.
Tề Thiên đạp đất phóng lên rồi nắm một đầu còn lại của Kim Cô Bổng rồi vung mạnh. Lực vung như xé gió, tạo thành bàn đạp hoàn hảo cho Hùng trên đầu còn lại đang chuẩn bị đà để phóng đi.
Kim Cô Bổng lướt một hình bán nguyệt, Hùng đợi đúng thời điểm rồi đạp chân vỗ cánh phóng vút đi như viên đạn đang bay về hướng một làn khói tím đang bay đến cách đó rất xa.
Những người còn lại trong bí cảnh khi nhìn thấy Bạch Vương bay trên trời thì hoảng sợ tìm chỗ núp. Sau đó nhìn thấy một cây gậy màu hoàng kim khổng lồ xuất hiện thì thốt lên : " Đó là Kim Cô Bổng! Hầu Tử Tề Thiên đang ở đây."
Sau đó mọi người lại nhìn thấy Kim Cô Bổng vung mạnh rồi đánh văng một thứ gì đó đi. Tuy tốc độ rất nhanh nhưng vẫn có kẻ kịp nhìn thấy rồi hô lên : " Là Hắc Ma Vũ Thiên Hùng."
Sau đó lại một tiếng âm thanh kinh khủng vang đến với cường độ tuy không mạnh vì bọn hắn ở quá xa nhưng vẫn đủ khiến tất cả choáng váng. Tất cả ôm tai hét lớn : "
" Là Độc Khúc Huyền Cầm! Chỉ có Trường Sinh của Trúc Lâm Phong mới đánh nổi khúc nhạc khủng khiếp này."
"Ba tên quái vật này cùng xuất hiện ở đây! Nên mừng hay vui?" Một người hồ đồ hỏi.
Một người khác tiếp lời : " Bọn Đấu Vương may ra còn có cơ hội sống chứ Đấu Linh như chúng mình chỉ có chờ chết."
"Ủa sao lại thế?" một mẻ khác khó hiểu.
Một người có tiếng nói nhất lên tiếng giải thích : " Có lẽ ngươi chưa từng thấy chúng chiến đấu bao giờ nên không biết. Sức phá hoại của chúng cực kì kinh khủng, vì thế người đời gọi bọn chúng là Tam Đại Phá Thiên. Những kẻ hủy thiên diệt địa."