Loạn Thế Thần Ma

Chương 82: Băng Hỏa Giao Phong



"Được rồi ta nói! Nhưng giá hơi cao à nha." Tên mặt sẹo đảo mắt rồi nói, nét mặt hiện lên nét đểu đểu nhìn muốn đấm. Tiểu Thanh cười nhuận gật đầu : " Để xem."

"Ta đến Đông Hải tham gia vào bí cảnh nơi đó, bản thân chỉ là Đấu Linh lên biết thân biết phận chỉ gây sự với bọn quái nhỏ và ít vào những nơi nguy hiểm...."

Tên mặt sẹo đang kể chợt Hồng Tước nóng vội tóm cổ hắn hỏi : " Ngươi có gặp kẻ nào mang cánh đen không?"

"Bình tĩnh lại nào!" Tiểu Bạch kéo Hồng Tước ra rồi khuyên can. Tên mặt sẹo thì sợ són ra quần vì dù gì nữ nhân áo đỏ kia cũng rất mạnh, chỉ tùy ý nhấc tay một cái cũng có thể lấy mạng của hắn bất kì lúc nào.

Tiểu Thanh gặng hỏi : " Phiền ngươi nói kĩ hơn về kẻ có đôi cánh đen."

"À...ờ....để xem nào....." Tên mặt sẹo lúng túng nói, trước mắt là ba mỹ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Lý trí mách bảo rằng hắn rằng đừng có ngu mà nói sai sự thật kẻo mang họa vào thân.

Theo lời kể của tên mặt sẹo, diễn biến quay trở lại bốn năm trước trong bí cảnh nơi đáy biển Đông Hải.

Bạch Vương và Trường Sinh đang giao phong quyết liệt, những tiếng nổ vang vọng khi những chiêu thức giữa quang hệ và phong hệ va chạm không ngừng. Chợt từ xa một dáng hình thuôn dài màu trắng đang lao tới với tốc độ kinh khủng.

Tiếng gầm như xé gió phát ra khi Minh Thư thực hiện Long Hống. Lúc này trên lưng nàng, Hùng trong dạng Thiên Hóa tay cầm Huyền Thiết Kiếm tay còn lại cầm Thánh Thuẫn. Hàm răng cắn chặt cùng chiến ý bùng phát mạnh mẽ nhất có thể, hắn vỗ cánh lao lên nhằm vị trí Bạch Vương mà đánh tới.

Bạch Vương nhận ra sự có mặt của Hùng ở khoảng cách khá xa, một luồng ánh sáng được hắn ngưng tụ thành một thân ảnh giống hắn bay ra cản đòn của Hùng.

"Biến!" Hùng gào lên, tay cầm kiếm vung lên chém một đường gọn gàng mà uy mãnh xuống bả vai thân ảnh kia khiến nó đứt đôi nhưng ngay lập tức lành lại như chưa hề bị thương rồi tung đòn đáp trả Hùng khiến hắn vội đưa Thánh Thuẫn ra

đỡ rồi lùi lại.

"Khốn kiếp! Nó miễn sát thương." Hùng nghiến răng, sau đó lùi lại thủ thế khi thân ảnh kia tung đấm về phía hắn.

Binh!


Hùng không thể chém vào thân ảnh kia nhưng ngược lại, thân ảnh dễ dàng đấm một cú mạnh mẽ vào ngực Hùng kiến hắn trong giây lát không tự chủ được mà lùi về sau một đoạn khá xa. Minh Thư trong dạng Long Hóa đưa mình ra đỡ lấy Hùng khi tên này chới với lao tới.

Bạch Vương thấy trên tay Hùng là Huyền Thuyết Trọng Kiếm thì có hơi bất ngờ nhếch môi : " Bảo vật mạnh như vậy lại rơi vào tay cái thứ như ngươi thật quá lãng phí."

Dứt câu Bạch Vương đánh bay Trường Sinh rồi lao về phía Hùng định chiếm Huyền Thuyết Kiếm làm của riêng.

"Định lấy kiếm của ta? Cho ngươi đấy." Hùng nhận ra mục đích của Bạch Vương thì liền ném Huyền Thuyết về phía hắn.

Bạch Vương mừng ra mặt, không cần tốn sức cũng đoạt được Thần Khí thì tức tốc lao tới chụp lấy cán kiếm.

Nhưng Bạch Vương quá ngây thơ, có lẽ hắn cũng chỉ biết Huyền Thuyết Trọng Kiếm mà không tìm hiểu kĩ về nó. Khi vừa chạm tay vào cán kiếm, một sức nặng khủng khiếp khiến bản thân Bạch Vương cùng kiếm đầu rơi xuống bên dưới.

"Sao có thể?" Bạch Vương nghiến răng dùng sức kéo lên nhưng hoàn toàn thất bại. Hắn nhanh chóng rơi xuống đất và Huyền Thuyết cắm sâu tới nửa mét ngay khi tiếp đất.

Khi còn đang cố gắng rút kiếm lên, một luồng khí băng hàn xộc tới làm cả Bạch Vương và toàn bộ bán kính mười mét xung quanh đóng thành băng đá ngay lập tức.

'Hay lắm!" Hùng thấy đòn tấn công của Minh Thư liền tán thưởng, sau đó bắt gặp ánh mắt của Trường Sinh nhìn hắn. Cả hai không ai nói với đối phương câu nào cùng đồng loạt xông về phía Bạch Vương bên dưới.

Sát Địa Thiên Hỏa bùng cháy trên tay, Hùng lao tới đấm thẳng vào Bạch Vương đang đóng băng một cú thật mạnh khiến băng đá vỡ nát rồi văng ra tung tóe. Nhưng ngay sau đó tay hắn bị tay Bạch Vương tóm lấy rồi một thanh kiếm ánh sáng xuyên qua người.

Trường Sinh ngay lúc đó chém mạnh vài kiếm về phía Bạch Vương nhưng hắn né được rồi tung chưởng vào vết thương của Hùng khiến tên này ngã xõng xoài trên đất.

Minh Thư lấy thân mình che chở cho Hùng khi hàng trăm thanh kiếm ánh sáng đồng loạt lao tới, cơn mưa kiếm cùng lớp vảy trắng va chạm tạo thành những tiếng kêu chói tai, nhưng lớp vảy cũng không thể trụ được trước sức mạnh của một Đại Vương và bắt đầu xuất hiện vết nứt.

"Minh Thư!" Hùng ôm ngực đau nhói gào lên khi thấy nàng chật vật chống đỡ giúp hắn, máu đã chảy khi một vài miếng vảy đã bật ra khỏi cơ thể nàng.

Bạch Vương cười sảng khoái : " Haha! Một cô gái ngu ngốc vì tình yêu. Ta cho ngươi toại nguyện." dứt câu, trên đầu Hùng và Minh Thư xuất hiện hàng ngàn ngọn giáo ánh sáng đang trực chờ lao xuống.

Khi hàng ngàn ngọn giáo rơi xuống như mưa rào, chợt một nàm chắn vô hình xuất hiện cản lại vô số. Nhưng cũng có vài ngọn giáo rơi xuống nhưng bị Hùng liều mạng đánh tan ra, sau đó Minh Thư hóa thành dạng người với cơ thể trần trụi đầy máu và hôn mê.

Hùng nhanh chóng lấy ra một tấm vải đen lớn rồi phủ lên người nàng. Hắn đứng dậy nhìn kết giới trên đầu rồi nhìn về phía Trường Sinh đang chiến đấu không cân sức với Bạch Vương, trong lòng thầm cảm ơn nhưng không tiện nói ra bằng lời.

Kết giới vẫn bảo vệ Minh Thư khỏi tác động bên ngoài, Hùng lấy một viên đan trị thương cho vào miệng nàng rồi nhanh chóng tới hỗ trợ Trường Sinh.

Bạch Vương lúc này cực kì xung mãn, một mình đánh với Hùng và Trường Sinh mà không tốn chút sức , đủ hiểu hắn mạnh mẽ cỡ nào. Hùng điên cuồng lao tới tấn công mặc dù gần như đều bị Bạch Vương né được nhờ tốc độ kinh hoàng của bản thân. Trường Sinh cũng chém điên cuồng nhưng kết quả cũng như Hùng, đều bị Bạch Vương hóa giải một cách dễ dàng.

Đang chiến đấu, chợt Hùng liền nhìn về phía những mảnh băng vỡ nứt rồi trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo. Hắn liền cố tình trúng chưởng của Bạch Vương rồi văng tới chỗ Huyền Thuyết Kiếm cắm sâu trên mặt đất.

Lấy một viên tinh thạch xanh lam ra rồi bỏ vào miệng cắn mạnh một cái rộp. Một khối khí âm hàn lạnh lẽo lập tức bao phủ lấy cơ thể của Hùng, đôi mắt hắn từ đen chuyển sang xanh lam và vô hồn.

Tiểu Bảo không kịp ngăn cản hành động dại dột của Hùng, chỉ mắng một câu tuyệt vọng : " Ta mặc kệ ngươi! Tên đầu đất."

Khi khối khí âm hàn bao phủ toàn bộ cơ thể, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh khiến lông mày và tóc của Hùng xuất hiện tuyết bao phủ. Miệng phả ra hơi Thở lạnh lẽo, đưa tay lên cầm vào cán của Huyền Thiết Trọng Kiếm khiến cả thân kiếm cũng lạnh lẽo và đóng băng.

Hùng rút kiếm lên một cách dễ dàng, bước từng bước chậm rãi về phía Bạch Vương. Mỗi bước đi, mặt đất dưới chân liền đóng thành băng lạnh, không khí xung quanh như chậm hơi khi lại gần hắn.

Trường Sinh thấy vậy không khỏi thán phục : " Là Đế vương của băng hệ! Tên này quả là quái vật."

Bạch Vương cũng nhận ra sự nguy hiểm của Hùng đã được nâng lên một tầm cao mới, liền lao tới tung chưởng với một tốc độ không thể quan sát về phía hắn nhằm một đòn đánh gục Hùng.

Chợt Hùng nhếch mép, cái nhếch mép lạnh lùng nhất mà hắn từng nhếch. Từ miệng hắn phả ra một làn khí âm hàn và nhanh chóng lan ra xung quanh, luồng khí này khiến Bạch Vương không hiểu sao bản thân lại di chuyển chậm lại, tuy chỉ một chút nhưng cũng đủ để Trường Sinh kịp quan sát, tên này liền lấy trong người ra một cuộn dây thừng vàng óng rồi ném về phía Bạch Vương.

"Muốn trói ta? Các ngươi quá ngây thơ." Bạch Vương dậm mạnh chân xuống đất làm làn khí âm hàn nhanh chóng tan ra xung quanh, sau đó hắn nhảy lên né những vòng dây thừng đang lao về phía mình.

"Dây Thừng Hoàng Kim? Siêu cấp Thánh Bảo của Trúc Lâm Phong, có thể bắt trói vạn vật trong thế gian tùy vào cấp bậc của người sử dụng." Bạch Vương nói ra những điều hắn biết về món bảo bối của Trường Sinh, hắn cũng kinh hãi trước cú vừa rồi. Nếu bản thân không nhanh chân né được thì có lẽ cuộc chiến đã chấm hết, ước mơ bấy lâu cũng tiêu tan.

Lục Lạp thấy vậy cũng rất muốn giúp một tay nhưng nàng đang bị một kẻ khác chặn đường. Nữ nhân che mặt kia nãy giờ không cho nàng tiến lên nửa bước mà còn đe dọa : " Ngươi phải đi cùng ta! Có người rất muốn tìm ngươi."

"Là kẻ nào? Đừng hòng cản ta cứu Thiên Hùng." Lục Lạp nói, Tam Thiết Thương trên tay chĩa thẳng về phía nữ nhân che mặt.

"Haha...một nữ tử với tình yêu mù quáng, bất chấp loạn luân với em trai ruột của mình. Ngươi không thấy xấu hổ sao?" Nữ tử kia chợt nặng lời.

"Ngươi...ngươi nói bậy! Ta và hắn...ta."

"ngươi nghĩ giấu được chuyện đó mãi sao? Hắn là con trai của cha ngươi với một người phụ nữ khác không phải mẹ ngươi, nói đúng hơn là em trai cùng cha khác mẹ với ngươi. Ngươi lại lợi dụng lòng thương cảm của hắn để mồi chài hắn, định chiếm hắn làm của riêng mình mà không biết rằng mình đang phạm sai lầm lớn." Nữ nhân che mặt vừa nói vừa đưa tay lên chỉ về Hùng đang chìm trong khí lạnh âm hàn của Tâm Lãnh Hàn Băng và nói tiếp : " Ngươi nhìn hắn đi, vì ngươi mà hắn thành ra như vậy. Hắn mang hỏa hệ mà chỉ vì muốn cứu ngươi lên liều mạng nuốt Đế băng để tăng sức chiến đấu. Ngươi biết hậu quả khi băng hỏa cắn nhau chứ?"

"Không phải như vậy! Ngươi im miệng cho ta." Lục Lạp nghiến răng, lao đến tấn công nữ nhân bịt mặt kia.

Nàng điên cuồng đâm giáo tới, vừa né nữ nhân che mặt kia vừa nói thêm : " Ngươi nhìn xem, cô gái bị thương nằm ở kia là ai? Công chúa của Đông Hải đấy. Cô ta cũng có tình cảm với Thiên Hùng và hắn cũng thế. Ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu phần trăm thắng thế trước cô ta, ngươi chỉ là kẻ thất bại."

"Đừng hỏi vì sao ta biết nhiều như vậy, vì ta biết tất cả mọi thứ xấu xa mà ngươi làm."

Hùng lúc này đã bị băng bao phủ gần hết cơ thể giống như một bộ giáp, tay cầm kiếm lao lên với đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhắm thẳng đầu Bạch Vương chém xuống một đường thần tốc.

Rầm!

Cú chém cắt ngang mặt đất, cây cối đổ rạp rồi đóng thành băng tuyết. Bạch Vương tuy không dính chút tổn hại nhưng cũng hết hồn bởi tốc độ của hắn mỗi lúc một giảm đi. Không phải do hắn yếu đi mà do làn khói âm hàn mà Hùng thở ra, nó có khả năng làm giảm tốc độ của kẻ thù đặc biệt là kẻ nào mang quang thuộc tính.

Sau khi né được đòn kiếm của Hùng, Bạch Vương lại phải nghiêng mình né những vòng dây thừng lao tới do Trường Sinh đánh đến. Bỗng chốc cục diện thay đổi từ kẻ bán hành giờ Bạch Vương đang chật vật chuẩn bị ăn hành ngập mồm.

Đang trong đà thắng thế, bỗng dưng Hùng khụy xuống ôm ngực với cơn đau ùa đến, sức chịu đựng của hắn đã đạt đến giới hạn và bắt đầu phải chịu đựng hậu quả của việc cắn thuốc bừa bãi.

Bạch Vương chớp thời cơ, nhanh chóng đánh bay Hùng ra xa rồi áp sát bóp lấy cổ hắn mà nghiến răng : " Mau nhả Đế băng ra rồi đưa cho ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."

"Đừng hòng!" Hùng đau đớn gào lên, Thiên Hỏa bùng lên trên cánh tay phải rồi tóm lấy vai của Bạch Vương khiến tên này hốt hỏng vì bỏng rát rồi đấm vào bụng Hùng với mục đích đánh hắn văng ra xa nhưng đấm đến mỏi tay thì Hùng vẫn ở đó mà không hề xê dịch đi một xeng ti mét nào. Thấy lạ Bạch Vương liền nhìn xuống dưới chân mình thì nhận ra cả hai đang vùi chân dưới băng đá do Hùng tạo ra.

" Khốn kiếp!" Bạch Vương lúc này điên lên đấm liên tục vào bụng Hùng khiến máu từ miệng phun ra tung tóe, nhưng Hùng vẫn ở đó cánh tay trái còn lại túm chặt lấy bả vai của Bạch Vương.

Một cảm giác lạnh thấu xương lan đến tận óc khiến Bạch Vương rùng mình nhưng đã không kịp, vai hắn bị đóng băng khiến cả cánh tay không thể cử động. Vai còn lại bị Thiên Hỏa thiêu đốt đến mức mùi thịt khét đã bốc lên nghi ngút.

Một bên là băng một bên là hỏa, hai thứ này một thiêu cháy một đóng băng khiến Bạch Vương không thể chống cự mà chỉ biết kêu gào đau đớn.

"Còn không mau giúp!" Hùng lên tiếng, Trường Sinh như biết phải làm gì liền phóng Dây Thừng Hoàng Kim đến trói cả hai lại, sợi dây như con chăn siết mồi lập tức siết chặt khiến cả Hùng cũng không thể nhúc nhích.

"MAU LÀM ĐI! TA KHÔNG GIỮ ĐƯỢC NỮA." Hùng lấy lại ý thức rồi gào lên, trạng thái băng hỏa giao thoa này không duy trì được lâu lên phải tốc chiến tốc thắng nếu muốn đả bại Bạch Vương trước khi hắn thoát ra được.

"Nhưng...!"

"NHƯNG CÁI GÌ NỮA? NẾU HẮN THOÁT ĐƯỢC RA THÌ MỌI THỨ SẼ CHẤM HẾT." Hùng quát lên, cả cơ thể bùng cháy như ngọn đuốc rồi ghì chặt Bạch Vương.

Trường Sinh bước lên phía trước, đôi cánh đỏ sau lưng biến thành trăm ngàn hạt bụi li ti rồi tụ lại thành một cây sáo màu hồng ngọc. Đưa lên miệng thổi khiến trời đất quay cuồng, Dây Thừng Hoàng Kim như nghe thấy lệnh ban xuống tăng lực siết đồng thời phát ra ánh sáng của lôi điện, những tia lôi điện mạnh mẽ bắn ra bao chùm lấy cơ thể cả hai người rồi nổ tung.

Vụ nổ kinh hoành khiến trời đất rung chuyển, khói bụi đen mù mịt bốc ra bao phủ khắp mọi nơi.