Lộc Môn Ca

Chương 18



Lúc này dưới màn đêm, tình cảnh Mục gia chật vật chưa từng có. Trong phủ có nội gián lẫn vào, trước sau bị cháy hai lần, tiểu thiếp mất tích, đương gia chủ mẫu bị bắt. Mà ly kỳ nhất chính là kẻ bắt chủ mẫu lại chính là vị tiểu thiếp bị mất tích kia.

Trong một mảnh hỗn loạn, lửa cháy nhanh chóng được khống chế, nhưng Mục Thừa Bân và Bình Dục ra khỏi phủ thì không thể về sớm được. Đám người Lý Mân được cử ở lại Mục phủ trông coi chủ tớ Phó Lan Nha lại kín miệng như bưng, cho dù nàng có muốn nghe ngóng chút tin tức cũng không thể nghe được bao nhiêu.

Đến sau nửa đêm Phó Lan Nha đã mệt mỏi đến cực điểm, tuy vẫn lo lắng cho an toàn của thế tử phi nhưng nàng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ. Nàng rúc trong ngực Lâm ma ma mà ngủ mất. Nhưng nàng ngủ không yên ổn, trong lúc mê mang nàng nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân ở trong viện và lập tức bừng tỉnh.

“Hình như Bình đại nhân đã trở lại.” Lâm ma ma quấn lên người nàng một tấm chăn mỏng sau đó đỡ nàng ngồi dậy.

Quả nhiên họ nghe thấy tiếng Lý Mân ở bên ngoài nói: “Bình đại nhân, có cứu được người không? Vị Lan di nương kia đâu? Vừa rồi trao đổi con tin có bắt được nàng ta không?”

Giọng Bình Dục lộ vẻ mệt mỏi cực độ nói, “Đi vào rồi nói.”

Cơn buồn ngủ của Phó Lan Nha tức khắc tiêu tan không còn chút nào. Nghe ý tứ này thì chẳng lẽ vừa rồi lúc lửa cháy thế tử phi không phải bị vây ở trong biển lửa như nàng nghĩ mà bị Lan di nương kia bắt đi ư?

Nàng cực lực hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm nay, lại thử phỏng đoán chân tướng: Chạng vạng bọn họ tới Khúc Đà, Mục Thừa Bân báo cho Bình Dục biết khách điếm trong thành mấy ngày trước đã bị cháy, vì thế đoàn người bọn họ đành phải ở tạm trong Mục phủ.

Mà thật khéo chính là cái kẻ tên Lan Chính kia cũng vì lý do này mà công khai ở trong này. Việc này quá mức trùng hợp, ngoại trừ việc bọn chúng đã sớm có âm mưu thì không còn kết luận nào khác.

Tiếp theo Tây Khóa Viện cháy, nàng bị tên người Di bắt đi, vì tự bảo vệ mình nên nàng đã dùng châm độc ám toán hắn. Lúc sau kẻ đồng lõa tới để cứu tên người Di và sử dụng thuật điều khiển rắn.

Bình Dục mang theo nàng chạy khỏi đám rắn độc, lại dùng máu rắn tìm ra Lan Chính ở Mục phủ.

Nhìn chung cả đêm nay chỉ có dẫn xà thuật là sơ hở duy nhất khiến Trấn Ma Giáo lộ diện, nguyên nhân chỉ vì bọn họ không ngờ được đứa con gái của một vị quan văn trói gà không chặt lại có thể biết dùng độc châm đánh trả.

Sau khi tìm ra Lan Chính, Trấn Ma Giáo vốn đã sắp thành lại bại. Phải biết rằng công phu tra tấn người của Cẩm Y Vệ từ trước đến nay là hạng nhất, một khi đã bị bắt thì hẳn là hắn sẽ bị đánh đến phải khai ra. Bọn họ thế nào cũng sẽ moi được cái gì đó từ trong miệng Lan Chính.

Nhưng ngoài dự đoán là không chờ đám người Bình Dục lần ra Lan di nương từ Lan Chính thì bản thân nàng ta đã giành trước một bước mà hành động. Đầu tiên nàng ta phóng hỏa chính viện, sau đó bắt cóc thế tử phi, cuối cùng dùng nàng kia làm con tin đổi lấy Lan Chính từ trong tay Bình Dục.

Mỗi một bước nàng ta làm đều nhanh chân hơn bọn họ, căn bản khiến người ta khó lòng mà phòng bị…… Phó Lan Nha hơi hơi trầm ngâm, bây giờ nàng đã hiểu được vì sao sắc mặt Bình Dục và Mục Thừa Bân lúc ấy lại kém như thế.

Nhưng …… Lan di nương rốt cuộc là người nào? Kẻ có thủ đoạn lôi đình, nhanh chóng như thế ắt hẳn không phải người thường. Tuy Mục Thừa Bân nạp nàng ta làm cơ thiếp nhưng lại không hay biết về lai lịch chân thật của nàng ta ư?

Tim nàng chợt đập như sấm, nhớ tới lúc chạng vạng Lâm ma ma nói chuyện từng gặp Lan di nương 10 năm trước ở kinh thành. Chợt nghe thì việc này rất hoang đường nhưng chiếu theo tình hình hiện tại thì có khả năng Lâm ma ma không nhớ nhầm mà thực sự có chuyện lạ này……

“Ma ma, lúc chạng vạng chúng ta gặp vị Lan di nương kia ma ma có nói 10 năm trước từng gặp nàng ta đúng không?’ Nàng nhìn về phía Lâm ma ma.

Lâm ma ma vốn dĩ cảm thấy cái tên Lan Chính kia cổ quái khiến người ta sợ sệt, lúc này nghe Phó Lan Nha hỏi như vậy thì nỗi sợ hãi trong lòng bà càng dâng lên cao hơn. Giọng bà đã có chút mơ hồ nói: “Đúng vậy, ma ma chưa bao giờ gặp hai người nào giống nhau như thế. Vì vậy lúc chạng vạng vừa thấy Lan di nương kia, chỉ một cái liếc mắt ta đã nhận ra nàng ta. Nhưng trên đời này làm sao có người 10 năm vẫn giữ nguyên được dung mạo như thế chứ?”

Phó Lan Nha đỡ tay vịn trên giường mà xê dịch người, ngồi gần Lâm ma ma hơn để hỏi, “Lúc ấy ma ma nhìn thấy nàng ta ở đâu? Vì sao lại có ấn tượng sâu sắc với nàng ta như thế?”

Lâm ma ma chần chờ một lát rồi mới nói: “Nàng ta…… Chính là một người quen cũ của phu nhân, 10 năm trước ở kinh thành, phu nhân từng cùng nữ tử này uống trà vài lần ở Lâm Lang Các. Vì người này có ngoại hình quyến rũ phong lưu, bộ dạng cực kỳ yêu mị nên ấn tượng của ta mới khắc sâu như thế.”

“Người quen cũ ư?” Phó Lan Nha càng thấy kỳ quái hơn. 10 năm trước mẫu thân và Lan di nương đã là người quen, vậy chẳng phải quan hệ của bọn họ phải lội ngược dòng về mười mấy năm trước sao?

Nàng tinh tế nhìn biểu tình của Lâm ma ma thì thấy ánh mắt bà né tránh, trong lòng cũng đoán được bà ấy có điều che giấu. Nàng cũng không nói tiếp mà chỉ rũ mắt nhấp ngụm trà, ánh mắt vừa chuyển, định nói bóng gió về chuyện này thì ai ngờ Lâm ma ma lại ngáp một cái, đứng dậy đi tới bên giường trải đệm chăn nói: “Sắp sáng rồi, bên ngoài viện toàn là Cẩm Y Vệ, kẻ gian kia hẳn là không dám đến nữa đâu. Tiểu thư mau ngủ một chút, sợ là sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ phải lên đường đó.”

Phó Lan Nha sớm đã mỏi mệt đến không được, nghe bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện của đám người Lý Mân, ngữ điệu không còn khẩn trương ngưng trọng như trước thì nàng cũng yên tâm. Bọn họ có thể bình thản ở trong phủ canh giữ thế này chắc là thế tử phi đã được cứu về, vì thế nàng cũng thở nhẹ ra rồi đỡ thành giường cà nhắc đi đến ngồi xuống.

Lâm ma ma thấy thế thì vội vàng đi tới đỡ nàng, lại thở dài nói: “Đang tốt lại bị trẹo chân, nếu chúng ta còn ở trong nhà thì có thể gọi đại phu tới xem, nhưng bây giờ……”

Phó Lan Nha cũng không rảnh xót xa cho thân mình, nàng nằm xuống giường, ôm chăn nhanh chóng ngủ mất.

Chủ tớ hai người ngủ đến tận khi mặt trời cao bằng cây sào mới tỉnh lại. Nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, chủ tớ hai người nhìn nhau kinh ngạc, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mà cũng chẳng ai đến gọi bọn họ dậy.

Vội vội vàng vàng rời giường rửa mặt chải đầu xong, Lâm ma ma đỡ Phó Lan Nha đẩy cửa đi ra ngoài. Mới vừa ra khỏi cửa bọn họ đã gặp Lý Mân.

Không có Bình Dục ở đó nên Lý Mân tùy ý hơn nhiều, hắn cười cười nói với Phó Lan Nha: “Bình đại nhân có việc ra ngoài, Phó tiểu thư không có việc gì thì có thể tạm thời ở trong phòng nghỉ ngơi, buổi chiều chúng ta mới đi.”

Phó Lan Nha nhớ tới chuyện của thế tử phi thì vịn tay Lâm ma ma đi hai bước sau đó mỉm cười thấp giọng hỏi Lý Mân: “Lý đại nhân, thế tử phi đã bình an hồi phủ chưa?”

Lý Mân bị lúm đồng tiền của nàng làm cho ngây người, bên tai nóng lên, cũng quên không hỏi vì sao nàng lại biết chuyện thế tử phi bị bắt ra khỏi phủ. Hắn chỉ vội vàng gật đầu, đang muốn trả lời thì đám người Bình Dục cùng Vương Thế Chiêu đã trở lại.

Bình Dục hiển nhiên không dự đoán được vừa vào cửa đã nhìn thấy Phó Lan Nha cùng Lý Mân nói chuyện. Hắn liếc nàng một cái, thấy trên người nàng mặc một cái váy lụa màu hồng cánh sen, tóc đen nửa búi, da trắng như tuyết tỏa sáng dưới ánh mặt trời thì không hiểu sao thấy rất chói mắt.

Nhớ tới câu viết trên tin ngày hôm qua, trong lòng hắn khịt mũi coi thường, cũng chẳng thèm nhìn nàng nữa mà bước nhanh qua đình viện vào phòng mình.

Lý Mân thấy sắc mặt Bình Dục không vui thì bỗng nhiên ý thức được mình thật sự không nên lắm lời với tội quyến. Hắn gãi gãi đầu, vội đi theo Bình Dục trở về phòng. Vương Thế Chiêu thì vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt hận không thể dán lên người Phó Lan Nha, hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Phó Lan Nha xưa nay rất ghét kẻ này, phát hiện ánh mắt hắn lộ liễu nên nàng lạnh lùng xoay người, vịn tay Lâm ma ma trở về phòng, đóng cửa lại.

Ánh mắt Vương Thế Chiêu đuổi theo bóng dáng Phó Lan Nha, thấy nàng tuy rằng nhã nhặn lịch sự đoan trang nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn lơ đãng biểu lộ thần thái của thiếu nữ thì bỗng nhiên hắn có chút nghi hoặc: chẳng lẽ Bình Dục và nàng chưa làm gì? Hắn tự xưng là đã nhìn qua bao nhiêu nữ tử nên cực kỳ tin tưởng nhãn lực của bản thân. Suy nghĩ một hồi hắn dần dần lộ ra vui mừng, chỉ cảm thấy những buồn bực mấy ngày gần đây đều tan hết, miệng hát nhỏ, chân không nhanh không chậm trở về phòng.

Bình Dục rót cho mình một chén trà, uống cạn rồi mới đứng bên cạnh bàn trầm ngâm một lát. Hắn lơ đãng nhìn Lý Mân một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ngươi và tội quyến ở trong viện nói cái gì đó?”