Lời Gọi Mời Định Mệnh: Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Chương 19: Sự nhầm lẫn tình cờ



Ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì đã 11 giờ trưa, đã đến giờ qua trung tâm thương mại đón mẫu thân đại nhân họ đi dùng bữa rồi. Cứ thế khoảng hơn 1 tiếng sau, sau khi đã dùng bữa trưa xong thì cùng đưa mẹ trở về khách sạn. Kế tiếp thì...đi chơi tiếp chứ sao.

- "Tập đoàn Hoa thị, xong xuôi hết rồi". Lưu Hằng báo cáo với họ.

- "Thế à, nhưng mà tiếc quá, giờ mình thay đổi ý định rồi, không cần nó nữa, cho cậu đó. Tuỳ ý xử lí". Bella hồn nhiên phẫy phẫy tay từ chối khiến khuôn mặt mọi người bỗng chốc đen sì, không thể tả được. Thật không hiểu nổi, trên đời này sao lại tồn tại một con người tính tình lúc nắng, lúc mưa đáng ghét như vậy chứ.

- "Này, hôm nay đến biệt thự của mình đi, tụi mình mở tiệc rượu, không say không về". Ý kiến của Lưu Hằng thật quá tuyệt vời đi, đồng ý liền ngay lập tức.

- "Nhắc mới nhớ, đệ nhị à, dinh thự của nhà cậu chẳng phải cũng ở Bắc Kinh hay sao? Hôm nào, dẫn tụi mình qua đó tham quan vài vòng đi"

-"Cũng được, nhưng mà để mình hỏi mẹ địa chỉ đã. Các cậu cũng biết mà, đây là lần đầu mình về đây, cho nên cũng chưa biết nó ở đâu". Ginny nhún vai, trả lời như thế.

-"Mình thật sự không tin đâu, chẳng lẽ bao nhiêu năm qua cậu chưa từng về đây dù chỉ 1 lần sao, nhà cậu vốn gốc gác Trung Quốc mà. Đến ngay cả đệ nhất cũng đã về đây vài lần rồi, nhà ngoại cậu ấy ở đây à". Cả nhóm vẫn hồ nghi mãi vấn đề này.

- "Câu hỏi này, các cậu đã hỏi mình quá nhiều lần rồi đấy nhé. Nghe đây, Tư Đồ gia của mình vốn gốc gác Trung Quốc, thuở ba mình còn nhỏ, ông nội đã quyết định chuyển dòng họ Tư Đồ sang Mỹ và lấy họ Winson. Một mặt thì định cư, phát triển sự nghiệp ở Mỹ; một mặt vẫn tiếp tục duy trì, gây dựng Thiên Lượng ở đây. Ở Mỹ, mình là Ginny Winson. Ở Trung Quốc, hợp pháp mà nói, gọi mình là Tư Đồ Triều An"

- "Chuyện đó thì tụi mình biết, thế nhưng tại sao cậu lại không về đây chứ?". Swan tiếp tục nói

- "Việc này...mình cũng không biết nữa, ba mẹ của mình ít nhiều gì cũng có tiếp xúc với mảnh đất này, thi thoảng còn về đây nhưng còn mình...mình sinh ra ở Mỹ, lớn lên cũng ở Mỹ, có lẽ vì thế mà mình yêu nó, xem nước Mỹ gắn bó như máu thịt. Hơn nữa, các cậu biết đấy, hiện tại sự nghiệp ở Mỹ của gia đình mình đang vô cùng thịnh vượng". Mọi người im lặng lắng nghe Ginny giải thích.

- "Thôi, chuyện này dừng ở đây đi. Chẳng phải bây giờ mình và các cậu đang đứng trên đất Trung Quốc hay sao? Chúng ta nên đến biệt thự của Hằng, ngay bây giờ"

Tạm dừng câu chuyện bên lề, mọi người bấy giờ mới chợt nhớ ra mục đích chính của mình.

Sau khi đi hết đường cao tốc ra ngoại ô thành phố Bắc Kinh, 6 chiếc xe rẽ vào một con đường. Con đường này độc lập với thế giới bên ngoài, cũng chỉ có những thuộc hạ thân cận hoặc người nhà họ Lưu là được phép đi vào, nó là con đường dẫn thẳng vào khu biệt thự của Lưu Hằng.

Lưu gia quả không hổ danh là hào môn thế phiệt đệ nhất của châu Âu. Ngay cả đường dẫn vào biệt thự cũng thật khang trang, cây cối rậm rạp phủ kín hai bên đường, vậy nên bầu không khí cũng thật trong lành, mát mẻ, cực kì dễ chịu. Đi hết con đường với tốc độ xe chạy phải mất hơn 10 phút. Nhìn xa xa, thoắt ẩn thoắt hiện một khu biệt thự với quy mô hoành tráng, tên nó là biệt thự Ánh Dương - nơi Lưu Hằng dừng chân tại Trung Quốc. Đúng như tên gọi, căn biệt thự này toát lên vẻ xa hoa, nguy nga, tráng lệ.

- "Ồ, được đấy". Không thể không nói căn biệt thự rất hút mắt người nhìn, khiến Iris thích thú muốn vào ngay.

Vừa thấy chủ nhân về, bác quản gia cùng những người giúp việc trong biệt thự nhanh chóng xếp hàng chào đón.

- "Cô chủ"

- "Hôm nay nhà ta có khách, phiền mọi người chuẩn bị buổi tối giúp cháu. Họ là bạn của cháu, hãy đối xử với họ như cái cách mọi người đối với cháu". Lưu Hằng dặn dò người làm trong nhà, xong dẫn các bạn vào tham quan biệt thự vài vòng.

- "Ngoài kia có hồ bơi kìa, tụi mình ra đó ngâm mình một chút". Ginny cùng Swan, Selena ngỏ ý, sau đó kéo nhau ra hồ bơi để lại Iris, Bella và Lưu Hằng ở lại trong biệt thự.

- "Bọn họ đi bơi rồi, chúng ta làm gì?". Iris nhún vai hỏi.

- "Làm vài ván Billiards đi". Lưu Hằng nhìn về phía căn phòng trên lầu 2

- "Được đấy". Ý kiến đó được mọi người vui vẻ tán thành.

Lưu Hằng dẫn các bạn lên căn phòng đó. Nó khá lớn và đặc biệt, hệt như một khu giải trí nho nhỏ. Có 2 bàn billiard được đặt chính giữa căn phòng, phía bên trái gần cửa sổ là vị trí chơi cờ, góc bên phải căn phòng đặt một chiếc đàn piano đen cùng một vài bản nhạc trên đó.

Đợi họ đánh xong 1 ván billiard thì cũng là lúc 3 người kia tắm xong, đương nhiên là cả nhóm cùng nhập thành một bọn đánh tiếp ván thứ 2 rồi, chỉ có Swan là ngẫu hứng loay hoay với chiếc đàn piano và một vài bản nhạc. Con người này là như thế đấy, cứ động đến âm nhạc là không thể nào dứt ra được.

Cứ chơi như thế một lúc rất lâu, hết billiard qua đến cờ vua, rồi lại chơi bài, còn đem tiền ra đánh cược nữa kìa. Mãi đến khi hơn 17h chiều thì mới dừng cuộc chơi. Cũng may là bọn họ có chuẩn bị trước, mang theo đồ để có thể tắm và thay luôn.

...18 giờ tối, tại phòng ăn biệt thự Ánh Dương...

Cả nhóm đang dùng bữa trong trạng thái vui tươi, ấm áp. Ngay cả người làm lẫn quản gia trong nhà cũng không kìm được kích động, rất hiếm khi có thể nhìn thấy cô chủ của họ cười nói thoải mái với người khác như vậy. Thường ngày cô chủ luôn luôn rất nghiêm túc, đã vậy còn là người trầm tính nên ít khi nở nụ cười. Có thể thấy đối với cô chủ của họ, những người bạn này chiếm vị trí quan trọng nhường nào.

Dùng bữa xong, thì thím Trương - người làm lâu năm của Lưu gia mang trái cây lên. Hơn hẳn các người làm khác, thím Trương là người chứng kiến sự trưởng thành của Lưu Hằng nên đối với cô chủ nhà họ Lưu này yêu thương như con. Mà Lưu Hằng cũng phần nào rất tôn trọng bà ấy.

- "Bữa tối như thế nào vậy, thưa các vị tiểu thư?". Thím Trương hiền hậu mỉm cười nhìn 6 người ngồi trên bàn ăn.

- "Rất ngon thưa thím Trương, với tay nghề của thím, bọn họ còn có thể phê bình sao?". Không chỉ Lưu Hằng mà 5 người kia cũng đồng loạt gật đầu khen ngon.

- "Các vị tiểu thư vừa miệng là được rồi. Tôi nói các cô cũng thật là, đến đây quá đột xuất đi, làm tôi cuống lên mà chuẩn bị bữa tối, may mà vừa đủ nguyên liệu. Lần sau có đến đây phải báo trước với thím một tiếng nghe chưa, để thím chuẩn bị nhiều món ngon hơn cho các cô. Có được không?". Thím Trương dặn dò mọi người.

- "Dạ rõ". Cả nhóm cùng đồng thanh khiến thím Trương chỉ biết cười.

- "Tiệc rượu thôi các cậu". Người nói chính là Swan

Rất nhanh sau đó, khoảng hơn 10 chai rượu vang được Lưu Hằng sai người làm mang ra. Những loại rượu vang này là hàng đắt tiền, không những thế độ cồn cũng khá mạnh.

Suốt cả buổi tối, bọn họ cùng trò chuyện rồi lại uống rượu. Từng chai rượu cứ thế cạn dần, mà bọn họ cũng đã say đến mức quên trời, quên đất luôn rồi. Nhưng tửu lượng bọn họ cũng kinh người quá đi, uống đến hết chai thứ 5 mới có cảm giác đổ gục. Đến khi đồng hồ điểm 19h45', chỉ có mỗi mình Lưu Hằng là vẫn còn chút ý thức rõ ràng, còn lại thì gật gù ở trên bàn.

Lưu Hằng thấy vậy, lay lay từng người họ.

- "Các cậu say như vậy, hay là ở lại nhà mình ngủ một đêm đi?"

-"Không được, tụi mình...đã...hứa với mẹ...là...sẽ...về khách sạn rồi"

-"Nếu tụi mình la cà...suốt đêm không...về...thì ngày mai...chết là cái chắc". Cả 5 người mê mê loạn loạn mà nói trong vô thức.

Nghe họ nói vậy, Lưu Hằng chỉ đành nhờ vệ sĩ đưa 5 người bạn thân của mình về thôi. Nhưng cô đâu biết rằng, chính hành động này của cô lại vô tình đẩy các bạn của cô vào rắc rối.

Sau khi xuống xe, Bella cùng các bạn say khướt khoác tay nhau mà đi về phòng. Chia nhau ở hành lang, vừa về đến phòng, cô liền mệt mỏi ngã nhào xuống giường rồi thiếp đi.

Khoảng hơn 15 phút sau...

Từ trong phòng tắm, Tào Dịch Thiên bước ra chỉ với một cái khăn tắm quấn ngang eo. Khách sạn The Monarch này gần với công ty của anh hơn là biệt thự, để cho thuận tiện, anh thường xuyên cùng các bạn chọn nơi đây là điểm dừng chân sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Tào Dịch Thiên bước lại gần một cái bàn, tự rót cho mình một ly rượu uống cạn một hơi rồi đi về phía giường định nằm xuống thì phát hiện có thứ gì đó là lạ, hình như là...có một người đang nằm trên giường của anh. Vì anh không mở đèn nên căn phòng khá tối, ánh sáng bên ngoài cũng không thể giúp anh nhìn rõ được mặt của đối phương, chỉ biết đó là một cô gái. Rốt cuộc là người phụ nữ nào to gan đến mức không từ thủ đoạn, trèo tận lên giường muốn quyến rũ anh như vậy.

Thấy vậy, anh mở chiếc đèn đặt ở đầu giường. Ánh sáng vừa vặn chiếu lên mặt cô gái, Tào Dịch Thiên ngạc nhiên, ngay lập tức nhận ra...đây là cô gái đụng trúng rồi chửi bới anh hôm kia trong khách sạn, còn đánh nhau với một đám đàn ông ở quán ba Ngũ Kiệt, thế nhưng không hiểu sao anh lại rất có cảm tình với cô gái này. Trái ngược với nét mặt lạnh lùng thường ngày, Bella khi ngủ lại có nét đáng yêu khiến Tào Dịch Thiên khẽ nhìn cô chăm chú. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, anh liền nhận ra...cô đang say.

Anh đứng lên, đi về một góc trong căn phòng, bật điện thoại gọi ngay cho thuộc hạ. Không để anh phải chờ lâu, đầu dây bên kia lập tức có người nghe máy.

- "Chuyện cô gái lần trước tôi nhờ cậu điều tra, thế nào rồi?". Tào Dịch Thiên giọng nói trầm ấm cực kì nam tính, không nhanh không chậm nói.

- "Lão đại, tôi đã điều tra, nhưng tin tức của cô ấy không nhiều". Người đang nói trong điện thoại chính là Thượng Nguyên - một trong hai cánh tay đắc lực của anh bên cạnh Thế Hoàng.

- "Cứ nói". Anh vẫn chậm rãi ra lệnh.

- "Theo như tôi điều tra, cô ấy không phải người ở đây, đôi mắt xanh đó là điển hình của người phương Tây. Họ Mặc, tên An Lăng nhưng có thể chắc chắn đó không phải là tên thật, tuổi tác cũng khoảng chừng 20,21". Thượng Nguyên nói ra nguồn thông tin ít ỏi mà mình có được.

- "Chỉ nhiêu đó thôi sao, không điều tra ra được thân phận ở nước ngoài của cô ấy?". Nghe đến đây, ánh mắt của anh đăm chiêu nhìn về phía Bella.

- "Dạ, toàn bộ những thứ khác, người thân, bạn bè, đều không tra ra được, cứ như là không hề tồn tại vậy. Tôi nghĩ, phải có một thế lực lớn nào đó động tay động chân lên thông tin thân phận của cô ấy, thế nên mới không thể tra ra được". Thượng Nguyên nói cho Tào Dịch Thiên nghe về những nghi ngờ trong đầu mình.

- "Thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi". Tào Dịch Thiên cúp máy.

...

- "Mặc An Lăng, tên nghe cũng êm tai đấy chứ, rốt cuộc em là ai?". Anh lẩm nhẩm tên cô trong miệng vài lần

***

Khoảng hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ sau

Bella từ trong cơn mê choàng tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, xoa xoa hai bên huyệt thái dương. Vốn tửu lượng cao, cộng với việc cơ thể khoẻ mạnh do học võ công nên cô tỉnh táo hẳn lên, phát hiện thấy trên tủ đầu giường có một ly nước uống, bèn cầm lên uống ngay.

- "Em tỉnh rồi à?". Trong đêm tối, Tào Dịch Thiên bất ngờ cất tiếng nói.

- "Phụt...". Bella giật mình phun nước trong miệng ra ngoài, xém một chút nữa là bị sặc chết rồi, nét mặt ngây ngô không thể tả. Sau khi nhận thức được vấn đề, cô lạnh lùng nhìn về phía nơi giọng nói ấy phát ra.

- "Anh là ai? Sao lại ở trong phòng của tôi?". Cô lạnh giọng hỏi.

- "Phòng của em? Từ khi nào mà phòng của tôi lại biến thành phòng của em vậy?". Tào Dịch Thiên nhướn mày.

Nghe những lời anh nói, chân mày của cô nhíu lại càng chặt.

- "Phòng của anh...là phòng số mấy?". Bella nghi hoặc.

- "VIP 7501". Tào Dịch Thiên trong bóng tối quan sát cô, vô cùng thích thú.

- "Cái gì?". Không còn nghi ngờ gì nữa, cô có thể chắc chắn là mình đi nhầm phòng rồi, đã vậy còn là phòng của một người đàn ông nữa chứ. Bella đưa tay vò đầu bức tóc, lần đầu tiên trong cuộc đời cô phải đối mặt với tình huống này.

Mà khoan đã, nếu cô vào nhầm phòng...vậy có phải hay chăng các cậu ấy cũng...

Thôi chết rồi! Bella nhớ đến những người bạn thân của mình mà thầm hốt hoảng. Vốn dĩ là cô và các bạn vào đúng phòng, chỉ là nhầm tầng.

Phòng VIP 7511 của cô và phòng của các bạn ở tầng trên, ngay trên VIP 7501. Sao lại trúng tủ mà lệch ngăn thế này?

- "Chịu nhận là mình nhầm phòng rồi sao, Mặc An Lăng?"

Bỗng lúc này, đèn trong căn phòng liền bật sáng. Bella nhanh nhẹn tìm thân ảnh của người đàn ông thì trợn mắt kinh ngạc, khuôn mặt cũng thoáng chốc đỏ bừng.

Tào Dịch Thiên chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm ngang eo đang ngồi vắt chân trên sô pha. Đương nhiên Bella được một dịp chiêm ngưỡng cơ thể của anh, làn da màu đồng lại 6 múi săn chắc, mái tóc đen vẫn còn hơi ươn ướt cộng thêm khuôn mặt đẹp như một kì quan.

- "Đẹp trai quá vậy trời, gu mình thích là đây chứ đâu! Xem ra...được một dịp quá hời rồi"

Đó là tiếng lòng của Bella lúc này đây. [Cắt! Đề nghị chị nhà nhặt liêm sỉ lên giúp em]

Ơ...nhưng sao anh ta lại...

- "Anh điều tra tôi?". Bella tinh ý hỏi, ánh mắt nhìn anh có chút địch ý.

- "Còn nhớ tôi không?". Tào Dịch Thiên khẽ nâng mặt nhìn cô.

- "Anh là...tên khốn đụng trúng tôi ngày hôm kia". Bella suy nghĩ trong đầu, rất nhanh đã có đáp án.

- "Ha, đi nhầm phòng của tôi, còn mở miệng ra mắng chính chủ nữa sao, miệng lưỡi em cũng đanh đá lắm". Tào Dịch Thiên thản nhiên nghe những lời này, mặt không biến sắc.

- "Nói, sao anh điều tra tôi?". Bella gắt gỏng nhìn anh.

- "Bình tĩnh, giận quá sẽ không tốt cho sắc đẹp đâu". Anh nhìn cô đầy ý tứ.

- "Ai cần anh quan tâm". Cô khá lớn tiếng với anh, thế nhưng từ đầu đến cuối Tào Dịch Thiên vẫn một biểu cảm không mảy may quan tâm.

- "Tôi có một đề nghị với em". Anh cao cao tại thượng nói.

- "Đề nghị gì? Nói lẹ đi, xong thì tôi đi". Bella kiên nhẫn lắng nghe.

- "Làm người hồng nhan bên cạnh tôi đi". Nói là điều kiện, nhưng thực chất ngữ điệu lời nói của anh lại đang ra lệnh cho Bella.

- "Muốn tôi làm người đàn bà của anh thì cứ nói thẳng ra, nói những từ hoa mỹ đó để làm gì? Tôi được lợi ích gì nhỉ?". Bella nhếch môi, đưa ánh mắt loé lên tia kiêu ngạo nhìn về phía anh.

- "Mọi thứ". Trong con ngươi của Tào Dịch Thiên lướt qua sự thâm thuý.

Cô bước xuống giường, mang lại giày thể thao, xong đến trước mặt anh, một tay đút túi quần nhìn thẳng vào mắt anh.

- "Anh đi mà nằm mơ giữa ban ngày". Cô hừ lạnh rồi chán ghét nhìn anh.

- "Lời tôi nói là thật, em cũng nên suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định từ chối chứ?"

- "Không cần, bớt lo việc thiên hạ đi". Bella vẫn cứ lạnh nhạt nói chuyện với anh.

Tào Dịch Thiên ánh mắt hài lòng nhìn về phía Bella rồi âm thầm đánh giá cô. Không son phấn má hồng, nhưng lại xinh đẹp rạng ngời, cũng không đi giày cao gót, lại chỉ mặc áo sơ mi cùng quần tây mà thôi, chắc chắn cô không phải nữ nhi yếu đuối.

Trên người cô có khí chất vương giả, anh có thể nhìn ra cô có thân phận không tầm thường, thế nhưng tại sao lại ăn mặc giản dị như vậy chứ.

Tào Dịch Thiên xoáy sâu vào đôi mắt của Bella, một đôi mắt xanh biếc toát lên sự kiêu ngạo lạnh lùng, rất có thần nhưng cũng rất xinh đẹp.

- "Thế sao? Nhưng thật kì lạ, chuyện của em tôi lại khá hứng thú"

- "Hết chuyện chưa? Nếu xong rồi, thì tạm biệt. À, mà tốt nhất là đừng nên gặp lại nhau"

Bella nói xong thì quay lưng đi, nhưng chưa kịp rời khỏi phòng thì cổ tay đã bị ai đó nắm lại. Cô ra sức phản kháng nhưng người đối diện cô là Tào Dịch Thiên sức khoẻ phi phàm, tất nhiên cô không thể địch lại.

- "Nghe đây, việc em có phải là người phụ nữ của tôi hay không, không do em quyết định. Từ giờ trở đi, em là của tôi". Anh nghiêm túc giữ chặt tay cô, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

- "Tên điên nhà anh, được thôi, có giỏi thì anh giữ chân tôi xem"

Người ta nói "đẹp trai không bằng chai mặt" trong trường hợp này là đúng.

Nói rồi, cô không thương tình giậm mạnh chân anh một cái, cơn đau truyền đến khiến anh ôm cái chân đau mà lơ là phòng bị, cô cũng nhân cơ hội đó mà thành công tẩu thoát.

- "Người phụ nữ đáng chết, nhưng mà...tôi thích"

Tin rằng, sau đêm hôm nay, da mặt anh sẽ dày thêm một ít. Có người phụ nữ nào mà Tào Dịch Thiên anh không có được chứ, chỉ là anh nhìn trúng người phụ nữ nào thôi.

Vừa ra khỏi phòng, Bella lập tức chạm mặt các bạn của mình, sắc mặt ai nấy đều u ám không tả nổi ngồi chụm ba chụm bảy lại với nhau. Thấy Bella, dường như tâm trạng của họ dịu lại không ít, nhìn nhau rồi nở nụ cười gượng gạo.

- "Chúa ơi, cuối cùng thì cậu cũng trở lại rồi"

-"Các cậu ra đây lâu chưa?"

-"Vừa mới"

-"Chuyện này, chỉ là nhầm phòng một chút thôi mà, mình thì hơi xui xẻo một chút, căn phòng đó là của một người đàn ông, còn các cậu thì chắc có lẽ ổn nhỉ?". Bella ngờ nghệch cất lời.

- "Ổn sao? Không hề, người đàn ông ở căn phòng VIP 7502 kia thật đáng ghét, hắn ta chọc mình tức điên đây này. Nghĩ làm sao vậy, mình ăn mặc kín đáo như vầy mà hắn ta dám nói mình không biết giữ kẽ, trèo lên giường quyến rũ hắn. Chỉ là một sự nhầm lẫn thôi mà. Mặt mũi trông thì đẹp trai lắm đấy chứ, mà sao thấy ghét quá vậy". Swan cảm thấy rất uất ức, nói thẳng ra.

- "Còn cái tên ở phòng 7503 kia, thật vô lại. Mình đã xin lỗi rồi mà còn bắt bẻ, nào là hắn không thiếu phụ nữ, nào là mình lạc mềm buộc chặt với hắn, giải thích thế nào cũng không được. Thiệt là lúc đầu thấy anh ta đẹp trai nên mình cũng có cảm tình, thế nhưng bây giờ, thật tức chết tôi mà". Selena cũng không kiêng dè gì, bộc bạch tâm trạng.

- "Người đàn ông mà mình gặp, anh ta cũng không có gì quá đáng. Thật may là anh ta chịu tin lời mình, nhưng mà...anh ta cứ luôn miệng nói mình không phải Liễu Hà My gì đó, thật sự khiến mình hoang mang quá". Iris chậm rãi tường trình.

- "Đệ nhị thì sao? Trông cậu khá ổn". Bella nhìn khuôn mặt khá bình thản của Ginny, nghi hoặc hỏi.

- "Làm sao mà không ổn cho được. Người đàn ông đó lạnh như một tảng băng, cứ nhìn chằm chằm mình không nói không rằng khiến mình cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng, mình đành xin lỗi rồi rời đi, ra đây thì gặp các cậu". Ginny kể xong thì thở dài, nhưng có lẽ cô quên rằng, thường ngày cô cũng là một tảng băng không hơn không kém.

- "Sao chúng ta lại gặp phải tình cảnh này chứ? Nếu sớm biết, mình tuyệt đối sẽ không động đến một giọt rượu nào. Đêm mà chúng ta vừa đáp máy bay, mình có vô tình đụng trúng 1 người đàn ông và một vài người bạn của anh ta. Trùng hợp là, khi nãy mình lại nhầm phòng của anh ta, không những vô lại, đáng ghét mà còn mặt dày đòi theo đuổi mình". Bella cũng ngán ngẩm mà nhìn nhận lại sự việc.

Cả đám ngồi đó thẫn thờ hồi lâu, sau một lúc mới bình tĩnh lại, quyết định quay trở về phòng của mình. Tất cả đều thống nhất sẽ quên hết mọi chuyện vừa diễn ra, có như vậy thì về sau họ mới có thể yên giấc được.

....._ •• to be continued ••__.....